Chương 53: Sự Lựa Chọn Của Ngân Niệm

Giao Vương thấy là nhi tử của mình liền dừng lại vài centimet, nhưng móng vuốt giao long không thu hồi kịp, vẫn là tạo thành vết thương lớn trên cánh tay trái của Ngân Niệm, máu tươi chảy ra. Hắn hét lên: "Nghịch tử, nghịch tử a! Ngươi đến cùng muốn như thế nào?"

Ngân Niệm từ từ đứng dậy, đem thanh trường kiếm đặt lên cổ mình: "Để Vân muội bọn hắn đi!"

Ngân Thiên cũng ngạc nhiên. Ca ca này của hắn vậy mà dùng tính mạng của mình để giúp bọn hắn rời đi, xem ra hắn đã biết thân phận của xú nha đầu, hơn nữa vị trí của xú nha đầu trong lòng hắn còn rất cao.

Trong lòng hắn nhất thời vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhưng đây lại là ca ca mà hắn mắc nợ rất nhiều, trong lòng hắn cũng rất phức tạp. Lúc này cũng sắp hết một khắc, thông đạo bắt đầu dần dần thu hẹp lại, Ngân Thiên hướng ta hô: "Xú nha đầu, mặc kệ ta, ngươi đi đi, thông đạo sắp bị đóng lại rồi."

"Không, ta không thể bỏ ngươi lại được!" (Ngạo kiều long mặc dù luôn cãi nhau với ta, nhưng đôi khi hắn cũng rất tốt với ta). Ấn ký bạch hồ ly dần dần xuất hiện sau lưng ta, ta cắn chặt môi: "Tiểu Chính, cho ta mượn sức mạnh."

Đột nhiên có một luồng ánh sáng đỏ bùng lên, chín cái đuôi của ta hiện ra, bầu trời cũng bắt đầu thay đổi.

"Hoả lôi dẫn." Ta nhẹ niệm khẩu quyết, hơn mười đạo hoả lôi từ trên trời giáng xuống, đều hướng Ma Long cốt bổ tới, Ma Long cốt không chịu được thiên lôi địa hoả, biến thành tro bụi. Ta dùng linh lực đem Ngân Thiên đẩy ra ngoài, ném vào thông đạo: "Đi đi!"

"Không, ta không đi!" Hắn cũng nhìn ra, bằng vào trạng thái thân thể của ta bây giờ căn bản không chịu nổi sức mạnh như vậy.

Giao Vương lúc này cũng rất kinh ngạc: "Cửu vĩ, ngươi chính là cửu vĩ!" (Phải biết rằng thứ duy nhất có thể thay thế băng tinh, chính là một chén huyết tâm của cửu vĩ hồ, lúc ấy thế nhân chỉ biết phụ thân ta là bát vĩ, lại không biết ta chính là cửu vĩ trong truyền thuyết)

Ngân Niệm cũng nghe thấy, đương nhiên hắn cũng biết huyết tâm cửu vĩ hồ có thể thay thế băng tinh, nhưng một chén huyết tâm có thể gϊếŧ chết người, huống chi, người này chính là nghĩa muội của hắn, hắn muốn sủng trong lòng bàn tay còn không kịp, chớ nói chi là tổn thương nàng.

"Hahaha, xú nha đầu này thật đúng là thâm tàng bất lộ a!"

Thân thể của ta không thể chống đỡ được nữa, chín cái đuôi cũng biến mất, ta rơi thẳng từ trên trời xuống, Ngân Thiên và Ngân Niệm đồng thời phát hiện, Ngân Thiên biến thành long hình, Ngân Niệm biến thành giao long hình, lại đồng nhất phương hướng đi tới. Mà Giao Vương cũng hoá thành Hắc Giao Long, ngăn Ngân Niệm lại.

Ngân Thiên tiếp được ta, hắn nhẹ nhàng ôm ta, giận dữ trừng mắt Giao Vương trước mặt.

