Chương 38

Đêm lạnh như nước, hai người ôm nhau ngủ, tựa như chìm vào tình yêu cuồng nhiệt của đôi tình nhân.

Duy nhất điểm không giống nhau, là tâm sự của đối phương.

Giống như đồng sàng dị mộng. *Cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau.

Rõ ràng là nhắm mắt, nhưng không ai thật sự ngủ.

Nam nhân suy nghĩ hồi lâu, quyết định đem ý nghĩ trong đầu biến thành hành động, vì thể nhích người đứng lên đi ra ngoài.

“A Hi, còn nhớ rõ chúng ta lần trước đánh cược không?” Nam nhân đứng ở ngoài hành lang, ngữ giọng trầm thấp, sợ làm Tiếu Tiểu thức giấc.

“Ân?” Dương Hi lắp bắp kinh hãi, chuyện này qua lâu rồi, hắn không nghĩ rằng Dương Trạm còn nhớ rõ.

“Ngươi thua thì phải nghe lời ta. Mau trở về nước tiếp nhận công ty phía Nam . Như vậy thì cậu mới yên tâm.”

Âu Dương Hi tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng không thể nuốt lời hứa. “Được rồi!”

“Ngoài ra, còn có một việc, ngươi phải giúp ta.” Nam nhân đem ý nghĩ trong lòng từ đầu chí cuối nói ra. “Ta biết cha đẻ của Tiểu đang sinh sống ở miền Nam, khi nào ngươi chính thức tiếp nhận công ty thì dẫn theo bác trai. Mặt khác, liên hệ với bệnh viện tốt nhất, ta nghe nói bác trai thân thể không tốt, nên đến đó kiểm tra trước rồi tiến hành trị liệu. Với kỹ thuật tiên tiến của Mỹ, chắc là không vấn đề.”

Nam nhân cảm thấy được.

Hắn thiếu nợ Tiếu Tiểu nhiều lắm.

Cho nên hắn nghĩ đủ biện pháp, có thể bù đắp cho Tiếu Tiểu.

Tuy rằng nam nhân không có muốn ai đó đến quấy rầy thế giới riêng của hai người, nhưng mà Tiếu Tiểu hẳn là rất quan tâm đến bác trai, cho nên hắn muốn đón cha của Tiếu Tiểu qua bên Mỹ sum họp, như vậy Tiếu Tiểu cũng sẽ vui hơn.

Nam nhân vừa rời phòng, Tiếu Tiểu liền mở mắt, nhìn trần nhà suy nghĩ.

Đáng tiếc, cậu và nam nhân hoàn toàn bất đồng ý tưởng.

Tuy rằng nam nhân tuyên bố để cậu được hưởng tự do tuyệt đối, nhưng cho dù là thế, những đối tượng buôn bán giao tiếp vẫn thực phiền toái.

Kỳ thật bây giờ bảo vệ trong biệt thự không cần kè kè theo sát, nhưng thật ra họ muốn lấy lòng chủ nhân, nên cho dù nam nhân ra lệnh không cần theo sát, họ vẫn như cũ đi theo. Thực không có biện pháp.

Phải tìm cách, đánh lạc hướng bọn họ.

Buổi chiều hôm qua, cậu cảm thấy có điều gì đó không hợp lý, nhớ lại thì, cảm giác khác thường rõ rệt, chính là cậu nhớ không nổi, rốt cuộc thì không đúng ở điểm nào.

“Em tỉnh?” Nam nhân trở về phòng, thấy Tiếu Tiểu trên giường mở mắt, bèn đi qua sờ sờ hai má cậu “Nghĩ muốn đi đâu?”

“Không có gì!” Tiếu Tiểu lại nói dối. “Chỉ là cảm thấy dạo này anh đối với em thực tốt.”

“Anh không phải đã nói rồi sao?’’ Nam nhân nằm xuống bên cạnh Tiếu Tiểu, ôm cậu. “Tình cảm anh dành cho Tiểu, chưa từng có thay đổi. Chỉ là trước kia Tiểu luôn cự tuyệt, khiến anh luôn phát hỏa.”

“Thật ư?” Tiếu Tiểu quay đầu, nửa cười hỏi hắn. “Vậy từ nay về sau em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ đối xử càng tốt với em hơn?”

“Tốt, sẽ vô cùng tốt.” Hắn sủng nịch sờ sờ đầu người yêu. “Thôi, ngủ tiếp đi, hơn 2h sáng rồi, tối nay chúng ta ra ngoài.”

“Đi ra ngoài?” Tiếu Tiểu nghe được lời này, lập tức nhíu mày.

Nam nhân biết cậu hiểu nhầm ý hắn, lập tức bổ sung. “Không phải đi dự tiệc.”

Tiếu Tiểu lúc này mới bình phục, nhắm mắt lại, hôn lên trán nam nhân. “Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Tiếu Tiểu nở nụ cười, trong đó hằn sâu một tia thê lương.

Nam nhân hoàn toàn không biết cậu không có nói ra nửa vế sau câu hỏi.

