Chương 36: Thẩm Song Thành

Bì Bì chán nản từ trên cây bò xuống dưới, hai bàn chân bị vỏ cây chà xát đến phát đau. Cô tìm được một chiếc ghế dựa, ngồi xuống buộc lại dây giày, thuận tay tắt máy đuổi chim. Đồng hồ ở trong bóng đêm lóe lên ánh huỳnh quang, cho thấy lúc này nhịp tim là 180, Hạ Lan huề nếu nhìn thấy, nhất định có thể đoán được giờ phút này cô đang làm một chuyện lớn.

Nhìn vào chiếc máy đuổi chim trên mặt đất, Bì Bì trong lòng một trận rối rắm: Chim là bị cưỡng chế di dời, nhưng trứng cũng đã không còn! Lỡ như huyền điểu đã chịu một trận kinh hãi quyết định chuyển nhà, không bao giờ tới hồ Quan Âm nữa, không phải mất trắng sao? Càng nghĩ càng cảm thấy máy đuổi chim lợi bất cập hại, không vì vạn bất đắc dĩ thì không thể sử dụng......

Vì muốn mau chóng lấy được trứng chim, cô quyết định mỗi buổi tối ngày tiếp theo đều lại đây kiểm tra tổ chim. Thời gian tốt nhất là trước hừng đông: Nếu đến sớm quá, khả năng trứng còn chưa được sinh ra; nếu tới chậm, trứng sẽ bị ánh mặt trời làm bốc hơi lên. Tóm lại trứng của ngày đầu không thể để đến ngày hôm sau. Mà đến tột cùng phải đối phó hai con chim này như thế nào, trước mắt tạm thời không có manh mối. Bì Bì càng nghĩ càng giận, cảm thấy huyền điểu sở dĩ tồn tại, thuần túy chính là để làm khó cô!

Đêm đã khuya, bốn phía im ắng. Chỉ có ánh trăng trên bầu trời, ánh đen bên hồ, trong rừng một mảnh hắc ám.

Bì Bì đem dụng cụ trên mặt đất thu thập lại bỏ vào túi, đứng dậy đang muốn rời đi. Vừa nhấc đầu, đột nhiên phát hiện trên ghế dựa tựa hồ có một người đang ngồi. Bời vì tối quá nên thấy không rõ toàn cảnh, nhưng hắn mặt trắng nõn, có một đôi mắt sáng ngời.

"Ai?" Cô hoảng sợ, hét lớn một tiếng, mở đèn pin.

Là một người đàn ông trẻ tuổi xinh đẹp, khoảng 23,24 tuổi, khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng, mặt mày rõ ràng, ngũ quan lập thể, mặc một chiếc áo thun màu trắng, chiếc quần jean trắng xóa bị rách ở 2 đầu gối rất to. Bộ dáng thực nhàn nhã, đôi tay cắm ở túi quần, bắt chéo chân và lắc lắc mũi chân.

Ấn tượng đầu tiên của Bì Bì là cảm thấy người đàn ông này không chỉ có thân cao chân dài, mà khi đèn pin của cô chiếu vào còn thấy rõ cơ ngực vô cùng cường tráng. Nhưng khi cô đem ánh mắt chuyển qua khuôn mặt hắn, lại cảm thấy giống một cô gái: Bởi vì hắn choàng một chiếc khăn satin mịn trên mái tóc ngắn, một đôi mắt tràn ngập suy tư, ngũ quan tuyệt đẹp tinh xảo, da thịt non mịn trơn bóng, sắc môi anh đào hơi cong lên như đang giận dỗi, cho người ta một loại cảm giác kỳ lạ và quyến rũ của một thiếu nữ.

Bì Bì tê liệt. Nếu nói hắn là nữ sinh, thân thể hình như có chút quá khổ. Nếu nói hắn là nam sinh, thần thái lại không giống. Làn da trắng trẻo dẻo dai này, liền tính mỗi ngày phải đắp đến 3 miếng mặt nạ cũng không bằng được a.

"Thực xin lỗi ——" nhưng thật ra người nọ không quan tâm đến ánh sáng đang chiếu vào mặt mình, đứng lên hướng phía cô hơi hơi gật đầu, "Không dọa cô chứ?"

Giọng nói hắn thực ôn hòa, thái độ lễ phép tràn ngập cung kính. Bì Bì không tự giác mà lui về phía sau một bước, lặng lẽ thả lỏng cảnh giác. Nhưng mà, trong lòng nghi hoặc càng lớn. Người này giọng nói không giống Hạ Lan huề, trầm thấp hồn hậu giàu lý lẽ như vậy, mà là tương đối tinh tế thanh thoát, có một loại nhu hòa điềm mỹ nói không nên lời. Trong lúc nhất thời nghe không ra là nam hay là nữ.