Giao Vương điên cuồng cười: "Hoàng nhi, con đã thấy chưa? Nể mặt con, ta có thể để một người đi, nhưng người còn lại phải ở lại chữa mắt cho con. Con chọn đi!" (Trong đầu Giao Vương lại hiện lên cảnh tượng như vậy. Hắn từng bức Nhược Y phải chọn giữa hắn và Long Vương, nhưng nàng đã không ngần ngại chọn Long Vương. Hắn hận, hắn oán. Tình cảm của hắn dành cho Nhược Y không kém gì Long Vương. Nhưng nàng lại một chút cũng không do dự chọn Long Vương)

Ngân Niệm cúi đầu không nói gì, như đang suy nghĩ điều gì đó (Giao Vương chắc chắn hắn sẽ để cho ta đi. Đệ đệ này khiến hắn bị mẫu thân vứt bỏ, chiếm tình yêu của mẫu thân, cho dù không oán hắn, nhưng cũng không có lý do cứu hắn), sau khi Ngân Thiên lựa chọn, hắn sẽ bắt Ngân Thiên, gϊếŧ hắn rồi lấy băng tinh ra, sau đó đem thi thể ném đến Long tộc, để cho Long Vương cũng có thể nếm được mùi vị tê tâm liệt phế này.

Ngân Niệm đau khổ, một bên là Vân muội đã cứu mình. Hắn căn bản không nỡ làm tổn thương nàng, bên kia mặc dù là hỗn tiểu tử đáng ghét, nhưng dù sao bọn hắn cũng đã trải qua cảm ứng huyết thống, đã ràng buộc thật sâu, hơn nữa Ngân Thiên vừa nhận hắn người ca ca này, mặc dù băng tinh dùng cho Ngân Thiên, nhưng hắn là không biết chuyện này (Huống hồ trong tình huống đó, mẫu thân làm như vậy cũng là điều dễ hiểu) Ngân Thiên cũng vẫn luôn cho rằng ca ca hắn mất tích. Hắn chẳng lẽ lại hạ độc thủ với Ngân Thiên?

Hắn rất thống khổ, rất thống khổ, Ngân Niệm không ngừng đập vào đầu mình. Nhìn thấy nhi tử mình như vậy, Giao Vương cũng rất đau lòng, tiến lên một bước, nhẹ giọng dẫn dắt: "Ta biết nha đầu đó rất quan trọng với con, hơn nữa ta cũng có thể nhìn ra được, tiểu tử kia đối với nàng cũng không hề tầm thường. Nếu con chọn con rồng đó, chẳng phải con sẽ bớt đi một người cùng tranh giành hồ ly kia sao?"

Ngân Niệm đại ca nghe những lời này toàn thân như bị đánh trúng (Giao Vương quả nhiên là phụ thân của hắn, vừa nhìn liền có thể thấy được tâm tư của hắn)

Giao Vương nhàn nhạt nhếch môi. Rất tốt, Ngân Niệm bắt đầu dao động rồi.

Ta ở xa đương nhiên cũng nhìn ra nội tâm hắn dao động: "Ngân Niệm đại ca, ta là thật lòng với huynh, nhưng là đồng dạng với Ngân Thiên."

Ngân Thiên nghe được kích động không thôi: "Xú nha đầu!"

Ta cắn đứt tay sau lưng hắn: "Ngạo kiều long, đưa đầu của ngươi lại đây."

Hắn không rõ đưa đầu rồng khổng lồ tới trước mặt ta, ta thừa dịp hắn không chú ý đem máu ở ngón tay chỉ tại mi tâm của hắn: "Thiên địa đều biết, ta, Hạ Bạch Vân, cộng khế với Tam Hoàng Tử Long tộc, Ngân Thiên là chủ khế, hắn chết, ta cũng sẽ chết!"

Ngân Niệm nghe được câu này, trong lòng nhất thời cạch một tiếng: "Khế ước sinh tử!" (Hơn nữa nội dung khế ước này là dùng Ngân Thiên làm chủ, ta mà chết, Ngân Thiên không có việc gì, nhưng nếu Ngân Thiên chết, ta cũng sẽ bị khế ước đoạt đi sinh mệnh) một hồi đắng chát xộc lên đầu, không ngờ trong lòng nàng Ngân Thiên quan trọng như vậy.

Ngân Thiên cũng là vẻ mặt khϊếp sợ: "Xú nha đầu, ngươi điên rồi!"

