Chương 39

“Nơi này?” Tiếu Tiểu nhìn xung quanh một chút, sau đó quay lại hỏi: “Tiệm di động?”

Nam nhân gật đầu rồi dẫn cậu vào trong “Em cũng tới lựa đi, anh muốn mua di động mới.”

“Ôi chao, ôi chao?” Tiếu Tiểu kỳ quái hỏi: “Cái của anh đang dùng đâu cũ đâu.’’

Cậu nhớ rõ cái điện thoại của nam nhân hiện giờ sử dụng mới mua mấy tháng trước mà thôi.

Nam nhân chỉ cười cười, cũng không trả lời.

Thật sự là kẻ có tiền thì xài đồ xa xỉ. Cho dù mua rồi, dùng được vài ngày, rồi đổi thứ khác.

Tiếu Tiểu giúp nam nhân chọn, cuối cùng nhắm được ba chiếc ưng ý.

“Trạm! Cái này thế nào, màu đen, cùng với bộ vest anh mặc là đồng màu sắc, dáng không tệ, còn có cái kia màu xám, kích thước nhỏ gọn mang đi rất thuận tiện…”

Nam nhân nghe được một nửa, đột nhiên chỉ vào cái bên cạnh Tiếu Tiểu, cười hỏi “Tiểu, cái này thì sao?”

Tiếu Tiểu hướng mắt về phía nam nhân chỉ, kiểu dáng mới xinh đẹp.

“Tốt lắm…nhưng là….” Tiếu Tiểu muốn nói, cái đó thật không có hợp với khí chất của nam nhân.

“Em thích không?”

“Em?” Tiếu Tiểu nhìn xem, cái di động kia xem ra hợp với cậu hơn. “Ưʍ.” Cũng không tệ lắm.

Nam nhân xem ra có vẻ rất thích cái đó, tinh tế cầm lên quan sát. Tiếu Tiểu tiếp tục nói “Cái khác thì sao, như cái còn màu bạc kia….”

Còn chưa nói xong, nam nhân đột ngột chỉ vào màu lam động cơ kia. “Tôi lấy cái này.”

Hắn bản không nghe ý kiến

cậu, vì cái gì còn muốn cậu xem giúp.

“Làm sao vậy? Tiểu, em có mệt không?”

“Có lẽ vậy!” Tiếu Tiểu cười cười, dựa vào vai nam nhân.

“Cái này tặng cho em, em có thích không?” Nam nhân lấy di động mới mua đưa ra.

“Ôi chao? Cái gì?” Tiếu Tiểu mở rộng tầm mắt.

“Về sau em một mình ra phố, không được thuận tiện cho lắm, mang theo di động cũng an toàn hơn, lúc nào muốn cũng có thể gọi cho anh.” Nam nhân lưu số vào điện thoại của hắn vao máy cho Tiếu Tiểu “Số anh cũng chọn cho em rồi, giống với số điện thoại của anh, chỉ kém 1 đơn vị, rất dễ nhớ.”

Hóa ra hắn đi mua sắm động cho mình sao?

Nói như vậy, di động này thật là hợp với mình.

Khoé miệng Tiếu Tiểu cong lên, hết thảy điều không vui lúc nãy đều tan biến, ôm lấy nam nhân hôn lên hai má.

“Hiện tại mới có như vậy nhiệt tình đến thế, lát anh tặng một món khác, chẳng lẽ là muốn lấy thân cảm ơn?” Nam nhân cười xấu xa, dẫn Tiếu Tiểu vào cửa hàng đá quý.

“Thưa Âu tiên sinh, đây là vật ngài đặt sẵn.” Chủ tiệm đưa ra một chiếc hộp tinh xảo “Sáng sớm nhận được điện thoại của ngài, chúng tôi liền đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng sau một ngày là hoàn thành.”

“Này?” Tiếu Tiểu nhìn chiếc hộp màu phấn hồng, không biết bên trong là thứ gì.

“Ngọc phỉ thúy?” Tiếu Tiểu nhìn mặt đối diện trên hộp.

“Không đúng!”

“Đó là cái gì?” Tiếu Tiểu muốn mở nắp hộp ra, thì bị chặn lại “Em đã đoán sai, chưa được coi.”

“Uy…” Tiếu Tiểu không có biện pháp, đột nhiên nhớ ra. “Nơi này là tiện đá quý, đúng không?”

“Vì vậy đây là nơi có thể chế tác cùng điêu khắc ngọc.”

“Nga, đoán tiếp đi chứ!”

