Chương 38:

“Một khi đã như vậy, chúng ta đổi sang đơn độc chiến đấu, trực tiếp gặp nhau ngoài thành.” Ngọc Sanh Hàn còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất phi thân lên trước.

Nàng đáp xuống thành lầu, chỉ dùng mũi chân đứng ở mép tường thành, thân thể uốn cong thành một độ cong kinh người, từ xa nhìn lại giống như một mảnh trăng lưỡi liềm, lung lay như sắp từ thành lầu rơi xuống đất.

Bất Dạ Hầu nhẹ nhàng nâng lên, chém từng nhát vào yêu thú, âm thanh ‘Đinh—’ vang lên từng hồi khiến người ta rùng mình.

Thân kiếm căng như dây đàn, uốn lượn như vầng trăng khuyết, bích ảnh chập chờn, như thể sóng mây đang bị khuấy động.

Mưa rơi, đao rớt, máu tuôn.

Ảnh Sư Thú mang theo gương mặt dữ tợn, cái đầu khổng lồ đã tách rời khỏi cơ thể, khi nó rơi xuống máu văng tung tóe khắp nơi.

Vân Nương ngạc nhiên quay đầu, trúc kiếm xẹt qua trước mặt nàng, thay nàng ngăn cản Ảnh Sư Thú đánh lén từ phía sau.

Tiết Yến ngây người hồi lâu mới nói: “Cái này, cái này hình như là…Thương Lãng Kiếm? Nàng là người của Thương Hoàn?

Khúc Vi cầm bảy tấm phù Lãng Nguyệt U xông lên, để lại một tiếng cười khinh thường với Tiết Yến: “Đây là tiểu sư tỷ của Thương Hoàn chúng ta.”



Tuy nhiên, cho dù là tiểu sư tỷ của Thương Hoàn, hay là thiếu minh chủ Tiên Minh, đều không thể ngăn cản con quái vật phát điên.

Yêu thú sinh ra đã có răng nanh cùng móng vuốt sắc bén, thân thể vô cùng cường đại, một chưởng vung xuống liền có thể gϊếŧ chết phàm nhân. Huống chi bọn chúng còn chưa có lý trí, cũng không hề có bất kỳ sự sợ hãi nào, đơn giản chỉ muốn cắn nuốt từng người một.

Dù sao cũng là những đệ tử ưu tú của các đại môn phái, sau nhiều lần gặp khó khăn, bọn họ đã tự nhiên phối hợp cùng nhau.

Phù tu do Khúc Vi dẫn đầu, vì vẫn còn lạ lẫm nên trong thời gian ngắn khó có thể tạo thành phù trận, vì vậy bọn họ đã tách ra, cố gắng phân tán phù chú của mình ra toàn bộ chiến trường.

Tiết Yến cùng sư tỷ Kỷ Chi Nhu một người dùng cầm một người dùng sáo, cùng nhau tấu một khúc “Phá Trận", khiến tinh thần mọi người ngay lập tức trở nên phấn chấn.

Ngọc Sanh Hàn mang theo một đám pháp tu đứng xếp hàng bên cạnh Vân Nương, mười ngón tay của pháp tu nhanh chóng bấm tay niệm pháp quyết, hết pháp thuật này đến pháp thuật khác đổ xuống như thác nước.

Đám yêu thú tấn công có khoảng chừng 3000 con, mà tòa thành này còn chưa đến 500 tu sĩ.

Bức tường thành rộng và cao này là rào cản lớn nhất của nhân loại.

Kiếm tu ở đây cũng chỉ có mỗi Kỳ Niệm Nhất.

Mọi người thấy nàng đã cứu lấy Vân Nương trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, lụa mỏng che mắt, chỉ để lộ một nửa gương mặt trắng lạnh nhuốm máu yêu thú.

Vạt áo tung bay, nàng trực tiếp phi thân từ thành lầu xông vào bên trong đám yêu thú.

Vân Nương vừa tức giận lại vừa lo lắng, vội mắng: “Đừng đùa nữa, mau trở về cho ta.”

Bất Dạ Hầu vung lên, nhanh như chớp đâm xuyên qua hết thân thể yêu thú này đến yêu thú khác.

Trúc kiếm ngọc bích không biết được Vân Dã dùng thủ pháp nào để rèn qua, ngay sau khi bị máu yêu thú nhuộm đỏ tươi, nó luôn có thể khôi phục lại màu xanh biếc vốn có.

Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, Bất Dạ Hầu đã vung lên ít nhất hàng nghìn lần.

Phía trên thành lầu có người kinh ngạc cảm thán: “Thương Lãng Kiếm có thể nhanh đến như vậy sao?”

Kỳ Niệm Nhất cũng đã thu hoạch được ít nhất hơn 100 viên yêu đan.

Trong khí hải, linh khí gần như bị rút hết trong nháy mắt lại được yêu đan bổ sung.

Khí hải vốn đang ở thời điểm đột phá càng ngày càng tròn trịa, mơ hồ đã thấy khí hải bắt đầu nén lại, chuẩn bị Kết Đan.

Không phải là nàng không cảm nhận được khí hải đang chậm rãi biến hóa.