Chương 37: Tây Vương Đán Liên

Là người duy nhất trong Lang tộc quen thuộc với thành phố C, Đường Vãn Địch mua sắm một ít đồ dùng cá nhân cho Tu Ngư Bân ngay ngày hôm sau gặp hắn, chất đầy đồ trên chiếc xe tải không biết sẽ hỏng bất kỳ lúc nào. Tài xế là một người đàn ông lùn mập 30 tuổi, khuôn mặt tròn, khí sắc hồng hào, mỏ nhọn, cười rộ lên lộ ra một đôi răng cửa rất lớn. Vãn địch cảm thấy hắn giống chuột cống, đặc biệt khi cười "high", sẽ từ dưới đáy yết hầu phát ra âm thanh "Chi chi chi" rất giống tiếng chuột kêu.

Tài xế tự xưng họ "Đán", từ chiều cao, độ dài mà nói khẳng định không phải là Lang tộc, cũng tuyệt đối không phải Hồ tộc. Vãn Địch cho rằng hắn chính là lái xe thuê cho Tu Ngư Bân , thuận tiện làm công việc khuân vác tạm thời, vì thế đến gần hắn: "Họ của anh không thường thấy nha, là "Đán" trong nước giếng? hay là "Đán" trong phong cảnh?"

"Đều có thể, phát âm đúng là được." Người nọ cười, thấy Đường Vãn Địch chưa hiểu, lại nói, "Chúng ta không cần viết mà."

Vãn Địch trong lòng thầm nghĩ, không cần phải nói vị này nhất định cũng là từ Sa Lan tới đây, không biết tộc gì, có lẽ là Chuột tộc, "Tôi đây sẽ gọi anh là Đán đại ca đi."

"Hắc, hắc," Tu Ngư Tắc và Tu Ngư Bân vốn dĩ ở phía sau dọn hàng, nghe đến đó, vội vàng buông đồ vật trong tay, cùng nhau chạy tới, "Không thể."

"Hả?"

"Xin hãy gọi là " bệ hạ "."

"Bệ, bệ hạ?" Đường Vãn Địch nhíu mày, nhịn không được lại đánh giá hắn một chút. Vị "Đán đại ca" này ngoại trừ diện mạo bên ngoài kỳ lạ, trong khí chất hẳn là thuộc về "Tầng lớp lao động vững chắc". Không chỉ có một đôi bàn tay thô kệch, mọc đầy vết chai, móng tay đều dính màu đen, trên hai ống quần còn dính đầy bùn đất, giống như vừa mới làm xong việc nhà nông, hoàn toàn không có nửa điểm khí chất đế vương.

"Đây là Tây Vương của Li tộc - Đán Liên bệ hạ." Tu Ngư Tắc nói nhỏ bên tai cô, "Am hiểu công trình cùng tài bắn cung, tiêu diệt rất nhiều Hồ tộc, vì lý do an toàn, không tiện công khai thân phận của hắn ở Nam nhạc."

"Không cần giữ lễ tiết, gọi ta Đán đại ca cũng được." Đán Liên vẻ mặt cười ngây ngô, đứng trên đống đất ven đường, uống một ngụm nước ngọt có ga Vãn Địch đưa qua , rung chuông một cái, nói với Tu Ngư Tắc, "Ngươi phát hiện gì không? Vùng này có thật nhiều cây Liễu."

Tất cả mọi người đều gật gật đầu, thành phố C được mệnh danh là "thành trì nghìn hồ", cây xanh vờn quanh, hồ nước đông đảo, ven hồ trồng đầy liễu rủ, Đường Vãn Địch từ nhỏ ở trong thành lớn lên, thấy nhiều cũng không lạ.

"Nơi nơi đều là tiếng nước, ngươi nghe ——" Đán Liên vểnh tai, "Mịch mịch, mịch cuồn cuộn......"

"Đúng vậy. Trong thành có hai con sông lớn, phụ cận rất nhiều nhánh sông, phía đông còn có một cái đập lớn." Đường Vãn Địch phụ họa.

"Cho ta mười năm, ta có thể đem nơi này biến thành một tòa rừng rậm......"

Đường Vãn Địch sửng sốt. Nhìn đi, đại thúc này tác phong quê cha đất tổ, ánh mắt rộng lớn, là một vị học giả theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường.