Ta yếu ớt mỉm cười với Ngân Thiên: "Ta là sinh mệnh thứ hai của ngươi a!" ( Kỳ thực trong lòng ta đang nghĩ, ta cũng là chiếm được tiện nghi, bởi vì sau khế ước ta cũng có thể điều động một phần sức mạnh của hắn).

Ngân Niệm càng thống khổ hơn. Nếu hắn chọn Ngân Thiên, Vân muội sẽ chết. Nếu hắn chọn Vân muội, nàng cũng sẽ chết. Hắn nên chọn như thế nào? Chỉ từ khi hắn gặp Vân muội, cuộc sống của hắn mới trở nên sống động. Gặp được Ngân Thiên, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng hắn cũng là lần đầu tiên có huynh đệ thật sự, rốt cuộc muốn hắn phải làm sao? Hắn bắt đầu cuộn thành một đoàn.

Một mạch nước ngầm dâng lên trong lòng Ngân Thiên. Chẳng lẽ xú nha đầu có tình ý với hắn? Hắn biết ngay mà, hắn anh tuấn tiêu sái như vậy, làm sao có thể không thu hút xú nha đầu này? (Người này thật đúng là tự luyến, nhưng do Ngân Thiên một ngày xem thoại bản quá nhiều. Hắn nhìn thấy một câu trong thoại bản: "Nếu một người muốn cùng ngươi sinh tử gắn bó, nhất định thích ngươi." Nhưng hắn thực sự đã suy nghĩ nhiều, tiểu hồ ly này chỉ đơn thuần không muốn Ngân Thiên bị thương) Ngân Thiên gần như quên mất mình đang ở trong tình huống nào, đuôi rồng nhẹ nhàng đong đưa, ánh mắt vui mừng nhìn ta.

Nhưng những gì ta nói tiếp theo lại khiến hắn lúng túng, ánh mắt ta chân thành tha thiết nhìn Ngân Thiên, Ngân Thiên xấu hổ, nhưng bởi vì hắn hoá rồng nên nhìn không ra.

"Xú nha đầu này không phải muốn nói nàng thích ta đi. Hảo kích động, hảo kích động!"

"Ngân Thiên, vì tình hữu nghị của chúng ta, vì ân tình của ngươi đối với ca ta, ta quyết định..."

"Quyết định gì?" Trái tim hắn như thắt lại.

"Ta quyết định bảo hộ hai huynh đệ các ngươi."

"Cái gì! Bảo hộ? Bảo hộ hai huynh đệ chúng ta?" (Hắn chợt cảm thấy mình sai quá rồi. Xú nha đầu này thật sự rất đơn thuần và ngu ngốc! Chắc giờ trong lòng nàng sợ chỉ có tình nghĩa đơn thuần với hắn thôi!) Ngân Thiên càng bảo hộ ta chặt chẽ hơn (Ngươi còn nhỏ, ta chờ ngươi từ từ hiểu rõ)

Ngân Niệm cuộn tròn ở một bên nghe được những lời này cũng rất hưng phấn. Vân muội không có bỏ rơi hắn, trong lòng nàng cũng có hắn! Thân thể hắn thả lỏng, ta cũng nhận ra nên vội vàng nói thêm: "Ngân Niệm đại ca, đừng bị ảnh hưởng bởi người khác, hãy làm theo trái tim của chính mình! Hơn nữa, không có sự lựa chọn nào là cái chết." Ta ghé vào trên người Ngân Thiên, hướng hắn hét.

Giao Vương tức giận nói: "Nha đầu chết tiệt kia, không cho phép lại nhiễu loạn tâm trí con ta." (Xem ra nha đầu kia không thể giữ lại được, sau này nàng sẽ trở thành điểm yếu của Niệm nhi) nói xong lại một chưởng trực kích hướng ta.

Ngân Thiên nhanh chóng bao bọc ta lại.

"Ngạo kiều long, ngươi đang làm gì vậy? Nếu ngươi chết, ta cũng sẽ chết."

Hắn uỷ khuất nhìn ta: "Đó là phản xạ có điều kiện."

Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn nhượng bộ. Quên đi, quên đi, cho dù ta có chết, có Ngân Thiên làm bạn đồng hành trong âm phủ cũng không tệ.