Bì Bì: "......"

Thấy cô sửng sốt không nói lời nào, người nọ thanh âm càng thấp: "Tôi là chờ cô ở đây."

"Anh là ——"

"Thẩm Song Thành." Người nọ duỗi tay ra nắm tay Bì Bì một chút, "Tôi là bằng hữu của Hạ Lan, đến từ Tô Nghê tộc. Tô Nghê Thẩm gia, đã nghe nói bao giờ chưa?"

Bì Bì lắc đầu. Hồ tộc có rất nhiều bộ lạc, ngoại trừ những đại tộc như Thiên Tinh, Côn Lăng, Liễu Đăng, Sa Lan, còn có rất nhiều tiểu tộc, trải rộng các nơi trên thế giới, "Tô nghê tộc" này nhất định là một trong số đó. Hạ Lan huề có lẽ đã nhắc qua nhưng cô không để ý, cho nên cũng không nhớ kỹ. Nhưng có một việc cô nhớ rất rõ ràng: Người quen Hạ Lan huề rất nhiều nhưng bằng hữu lại rất ít, lấy địa vị của anh hồ tộc, thì những người cùng anh xưng là bằng hữu lại càng hiếm

Thấy vẻ mặt cô mờ mịt, Thẩm Song Thành cũng không cố giải thích, giống như hắn là ai cũng không quan trọng.

"Chúng ta...... đã gặp qua?"

Ấn tượng của Bì Bì với hắn là bằng không, nhưng cũng không dám nói chưa từng gặp qua. Nếu hắn ở thành phố C, lại là bằng hữu của Hạ Lan huề, hắn nhất định sẽ xuất hiện tại các buổi tiệc gặp mặt của Nam nhạc Hồ tộc. Có thể khẳng định một điều: Hạ Lan huề chưa bao giờ giới thiệu hắn với cô. Đối với Bì Bì cái tên "Thẩm Song Thành" này, cô cũng là lần đầu tiên nghe nói.

"Tôi đang ở một ngọn núi lớn Bắc quan. Hạ Lan phái người tìm tôi, nói trong khoảng thời gian này thế cục khẩn trương, hy vọng tôi có thể lại đây bảo vệ cô, cho nên tôi liền tới đây."

Thì ra là thế. Vị Thẩm Song Thành này hẳn chính là người Hạ Lan huề an bài ở bên bảo vệ cô, nghe nói không chỉ một người nhưng chỉ ở thời khắc mấu chốt mới lộ diện.

"Thật vui được biết anh." Bì Bì hơi hơi mỉm cười.

"Vinh hạnh của tôi." Ngữ khí của hắn giống như đang ở làm một việc gì đó không liên quan, "Xin gọi tôi là "Song Thành ".

"Được,...... Song Thành."

"Phu nhân đã xong việc ở đây?" Hắn nhìn bốn phía, lại nhìn bầu trời, tựa hồ không rõ cô vì cái gì muốn tới nơi này.

"Hôm nay đã xong."

"Xe tôi dừng ở bên kia." Hắn chỉ vào một con đường phía xa xa, ý bảo cô đi theo đến bên hồ.

Đi được vài bước, phát hiện Bì Bì không đuổi kịp liền xoay người trở lại trước mặt cô: "Nơi này không an toàn, tôi không thể để cô một mình ở tại chỗ này."

Nhưng Bì Bì sớm đã không còn dễ dàng tin người như trước kia nữa, với Bì Bì bây giờ, nói gió chính là bão. Sẽ không bởi vì hắn nói mấy câu liền cùng một người xa lạ lên xe. Trong tay cô cầm chặt một quả thạch mã não, tùy cơ ứng biến, chuẩn bị bảo vệ chính mình.

Người nọ nhìn cô, không tiếng động mà cười, móc di động ra bấm một dãy số, sau đó mở loa ngoài, bên trong truyền đến giọng nói của Vĩnh Dã: "Tìm được cô ấy rồi?"

"Ừ." Song Thành đưa điện thoại di động cho Bì Bì, ý bảo cô nghe tiếp. "Cô ấy không muốn đi theo tôi."