Nếu em không thuận theo anh, anh lại đối với em như trước sao?

Nam nhân luôn bận rộn, cho nên sáng nay đã rời đi từ rất sớm, Tiếu Tiểu một mặt ở trên giường xem bản đồ, một mặt ở trong đầu hồi tưởng lại.

Tuy rằng bảo vệ đã giảm đi không ít, đối với việc trốn chạy không giúp ích nhiều lắm, nhưng cũng đã khích lệ cậu có niềm tin vào thành công.

“Ngày lễ Trung thu?” Tiếu Tiểu nhìn Ngô Sở mang tờ đơn, khiến cậu thấy nghi hoặc. “Cậu cảm thấy đó là cơ hội tốt nhất?”

Ngô Sở gật đầu. “Đến lúc đó sẽ có nhiều người đến trung tâm quảng trường thưởng hoa, thời điểm náo nhiệt sẽ có cơ hội trốn thoát, hơn nữa đâu đâu cũng đông đúc, rất thuận tiện cho việc trà trộn vào đám đông, không dễ bị phát hiện. Thời gian là buổi tối 7h đến rạng sáng, hẳn là đủ, hơn nữa tôi cùng bạn bè sẽ đợi ở khu vực lân cận.”

“Nghe thực không tồi.” Tiếu Tiểu tỏ vẻ đồng ý, chỉ là sợ không có dễ dàng đến thế.

“Bộ cậu gặp khó khăn gì sao?” Ngô Sở thấy Tiếu Tiểu lộ vẻ khó xử.

“Đúng vậy” Tiếu Tiểu gật đầu “Bảo vệ thì dễ đánh lạc hướng thôi, chỉ là những chủ tiệm kế bên sẽ khó đối phó, hôm đó lại là ngày lễ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bán hàng, muốn trốn cũng khó.”

“Vậy thôi!” Ngô Sở thở dài “Thật đáng tiếc, rất hiếm mới gặp được cơ hội tốt.”

“Cảm ơn cậu, bác sĩ Ngô!” Tiếu Tiểu cười cười.

“Làm sao vậy?” Phát hiện Ngô Sở nhìn chằm chằm vào chính mình, Tiếu Tiểu thấy có chút kì quái.

“A….không có gì!” Ý thức được bản thân có chút thất lễ, Ngô Sở ngượng ngùng thu hồi ánh mắt. “Tôi chỉ là nghĩ đến….”

“Nghĩ đến điều gì?”

“Đang nghĩ….cậu vì sao lại không thương tâm.”

“Thương tâm?” Tiếu Tiểu nháy mắt khó hiểu, hỏi lại. “Thương tâm cái gì?”

“Bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, đáng lẽ cậu phải thấy buồn? Ít nhất tôi còn tiếc nuối giùm cậu, nhưng mà cậu tự xem bản thân đi, một chút thất vọng cũng không có….Tiếu Tiểu….tôi không thể không hỏi cậu một vấn đề….” Ngô Sở chần chừ một chút. “Cậu….thật sự là muốn bỏ trốn sao?”

“Bác sĩ Ngô.” Tiếu Tiểu cười. “Ngài nói chuyện tếu quá. Nếu tôi không muốn trốn, việc gì phải khổ não trong vòng luẩn quẩn.”

“Chỉ là…tôi hơi nghi hoặc.” Bác sĩ chính trực này rốt cuộc cũng nói thằng ra điểm nghi vấn: “Tiếu Tiểu, cậu là một người thông minh, rất rất thông minh, tôi cảm thấy nếu cậu thật sự muốn trốn, với tài trí bản thân, hẳn là đã sớm rời đi được….”

“Bác sĩ…” Tiếu Tiểu cắt ngang, cố ý đổi đề tài “Cha tôi tình hình ra sao…”

“Đã chuyển sang bệnh viện khác. Cậu không cần lo lắng, tuy nhiên kinh phí chữa trị…”

Tiếu Tiểu lập tức đưa bọc tiền “Đây là $20000, hẳn là đủ để trị liệu.”

“Tiếu Tiểu….’’ Ngô Sở kinh ngạc. “Cậu không nên đưa nhiều tiền như vậy…còn có….sao lại đưa nhiều tiền như vậy cho tôi…”

“Bác sĩ là người đáng tin cậy.” Tiếu Tiểu dúi bọc tiền vào tay bác sĩ. “Về phần xuất xứ của món tiền này..hiện tại không tiện nói.”

“Tiếu Tiểu!” Ngô Sở thở dài. “Cậu quả nhiên thông minh. Kỳ thật….cậu không hề muốn trốn đi.”

“Bác sĩ Ngô, ngài không cần phải nhắc lại.” Tiếu Tiểu lại cắt ngang. “Tôi không hề thông minh, chỉ như một thằng ngốc thôi.”

Rất ngốc, yêu người không nên yêu, lại khăng khăng nhất nhất, ở trong l*иg ngực hắn mà trầm luân, không thể tự kiềm chế được.