Đán Liên chỉ chỉ nơi xa bờ sông, bắt đầu khoa tay múa chân, "Nơi đó sẽ biến thành một vùng đất ngập nước. Cây liễu này, những cây hòe đó đều mọc sai vị trí rồi, khi lớn lên sẽ bị thừa ra ở nơi này . Chờ người chúng ta lại đây, hoặc là chặt hết hoặc là chuyển đi, di chuyển đến ngọn núi đối diện kia......"

"Con sông kia yêu cầu phải chuyển hướng, trước tiên chảy về hướng bắc, sau đó chảy về hướng đông, như vậy liền có thể làm ra rất nhiều hồ nước, thông qua khống chế dòng nước, thảm thực vật, chúng ta có thể hoàn toàn mà thay đổi địa mạo thành phố này ......"

"Chuyện này không dễ dàng đâu?" Sa Lan xa rời nhân thế, người trong tộc tự nhiên sẽ hoàn toàn bất đồng ý tưởng với nhân loại , cái này cũng quá vớ vẩn đi? Vớ vẩn đến nỗi Đường Vãn Địch cũng cảm thấy buồn cười, "Nơi này ngoại trừ cây cối, còn có nhiều loại như bê tông cốt thép nữa. Ngài xem những cái đó tòa nhà, siêu thị, sân bay, tháp truyền hình đều không phải lập tức liền có thể biến mất nha......"

Buổi sáng cô còn ở chợ, nước miếng bay tứ tung mà cò kè mặc cả, tranh thủ dùng tiền ít nhất mua được nhiều hàng hóa nhất. Buổi chiều tài xế xe tải liền bắt đầu cùng cô thảo luận làm thế nào dẹp yên thành phố C, đem miếng đất này biến thành đồng cỏ của Lang tộc?

Đường Vãn Địch cảm thấy đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân. Đang muốn phản bác, phía sau Tu Ngư Tắc lén lút chạm vào cô một chút, cô lập tức im miệng.

"Tất cả đều có thể," Đán Liên nói, thanh âm quyết đoán, phảng phất suy nghĩ cặn kẽ, "Ta từ trước đến nay không chủ trương săn bắn tự do. Săn bắn, nuôi dưỡng đều phải nắm bắt, sinh thái mới có thể càng thêm cân bằng."

Đường Vãn Địch sửng sốt: "Săn bắn...... Nuôi dưỡng?"

"Đúng. Nuôi dưỡng. Nhân loại các ngươi có trại nuôi gà, trại nuôi heo, trang trại gia súc...... Chúng ta cũng có thể đem một ít con người lên nuôi trong trang trại, lai giống sinh sôi nẩy nở, cho bọn họ phục vụ vì Lang tộc ."

Tim Đường Vãn Địch rớt mất một nhịp, nghĩ nghĩ, thế nhưng không tìm ra câu gì phản bác. Nhìn thoáng qua bên cạnh huynh đệ Tu Ngư , phát hiện bọn họ cũng không có biểu tình gì kinh ngạc, chứng minh ý tưởng này tồn tại ở trong Lang tộc rất phổ biến, lập tức cũng không dám cứng rắn mà chống đối, rốt cuộc chính mình cũng làm dâu của Lang tộc. Nếu lang tộc đối với văn hóa nhân loại hoàn toàn không biết gì cả, cô bắt buộc phải giáo dục bọn họ: "Bệ hạ đại ca, Lang có Lang tính, người có nhân tính, đều không có quyền nuôi dưỡng như vậy. Mọi người sau này nếu muốn sống bên nhau, liền phải giúp đỡ nhau, chung sống hoà bình, không thể cho nhau thương tổn. Chỉ có nắm tay cùng tiến, mới có thể khai sáng tương lai tốt đẹp nha."

Những lời này một hơi nói xong cũng không biết là như thế nào từ miệng cô phát ra, có lẽ là xem nhiều "Bản Tin Thời Sự", có nề nếp, đặc biệt trôi chảy.

Ba người đàn ông ngơ ngác nhìn cô, một lát, Tu Ngư Bân cười đầu tiên : "Oa, em dâu quả là có phong phạm của một nhà ngoại giao."