"Phu nhân, Thẩm Song Thành là người tư tế đại nhân thập phần tín nhiệm, cô có thể yên tâm về cùng hắn." Cảm giác giọng nói của Vĩnh Dã rất mệt mỏi, Bì Bì cảm thấy hành động săn điểu không thông báo gì với hắn, trong lòng có chút ngượng ngùng, vì thế nói: "Được, chúng ta đi."

Con đường thật tối, Thẩm Song Thành yên lặng mà lái xe.

"Anh đã nhìn thấy hai con điểu sao?" Bì Bì đột nhiên hỏi .

"Điểu gì?"

"Huyền điểu."

Hắn lắc đầu: "Tôi chỉ nhìn thấy cô quàng chân từ trên cây bò xuống dưới."

"Vậy ít nhất anh nghe nói qua huyền điểu chứ?"

"Ừ, chúng là ác điểu bên người tiên đế, xem như là sủng vật." Hắn gật gật đầu, "Đã biến mất rất nhiều năm."

"Vậy anh nghe nói qua trứng huyền điểu không?"

"Huyền điểu còn có trứng sao?"

"Chuyện vốn là thế này......." Bì Bì nghĩ thầm, mình ngày mai còn muốn quay lại đây, muốn giấu Thẩm Song Thành e rằng khả năng không lớn, không bằng nói trước với hắn, có lẽ còn có thể được hắn đến trợ giúp, "Thật lâu trước kia......"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Song Thành lập tức ngắt lời: "Tôi không nghe chuyện xưa."

"What?"

"Biết con người và động vật chủ yếu khác nhau chỗ nào không?"

"......"

"Chuyện xưa. Các ngươi thích kể chuyện xưa, thích nghe chuyện xưa, thậm chí nguyện ý tin tưởng một cái chuyện xưa." Hắn chỉ vào đầu mình đầu, lắc lắc, "Chúng tôi thì không. Ít nhất người Tô Nghê tộc thì không."

"OK," Bì Bì nhún vai, "Tôi đây cũng có lời muốn nói thật."

"Mời nói."

"Tôi cần phải lấy được trứng huyền điểu, dù chỉ một viên cũng được. Tổ chim ở trên ngọn cây dâu mà tôi vừa bò lên."

"Vì cái gì?"

Bì Bì cắn cắn miệng, quyết định không nói: "Tóm lại là cần phải ăn luôn nó...... Anh có thể hiểu là để chữa bệnh. Có thể giúp tôi không?"

Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Thứ nhất, trứng huyền điểu là thứ ngay cả tôi cũng chưa nghe nói, cô tin rằng có thể ăn được sao? Thứ 2, ai nói cho cô biết nơi này có huyền điểu, ai nói cô đêm hôm khuya khoắt tới nơi này? Sai khiến cô một mình làm việc nguy hiểm như vậy, tôi hoài nghi hắn dụng tâm kín đáo."

"Hoa Thanh Kỳ nói."

Nghe thấy tên này, Thẩm Song Thành một trận trầm mặc.

"Hoa Thanh Kỳ đã từng trị bệnh cho Hạ Lan, nàng hẳn là người Hạ Lan tín nhiệm, không phải sao?"

Thẩm Song Thành mân mê cằm: "Điều này cũng đúng."

"Hoa Thanh Kỳ là y sư nổi tiếng của Côn Lăng tộc, nàng nói trứng huyền điểu hữu dụng, tôi liền phải tìm được nó, không sai chứ?"

"Không sai."

"Vậy anh nguyện ý giúp tôi chứ?"

"Việc này, không phải trước hết nên hỏi qua một chút ý kiến phu quân của cô sao?"

"Không liên lạc được."

Thẩm Song Thành lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Tôi có thể giúp cô đi lấy trứng chim, nhưng cô không thể tùy tùy tiện tiện như vậy mà ăn nó. Ít nhất để Nguyên Khánh kiểm tra một chút...... Cô cảm thấy sao? Đối với người có thai, không phải ăn cái gì dù nhiều hay ít cũng phải cẩn thận một chút sao?"

Bì Bì nghĩ thầm, Thẩm Song Thành này thế nào kỹ tính như vậy.

"Vậy anh sẽ giúp tôi lấy trứng chim?"

"Khi nào?"

"Ngày mai....... Buổi tối."

Thẩm Song Thành gật gật đầu.

Ngày kế Bì Bì nhìn thấy Vĩnh Dã liền hỏi về Tô Nghê tộc, Vĩnh Dã hít sâu một hơi, nói: "Tô Nghê tộc là tiểu tộc ở Bắc quan, dân cư không nhiều lắm, Thẩm Song Thành là tộc trưởng."

