Chương 37:

“Không phải là ngươi đang giúp thành chủ gài bẫy chúng ta đấy chứ?”

Vân Nương không quan tâm đến những lời mỉa mai đầy oán giận của bọn họ, nàng lấy ra một cái còi, âm thanh chói tai lập tức vang vọng khắp thành trì.

“Có yêu thú tấn công.”

“Chuẩn bị chiến đấu.”

Sau hai tiếng còi, tất cả các tu sĩ trong thành đều tập hợp lại.

Vừa nhìn đã biết là đội ngũ được huấn luyện kỹ lưỡng, thông báo vội vàng như vậy cũng không hề có một chút hoảng sợ, không tới một khắc, tất cả các tu sĩ bên trong thành đã trở về vị trí và thực hiện nhiệm vụ của mình.

Phù tu liên thủ cùng nhau đốt cháy phù văn bảo vệ, trận pháp lớn nhất trong thành được bảy trận pháp sư hợp lực tạo nên, trận pháp sư đứng giữa trận pháp là Kim Đan cảnh hậu kỳ thứ hai ngoại trừ Lãng Hà.

Vân Nương một tay kết ấn, đứng trên cửa thành nhìn ra xa, thấy cát vàng từ xa thổi đến phía Bắc.

Mặt nàng trầm xuống như nước: “Mấy tên tiểu tử nghe đây, mặc kệ các ngươi tới đây vì lý do gì, hiện tại đều cầm vũ khí lên cho ta.”

“Đám yêu thú đang đến rồi.”

Ba trăm năm sống trên đời, lần đầu tiên các tu sĩ thiếu niên nhìn thấy yêu thú lại là ở trên chiến trường.

Cát vàng tứ tung, khói bụi tán loạn.

Kỳ Niệm Nhất không thể dùng Thiên Nhãn, nàng dứt khoát dùng mắt thường quan sát, lọt vào tầm mắt là từng luồng ánh sáng đỏ đậm và nhạt đang chạy như bay trên khắp vùng hoang dã.

Dưới Thiên Nhãn, tất cả các sinh vật đều có ánh sáng đặc biệt của riêng mình.

Nhân loại là màu trắng, sinh vật Thâm Uyên là màu đen thăm thẳm, yêu thú là màu đỏ.

Đỏ như máu.

Có hơn một ngàn con yêu thú đang chạy điên cuồng trên đồng hoang, tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ, cao nhất là Kim Đan hậu kỳ.

Khí thế hung hãn, cực kỳ đáng sợ.

Lãng Hà vung hai thanh loan đao tạo thành hình giống như trăng tròn, dẫn dắt một đám tu sĩ Kim Đan sơ kỳ cùng Trúc Cơ đỉnh phong chiến đấu ở phía trước.

Vân Nương một mình đứng ở trung tâm tường thành, trong nháy mắt, mắt thường thậm chí cũng không thể nhìn rõ hai tay nàng tạo ra bao nhiêu thủ quyết, chỉ có thể thấy một đạo lại một đạo pháp thuật bay ra, mỗi một đạo pháp thuật đều có thể khiến cho đám yêu thú nổ tung.

Trận pháp sư lớn tuổi đứng ở trung tâm trận pháp chính, bên cạnh còn có ba trận pháp sư duy trì các trận pháp nhỏ, một luồng linh lực ổn định từ trong trận pháp rót vào cơ thể lão pháp sư, trận pháp duy trì nhiều hơn một khắc thì trên đầu lão càng nhiều hơn một sợi tóc bạc.

Không ngờ lão lại dùng sinh mệnh để dưỡng trận.

Trên thực tế, trong thành còn có một số ít phàm nhân, nhưng tất cả đều không khóc lóc ầm ĩ mà nhanh chóng bước vào trong hầm trú ẩn, mẫu thân ôm hài tử, phụ thân dìu dắt lão nhân, chỉ trong chốc lát, ngay trước khi trận chiến xảy ra, bọn họ đã kịp ẩn nấp ở nơi an toàn nhất, tuyệt đối không gây rắc rối cho tu sĩ chiến đấu.

Những người lần đầu tiên bước vào cảnh giới đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Tiết Yến lẩm bẩm nói: “Bọn họ… bọn họ đều là Trúc Cơ đỉnh phong, sao lại có thực lực mạnh như vậy?”

“Không chỉ có thế, bọn họ phối hợp quá hoàn hảo.” Khúc Vi trầm giọng nói, ánh mắt nàng đặt lên tất cả phù tu trong thành, “Càng nhiều phù tu thì càng khó kết trận, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà mười ba phù tu đã kết ra một phù trận, theo ta được biết, trước mắt ở Đông Châu chưa có ai làm được.”

“Tây Châu cũng không có.”

Tiêu Dao Du khẽ thở dài: "Tu sĩ ba trăm năm trước đều mạnh như vậy sao?”

Mọi người đều muốn tham gia trận đấu để giúp đỡ, nhưng lại phát hiện chính mình khó có thể can thiệp vào.

Những tu sĩ trong thành phối hợp quá ăn ý.

Giống như bánh răng ăn khớp một cách chuẩn xác, bất kì người nào can thiệp vào đều có thể làm gián đoạn tiết tấu của bọn họ.