Đây còn không phải là ngoại giao sao. Đường Vãn Địch làm bộ không nghe ra lời nói, tiếp tục đem đề tài về hướng hài hòa và năng lượng tích cực hướng dẫn: "Trước tiên không cần trồng cây gấp, khi nào có thời gian hãy nói. Tôi có thể đưa mọi người đi xem để hiểu biết hơn về thành phố C, đi xem điện ảnh, đi dạo phòng tranh, nghe một chút âm nhạc sẽ...Thưởng thức....chính là thưởng thức nghệ thuật của chúng tôi."

.....nghệ thuật có thể mềm hoá tà ác tâm linh, lời này là ai nói chứ?

"Chúng tôi cũng có nghệ thuật." Tu Ngư Bân không cho là đúng.

"......"

"Nghệ thuật thiên nhiên. Ở Sa Lan, cô có thể thấy đủ loại màu sắc hình dạng những con đập lớn của Li tộc, còn có dệt vải để làm một cái tổ chim thật đẹp."

Giọng nói hắn thực êm tai, biểu đạt ngữ pháp và vận dụng tu từ đều có vẻ thuần thục hơn Tu Ngư Tắc , một ít câu thậm chí là đầy cõi lòng ý thơ: "Gần hồ nước có dễ nghe tiếng ếch, Ve trên cây hết đợt liền râm ran, Trong sơn cốc gió tràn ngập giai điệu, Ở Sa Lan âm nhạc khắp nơi nơi."

"......"

"Nhân loại là một phần của thiên nhiên.Khi nơi này biến thành rừng rậm, cũng tương đương với các ngươi về nhà, trở lại chính ngôi nhà của mình......"

Phải nói rằng, Tu Ngư Bân hiểu ngôn ngữ ngoại giao nhiều hơn. Những lời này rất có tính kích động, khiến cô cảm thấy khá ấn tượng. Hai bên mắt Tu Ngư Tắc nheo lại , dùng ánh mắt đánh giá hắn. Trong bốn người chắc hẳn chỉ có Đường Vãn Địch mới hiểu vẻ mặt này của anh, nó có nghĩa là khinh bỉ.

Buổi sáng ở trung tâm thương mại, Tu Ngư Bân muốn một mình Vãn Địch đưa hắn đi mua sắm, lý do bởi vì Tu Ngư Tắc và Phương Lôi Thịnh cần ra ngoài thành cùng Đán Liên vì hắn không biết đường. Tu Ngư Tắc kiên quyết phản đối, Phương Lôi Thịnh đành phải đi một mình. Trong quá trình mua sắm, ấn tượng của Vãn Địch đối với Tu Ngư Bân một chút cũng không xấu, trên thực tế, nếu buổi tối ngày hôm trước Tu Ngư Tắc không nói cô phải đề phòng hắn, cô quả thực đối với người này sinh ra hảo cảm.

Vị "Ngũ ca"này —— theo Tu Ngư Tắc nói —— là người duy nhất trong tộc hoàn toàn không dựa vào chiến tích mà lên được đến địa vị cao. Bởi vì khi còn nhỏ bị tai nạn ngoài ý muốn, rất nhiều người đều cho rằng Tu Ngư Bân sống không được bao lâu, liền chiếu theo quy củ trong tộc đem hắn ném vào sơn động tự sinh tự diệt. Ba tuổi hắn bò qua những xác chết trong rừng rậm, bò cả ba tháng vẫn sót về tới nhà, mặc dù chỉ còn lại có nửa hơi thở. Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là kỳ tích. Hỏi hắn tìm được đường như thế nào, hắn nói là " chi thần rừng rậm" chỉ dẫn. Tộc nhân bán tín bán nghi, ngay cả Lang Vương cũng đã tới hỏi. Các trưởng lão vẫn cố chấp quyết định ném hắn đến nơi xa hơn, nhưng Lang Vương không đồng ý, nói đứa con trở về là nhờ ý chí của thần, nếu đưa trở lại chính là chọc giận chi thần rừng rậm. Bằng cách này không ai dám truy cứu nữa.

Tu Ngư Bân vẫn còn sống dưới sự chăm sóc của cha mẹ mình, mấy năm đầu lâu lâu cũng sinh bệnh, cuối cùng sức khỏe khôi phục cũng không tệ lắm. Nhưng ở trong mắt những người thế hệ trước, lão Ngũ nhà tam thúc gia chính là một phế nhân, thân thể đơn bạc, những chuyện như tuần tra đánh nhau chưa bao giờ tìm hắn.