Bì Bì cho rằng cái người Thẩm Song Thành này nếu là bằng hữu của Hạ Lan huề, nhất định là ở một nơi nào đó không tầm thường, không ngờ Vĩnh Dã nói xong mấy câu này cũng không nói thêm lời nào khác.

"Có vấn đề này muốn hỏi anh, kỳ thật rất xấu hổ." Bì Bì đè thấp giọng, "Thẩm Song Thành này, đến tột cùng là nam hay nữ?"

Vĩnh Dã sờ sờ trán mình, do dự một chút, ngữ khí có điểm nói lắp: "Khi Chân Vĩnh Chi Loạn, Thẩm Song Thành...... ờ...... Đã từng cứu Hạ Lan. Cho nên ...... giữa bọn họ...... Có...... Cái.....cái gì...... hữu nghị rất sâu ."

" Hữu nghị rất sâu?"

"Đúng. Cô chỉ cần biết hắn là bằng hữu của Hạ Lan là được."

"Vậy hắn rốt cuộc là nam hay nữ?"

"Người Tô Nghê tộc không có giới tính."

"Cái gì?"

"Phương thức tu luyện của bọn họ có điểm đặc biệt, nhưng cũng là trời sinh."

"Nói kỹ càng tỉ mỉ chút?"

"Là tộc người duy nhất thông qua " chuyển giới " để đạt được năng lượng."

Bì Bì cảm thấy không hiểu ra sao: "chuyển giới?"

"Một người từ một loại giới tính này chuyển biến thành một loại giới tính khác, lúc ấy sẽ sinh ra tâm lý năng lượng thật lớn . Mặt khác so sánh, nếu cô coi trọng Thẩm Song Thành, hoặc là đã bị hắn hấp dẫn, hắn sẽ đem cô biến thành một người đàn ông, cũng trong quá trình này hấp thu nguyên khí của cô."

Trong lúc nhất thời, Bì Bì cảm thấy cả người đều không tốt: "Chuyển như thế nào? Giải phẫu sao?"

"Tự nhiên mà thành, cô không thể phát hiện ra phương thức. Nhưng rất mau thân thể cô liền sẽ sinh ra biến hóa."

"Anh là đang nói đến...... Mọc ra cậu nhỏ sao?"

Vĩnh Dã cười: "Cái này thì không, biến hóa chủ yếu phát sinh bên trong tâm lí, hoặc là nói trong nội tiết. Cùng lúc đó, hắn sẽ dần dần biến thành một nữ nhân, cùng cô thân mật khăng khít cho đến khi hút xong nguyên khí của cô. Thông thường muốn xem các cô có thể sinh ra năng lượng lớn bao nhiêu, năng lượng càng lớn, thời gian ở bên nhau càng dài, tầm khoảng trên dưới một năm."

Bì Bì cảm thấy cằm mình rơi xuống: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó giữa các cô liền kết thúc, hắn sẽ đi tìm mục tiêu mới."

"Đến lúc đó, tôi là nam nhân hay là nữ nhân?"

"Nam nhân." Vĩnh Dã nghĩ nghĩ, "Hắn cũng có thể lựa chọn ở lại bên cạnh cô, một lần nữa đem cô chuyển biến thành nữ nhân, tiếp tục hấp thu năng lượng. Chẳng qua lần thứ hai hiệu suất rất thấp, trên đời này không nhiều người cho rằng Thẩm Song Thành sẽ phí thời gian làm lần thứ hai."

"Cho nên từ bản chất mà nói, tôi chính là một điểm cực âm của máy phát điện, hoặc là thuốc bổ đúng không?"

"Nhưng người Tô Nghê tộc không nghĩ như vậy. Bọn họ mỗi một lần đều rất nghiêm túc. Cô cũng không hoàn toàn là bị thiệt thòi. Được một người Tô Nghê tộc yêu thương, là một việc rất tốt đẹp."

Bì Bì hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

"Không cần sợ hãi," Vĩnh Dã nhanh chóng an ủi, "Trên người cô có mị châu của tư tế đại nhân, cho nên sẽ không yêu Thẩm Song Thành. Hơn nữa, Thẩm Song Thành cũng không phải người tùy tiện, khẩu vị cũng là siêu cấp cầu kỳ ."

Bì Bì hung hăng trừng mắt nhìn Vĩnh Dã, liếc mắt một cái, nói: "Nghe thế nào lại cảm thấy giống như là người anh đang tìm kiếm?"

"Từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm một nữ nhân cho đến khi gặp Thẩm Song Thành ......đáng tiếc người ta lại không nhìn thấy tôi."