Ngân Niệm nghe được động tĩnh bên ngoài, gia trì linh lực, nhanh chóng đứng ở trước mặt hai người chúng ta, bị Giao Vương một chưởng đánh trúng: "Phụ Vương, giữa bọn họ, con không chọn. Con cũng đã sớm thích ứng rồi. Không cần mạo hiểm tính mạng của bọn hắn, hơn nữa Vân muội, Thiên đệ bọn họ đều là người quan trọng của con."

"Thiên đệ!" Ngân Thiên cũng sửng sốt, Ngân Niệm người ca ca này chịu nhận hắn rồi sao?

"Nghịch tử! Nghịch tử!" Hắn lại là một chưởng, nhưng Ngân Niệm không trốn tránh. Giao Vương nhìn vết thương trên người Ngân Niệm, trong lòng rất buồn, vì vậy hắn nhanh chóng dừng lại. Ngân Niệm tức thì nhân cơ hội này đem chúng ta một hồ một long dẫn vào thông đạo. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên ta bị ném ra ngoài, nhưng ta nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cửa thông đạo. Ngân Thiên tức thì bị truyền tống đến bên trong sân nhỏ.

"Ngân Thiên, tại sao chỉ có con quay lại?"

Ngân Thiên biến thành hình người, lại đối mặt với mẫu thân, suýt chút nữa khóc lên: "Con, con đánh không lại Giao Vương, là ca ca ném con tới đây, xú nha đầu và ca ca vẫn còn ở đó. Không, con phải đi tìm bọn họ."

Long di tóm lấy hắn: "Đừng xúc động, đợi thêm một lát nữa, chỉ cần nha đầu kia có thể quay lại là được. Ca ca con là Thái Tử Giao tộc, Giao Vương chắc sẽ không làm gì hắn đi? (Nhưng thực ra nàng cũng nóng lòng muốn gặp Ngân Niệm)

"Không được, con phải đi. Xú nha đầu kia không biết đi đâu rồi, là do con không bảo hộ tốt nàng."

Long di nhìn nhi tử bướng bỉnh như vậy liền không còn cách nào giơ tay đánh hắn bất tỉnh, nha đầu tinh quái kia nhất định có thể trở về, Long di chắp hai tay lại nói: "Thỉnh Thượng Thiên bảo hộ, bảo vệ hài tử kia bình an trở về."

"Ngân Niệm đại ca, chúng ta cùng đi đi, mẫu thân của huynh cùng đệ đệ còn đang đợi huynh!" Ta đưa tay về phía hắn, lúc này Giao Vương ở bên cạnh bắt đầu khóc như một hài tử: "Nhược Y không cần ta, Niệm nhi cũng không quan tâm ta sao? Hahaha, ta thực sự là đáng đời a."

Ngân Niệm nhìn phụ thân như vậy, rất là đau lòng. (Dẫu sao Giao Vương là người nuôi dưỡng hắn hơn mười năm, Giao Vương gần như đem tất cả tình thương dành cho hắn)

Ta thấy hắn do dự, thông đạo cũng chỉ còn lại một chút, ta ném chai bạch ngọc vào người hắn, dùng bí thuật truyền âm: "Đây là Thanh Tâm đan, có tác dụng an thần. Hãy chăm sóc phụ thân của huynh thật tốt. Ta sẽ trở lại thăm huynh sau khi vết thương bình phục." Nói xong ta buông tay, thông đạo hoàn toàn biến mất.

Ngân Niệm cầm cái chai nhìn nơi chúng ta biến mất: "Được, Vân muội, ta chờ muội."

Sau khi chúng ta rời đi, Ngân Niệm từ sau lưng lấy ra một cái hộp, lúc hắn ném Ngân Thiên ra ngoài, Ngân Thiên nhét cái hộp vào người hắn, nói là mẫu thân đưa cho Giao Vương, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh phụ thân, đem cái hộp này đưa cho phụ thân.

Giao Vương nhìn thấy chiếc hộp đã bình tĩnh lại, không nói gì, chỉ ôm chiếc hộp thì thầm: "Nhược Y, Nhược Y."