Đối với cái nhìn ngoan cố của người trong tộc, Tu Ngư Bân cảm thấy mình bị đối xử ủy khuất cho nên không phục. Hắn chăm chỉ luyện công hơn người khác, mong muốn tìm người tỷ thí chứng minh chính mình, nhưng lại không có huynh đệ nào chịu tiếp chiêu, còn bọn tỷ muội đều nhường hắn. Cuối cùng đành phải bái sư học vu thuật. Nhóm vu sư của Lang tộc đều am hiểu y thuật, rốt cuộc dần dần cũng có tiếng nói.

Lại nói Tu Ngư Bân vô cùng được trọng dụng vẫn là chuyện gần nhất. Là một vu y, hắn là người đầu tiên ở Lang tộc phát hiện tình hình bệnh dịch cương thi. Trước tiên khuyên bảo Lang Vương đem những kẻ nhiễm bệnh cách ly để tránh dịch bệnh lây nhiễm. Chính Lang Vương không nghe, mọi người cũng không muốn, cho nên mới tạo ra một hậu quả đáng sợ. Sau khi tình hình bệnh dịch bùng nổ ở Sa Lan, mọi người đều nghĩ sẽ phải rời khỏi mảnh đất này, nhưng lại lo sợ quái thú ở Đồng Hải nên không dám vượt biển. Tu Ngư Bân vẫn là người đầu tiên chỉ ra rằng quái thú Đồng Hải cũng có khả năng bị lây bệnh, phương án chạy trốn đường biển hoàn toàn khả thi, sự thật đã được chứng minh đúng là như vậy. Ngoài ra hắn là người đầu tiên phát hiện ra tàu RINO khi quái vật khổng lồ này đang dừng trên mặt bắc bến tàu ở Súc Long phố. Người Hồ tộc đều đã chạy hết, sẽ không có ai lái thuyền. Sau khi dành trọn hai ngày nghiên cứu các nút trên tàu, Tu Ngư Bân một mình thao tác, thế nhưng đem một thuyền đầy người bình an đưa đến một bờ biển khác.

Nói hắn là cứu tinh của Lang tộc cũng không quá.

Cho nên Đường Vãn Địch không rõ, nếu Tu Ngư Bân vì Lang tộc đã làm nhiều chuyện tốt như vậy, lại thông minh nhìn xa trông rộng, Tu Ngư Tắc vì cái gì vẫn không thích hắn. Không lẽ là bởi vì ghét tam thúc, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng sao?

"Nhân loại có một câu nói " cha nào con nấy ", tôi kỳ thật đặc biệt không tin, người cha làm nhiều điều ác thì muốn tính hết lên đầu người con sao? Như vậy không công bằng." Đường Vãn Địch nói, "Theo tôi thấy, người Ngũ ca này của anh vẫn là rất không tồi."

"Tôi tin tưởng chính trực giác của tôi." Tu Ngư Tắc nói, "Ví dụ hắn nói hắn có thể nói chuyện với người chết, đây không phải giả thì là gì? Nếu thật có thể như vậy, nên biết tam thúc đã bị tôi gϊếŧ."

"Anh như thế nào biết hắn không biết?"

"Ít nhất hắn làm bộ không biết."

"Là ngụy trang sao?"

"Cho nên mới đáng sợ. Ai cũng đoán không ra hắn nghĩ như thế nào, hắn lại có thể sử dụng ý nghĩ của chính mình kiểm soát Lang Vương."

"Chứng minh hắn có dã tâm."

"Em nói đúng, hắn có dã tâm." Anh chọc chọc cái trán của cô, "Như vậy xin hỏi, là ai đang chặn đường đi của hắn?"

Một trận trầm mặc.

"Cho nên em vẫn nên ở lại chỗ này thì tốt hơn, sự tình ở Tuấn Phẩm xong rồi tôi lại đến tìm em." Anh dùng sức mà ôm lấy cô, hôn một cái lên mặt cô, "Nơi đó hiện tại là một mảnh chiến trường, nơi nơi đều là nguy hiểm."

"Không, tôi muốn đi. Tôi muốn cùng anh ở bên nhau." Cô đem lỗ tai dán ở ngực anh, dùng tay nhẹ nhàng vuốt mặt anh, "Chết cũng muốn chết cùng một chỗ."