Vẫn tưởng Tiếu Tiểu tiếp tục phỏng đoán, nhưng cậu lại lấy từ trên người ra một món đồ vật đưa cho chủ tiện, sau đó nhỏ giọng cùng chủ tiệm nói vài câu, chủ tiệm tức khắc rời đi.

“Em đang làm cái gì?” Lần này đến phiên nam nhân hỏi.

“Anh cũng đoán đi.” Tiếu Tiểu đắc ý dạt dào “ Không nói cho anh biết.”

Nhân nhi thật thông minh, căn bản không chiếm được tiện nghi.

Nam nhân phải chịu thua “Được, chúng ta trao đổi.”

Tiếu Tiểu cười cười “Em mở ra thật đó.”

Tiếu Tiểu cẩn thận mở nắp hộp, một luồng ánh sáng trong trắng như nhật nguyệt rọi vào mi mắt.

“Đẹp quá!” Tiếu Tiểu cảm thán khen ngợi, ngọc được mài mòn thành ánh trăng, nhưng những miếng ngọc thường khác không thể so sánh bằng, là khi tắt đèn chiếu xuống, xuyên miếng ngọc tựa như có luồn sáng róc rách lưu chuyển, hoa văn bên ngoài cũng vô cùng tinh xảo.

“Thích không?”Nam nhân ôm Tiếu Tiểu từ sau lưng thì thầm “Em thích ánh trăng, nên anh tặng thứ này cho em.”

“Thật sự là…” Tiếu Tiểu có chút cảm động, không thốt nên lời.

Sự thật là quá lãng mạn.

Hai người nhìn nhau thật lâu, lại không nói gì, tình yêu tràn ra từ đáy mắt cả hai.

Chủ tiệm ngọc quay trở lại, làm bay đi mất không khí màu hồng.

Tiếu Tiểu nhận lấy đồ vật từ trên tay chủ tiệm, nắm chặt trong lòng bàn tay. – “Anh đoán xem. Là cái gì?”

“Không phải nói trao đổi sao?”

“Em đổi ý không được sao!” Tiếu Tiểu khanh khách cười. “Dù sao món quà anh tặng em cũng đã nhìn thấy rồi.”

Nam nhân nhăn mày, trừng mắt, Tiếu Tiểu lúc này mới cảm thấy thật mỹ mãn. – “Coi nà!”

“Đây là….ngọc anh tặng em kỷ niệm về một năm gặp gỡ.”

“Xem kỹ chỗ này đi!”

“Em….đem tên của anh khắc lên.”

Tiếu Tiểu gật đầu. “Cái này, còn có tên của cả anh và em.”

Là xuất phát từ trong tâm em, anh hiểu chưa?

“Chết tiệt, nếu không phải trong tiệm, anh thật lập tức “muốn” em.”

“…… Anh thật đúng là thú động dục, lãng công em lãng bao tâm huyết, lãng mạn một lần đều bị anh phá bỏ.”

“Hảo hảo, anh biết rồi.” Nam nhân dùng chính thân mình ngăn Tiếu Tiểu lại.

Như vậy, có thể biến thành, hai người đều cùng lãng mạn đi.

Đi ra, Tiếu Tiểu vẫn ôm chiếc hộp nhỏ, ôm ấp như trân bảo, lúc này cậu phát hiện ra, dưới ánh trăng, hộp sứ ngọc lại càng tuyệt đẹp.

“Nếu thích như vậy, liền mang lên đi.” Nam nhân ôm Tiếu Tiểu, ôn nhu nói.

Tiếu Tiểu gật đầu, đãi ngọc ra, lúc này mới biết hóa ra là một chiếc khuyên tai.

“Trạm!” Tiếu Tiểu trầm mặt xuống.

“Vì ngọc này rất khó kiếm, độc nhất vô nhị nên không thể thành đôi.” Nam nhân cười tươi “Mang lên để anh xem!”

Sắc mặt Tiếu Tiểu trầm đi trông thấy, bất quá cậu vẫn thảnh thơi nói.

“Em là đàn ông!”

“Đâu nhất thiết chỉ có phụ nữ mới được mang khuyên tai!” Nam nhân cười tủm tỉm.

Tiếu Tiểu rất là không thoải mái, nhưng không có biểu hiện ra bên ngoài. “Em đâu có lỗi mà đeo.”

Nam nhân liền túm cậu đi về phía trước.

Tiếu Tiểu dựa vào thần sắc của nam nhân, liền hiểu được, chính mình không có cách nào phản bác.

Nguyên lại, tình yêu của cậu vốn dĩ là như vậy.

Không có tôn trọng, là một tình yêu hèn mọn.