Anh nhìn chăm chú cô trong bóng đêm, thở dài: "Lá gan thật lớn, càng ngày càng giống nữ nhân Lang tộc chúng tôi."

Ngày tiếp theo, Đường Vãn Địch mang theo huynh đệ Tu Ngư cùng nhau đi mua sắm, quá trình rất vui vẻ. Tu Ngư Bân rất ít khi nói chuyện, nhưng lại vô cùng lễ phép, vô cùng hòa khí. Mỗi khi cô đưa ra kiến nghị gì, ví dụ như "Không cần đắt nhất chỉ cần tốt nhất", ví dụ như " mua hàng người quen rất chu đáo", ví dụ như "Cách để được ưu đãi nhất, bốc đồng là ma quỷ"...... Hắn đều không hề nghi ngờ mà tỏ vẻ tán đồng. Giữa trưa Vãn Địch mang theo bọn họ đi đến một cửa hàng thịt nướng Hàn Quốc. Trong bữa ăn Tu Ngư Bân nói qua loa một chút hình hình chiến trận ở Tuấn Phẩm. Vãn Địch đối với chiến tranh hoàn toàn không biết gì cả, hỏi mấy câu vớ vẩn thậm chí là vấn đề ngu ngốc, hắn vẫn nghiêm túc trả lời, lấy một số phương thức cô có thể nghe hiểu để giải thích. Đối với Tu Ngư Tắc cũng là hết sức yêu thương...... Thậm chí có chút ý vị nịnh bợ.

"Cô biết đấy, lục đệ là kẻ kiêu ngạo nhất trong Tu Ngư gia chúng tôi, phụ vương đối hắn kỳ vọng rất cao. Hắn có một biệt hiệu là " ngôi sao Sa Lan "....."

"Tôi đi đây." Tu Ngư Tắc cười trêu chọc, đem ly bia lên uống cạn một hơi, quay đầu lại nhìn Đường Vãn Địch nói, " Ngũ ca cũng có một biệt hiệu, gọi là " quỷ ngữ giả "—— nghe nói vong linh thường xuyên tới tìm hắn nói chuyện."

"Thật vậy sao?" Vãn Địch tò mò nhìn hắn.

"Nói như vậy cũng không hẳn đúng, có đôi lúc...... Đích thực có thể."

"Người chết —— chỉ giới hạn trong Lang tộc?"

"À không, tộc gì cũng đều được."

"Khi còn nhỏ dì tôi bị bệnh, bà qua đời được vài năm, là bệnh ung thư."

"Tôi rất lấy làm tiếc...... Không bao giờ có thể cùng cô chơi bong bóng nữa."

Tu Ngư Bân ngữ khí thực nhẹ, Đường Vãn Địch thân mình lại đột nhiên chấn động, phảng phất người giống như bị một đòn nghiêm trọng, trong lúc nhất thời mặt trở nên trắng bệch.

"Anh như thế nào biết dì ấy thích chơi bong bóng với tôi?"

.......Đó là một loại súng thổi hơi tay cầm rất bình thường, được làm thành giống như chong chóng. Dì trẻ ở trên cỏ làm ra bong bóng đầy trời, Vãn Địch 6 tuổi đuổi theo khắp nơi ...... Đó là một trong những điều thú vị nhất của cô khi còn nhỏ nàng ít có vài món khi còn nhỏ thú sự chi nhất.

"Tôi là quỷ ngữ giả mà."

Cô nửa ngày không nói gì.

"Hơn nữa, hình như dì cô lúc sinh thời rất thích nói chuyện phiếm......"

"......"

Dì ấy lúc còn sống thích nhất nói chuyện phiếm, bất cứ khi nào có cái gì náo nhiệt, cái gì tụ hội dì nhất định sẽ thò lại gần. Không chỉ nói chuyện cùng các đồng nghiệp, mà còn cả đàn em, thậm chí những đứa trẻ 3,4 tuổi dì cũng muốn nói chuyện, cũng nguyện ý phí thời gian cùng bọn họ chơi đùa.

Thấy cô đau buồn, Tu Ngư Tắc vội vàng thay đổi đề tài: "À, quên hỏi, ngươi như thế nào một mình lại đây, Ngũ Lộc đâu?"

Hắn bỗng nhiên cúi đầu, một trận trầm mặc lúc sau nói: "Đã chết."

"Tại sao?"

"Hôn sự của chúng tôi là bá mẫu tự mình nói, nhưng Ngũ Lộc gia như thế nào cũng không đồng ý, đến cuối cùng thậm chí những lời nói ác ý càng tăng thêm. Tiểu Tình cảm thấy rất có lỗi với bá mẫu, nàng sinh bệnh liền chủ động yêu cầu chiếu cố nàng...... Rất nhanh bệnh càng trầm trọng."

Tu Ngư Tắc nhớ rõ mấy ngày trước Tam thúc còn cùng hắn nhắc tới chuyện tình cảm với Ngũ Lộc, đã coi như nhà vợ tương lai của con trai hắn: "Tam thúc biết không?"

"Không dám nói cho ông ấy."

Không biết vì sao, Đường Vãn Địch cảm thấy một trận chua xót. Thật đáng thương, người vừa mới mất đi thê tử, tiếp theo lại mất đi phụ thân......

Thừa dịp Tu Ngư Bân đi đến nhà vệ sinh, Vãn Địch nói: "Wow, Tu Ngư Tắc, Ngũ ca của anh thật sự có thể cùng người chết nói chuyện đấy."

"Vãn Địch, Vãn Địch," anh nhàm chán hút Coca, cười nhạo: "Tôi biết cô vẫn luôn muốn có một ngôi nhà, muốn có rất nhiều huynh đệ tỷ muội yêu cô, quan tâm cô. Việc này, tôi đều có thể cho cô, nhưng Ngũ ca tuyệt đối không phải người nhà của cô."

"Tôi cảm thấy anh đối với người nhà có thành kiến, Ngũ ca rõ ràng thực sùng bái anh."

"Cô có thể thích hắn, nhưng không cần tìm hiểu quá sâu. Bởi vì tôi đã thề với cô, nhà tam thúc không xứng có hậu nhân, Tu Ngư Bân đã nằm trong danh sách chết của tôi, tôi sớm muộn gì cũng phải xử lý hắn."

"A Tắc ——" cô nhìn anh, cười khổ lắc đầu.

"Tôi tin một điều rất đơn giản: Làm một kẻ mạnh, bảo vệ tốt chính nữ nhân của mình, tuyệt không để nàng lặp lại vận mệnh của mẹ tôi."

"Mẹ anh......"

"Bà sở dĩ thảm như vậy, là bởi vì chồng bà không đủ mạnh."

"Anh sai rồi."

"Tôi sai rồi?"

"Là bởi vì bản thân mẹ anh không đủ mạnh."

Sắc mặt của anh thay đổi, cô chưa từng gặp vẻ mặt méo mó đáng sợ như vậy của anh bao giờ. Anh dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú vào cô, một chữ một chữ nói: "Đường Vãn Địch, không cần tùy tiện đánh giá mẹ của tôi. Chuyện của bà, cô không biết."

Anh nỗ lực khống chế lửa giận, thế cho nên mỗi từ phát âm ra đều thực sự cứng đờ.

Cô yên lặng nhìn anh, sau một lúc lâu, gật gật đầu.

Sau khi ăn cơm trưa, bọn họ giúp Tu Ngư Bân thuê một chiếc xe, ngụy trang thật tốt rồi rời đi. Mọi người hẹn cùng gặp nhau ở phía Bắc thành phố, sau đó cùng nhau xuất phát đi Tuấn Phẩm. Lúc đầu, Tu Ngư Tắc cùng Phương Lôi Thịnh tính toán chia binh làm hai đường, bọn họ không muốn đi cùng Tu Ngư Bân. Tu Ngư Bân nói đại doanh của Lang tộc không dễ tìm, nơi nơi đều là người Nam nhạc Bắc quan, không có hắn dẫn đường sẽ thực phiền toái. Lại nói trên xe nhiều vật tư như vậy cũng cần phải có người tới bảo vệ, vạn nhất bị Hồ tộc đoạt thì sao?

"Em hẳn là nên cố gắng hít thở không khí ở quê nhà đi." Đi bộ trên đường phố, Tu Ngư Tắc ôm bả vai Đường Vãn Địch, "Tới Tuấn Phẩm rồi, trong không khí không phải lông sói thì chính là lông cáo......"

Nàng phụt cười một tiếng .