Ngân Niệm đại ca trực tiếp đưa ta vào một căn phòng khác có nhiệt độ cao hơn (cũng chính là nơi xa hồ băng nhất). Hắn chạm vào khuôn mặt lạnh hơn băng của ta, cau mày. Ngân Niệm giật mấy sợi tóc của mình xuống tiến hành băng sương kéo tơ, ngón tay cầm băng châm vụng về đan (đây là lần đầu hắn dệt vải), một chiếc khăn thô xuất hiện trong tay hắn, hắn vội vàng bỏ một khối hồng thạch bao vào trong.
Bởi vì nóng vội tay liền bị phỏng, nhưng hẳn chẳng thèm để ý, đem hồng thạch vào băng vải tơ, lại thử một chút, xác định hồng thạch không khiến ta bị thương, lại vội vàng dùng linh lực hướng trở về.
Minh Nhiên đã chờ sẵn bên ngoài phòng: "Chủ tử, những người đó sau khi xử lý đã chết rồi, kế tiếp sẽ chôn cất họ chứ?"
Ngân Niệm trước đây luôn chôn thi thể những người này. Nhưng hôm nay, tâm trí hắn cứ nghĩ về nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của ta: "Những người này không đáng được chôn cất, dùng băng hình với họ (bằng cách đóng băng cơ thể của họ, khiến chúng vỡ thành nhiều mảnh).
Minh Nhiên nhất thời không phản ứng kịp.
"Còn không mau đi!"
"Tuân lệnh." Minh Nhiên vừa đi vừa niệm: "Đắc tội Thái Tử là chuyện nhỏ, nhưng tổn thương Thịnh công tử thì thật đáng sợ a." (E hèm, đừng trách ta, đừng trách ta.)
Ngân Niệm bước vào phòng nhét hồng thạch được bao bọc chặt chẽ vào bàn tay ta, ta chỉ cảm thấy hơi ấm từ tay dần dần lan tỏa khắp cơ thể, sắc mặt của ta cũng hồng nhuận hơn. Nhưng y phục thấm ướt trên thân thể rất khó chịu, ta nhích tới nhích lui trên giường, một bàn tay còn không ngừng kéo y phục trên người: "Tắm rửa, ta muốn đi tắm." (Không chỉ vì y phục ướt sũng, mà còn bởi vì ma thuật giả nam trang dính nước mất đi hiệu lực, bị nịt ngực siết có chút không thở nổi.)
Ngân Niệm sửng sốt đè hai tay lộn xộn của ta lại, nhẹ nhàng giúp ta cởϊ áσ khoác ngoài, rồi đến y phục bên trong......
Ta choáng váng mở mắt ra. Cảnh tượng trước mắt khiến ta vô cùng khϊếp sợ, hắn luôn luôn quân tử lại đang cởi y phục của ta, hơn nữa nịt ngực của ta đã lộ ra rồi, nếu không phải hắn không nhìn thấy thì thân phận của ta đã bị bại lộ. Ta vội vàng bắt lấy tay hắn, sau đó đắp chăn lên người, hốt hoảng nói: "Ngân Niệm đại ca, huynh làm gì vậy?"
Hắn kinh ngạc, tay kia sao lại mềm như vậy? Lắp bắp nói: "Đệ, đệ vừa rồi vừa kéo y phục vừa kêu muốn đi tắm, cho nên, ta giúp đỡ, giúp đệ cởi y phục."
Ta nhìn dáng vẻ chân thành của hắn, nhất thời không nói nên lời
"Chúng ta đều là nam nhân, không có việc gì, hơn nữa Hạ Bạch Viêm cùng Ngân Thiên không phải cũng giúp đệ chữa thương sao?"
Câu nói này trực tiếp khiến ta á khẩu. Ta quấn chăn đi chân trần nhảy ra khỏi giường:"Ta không tranh cãi với huynh nữa, về sau không được phép cởi y phục của ta nếu không có sự cho phép của ta, nếu không, ta sẽ đánh huynh!" (Quên đi, quên đi, dù sao không phải không nhìn thấy sao) Ta khôi phục thân thể nữ hài lại dùng thanh âm trầm thấp nói chuyện, nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa, nhưng may mắn là chỉ có ta và hắn, cho nên cũng sẽ không bị bại lộ.
"Nhân tiện, phòng tắm ở đâu?"
"Phía sau tủ sách bên kia." Giọng nói có chút mệt mỏi của hắn vang lên, ta nhớ đến hắn thủ hộ ta khi ở dưới nước, lại nhìn hồng thạch trong tay. Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi tiều tuỵ, ta đẩy hắn lên giường:"huynh ngủ trước đi, nếu ta tắm rửa xong mà thấy huynh còn thức, liền đánh huynh."
Hắn cũng mệt mỏi vô cùng, dính giường liền ngủ thϊếp đi.
Ta đẩy giá sách mà hắn nói, ồ, đằng sau lại có một thế giới khác, sương mù quẩn quanh, một thùng gỗ đàn hương lớn được đặt ở trung tâm. Hóa ra hắn nghe ta nói muốn tắm rửa liền đã chuẩn bị xong. Ta ném y phục trên người sang một bên, cởi nịt ngực ra, sau đó thiết lập kết giới lên cửa, vui vẻ chui vào thùng gỗ bắt đầu tắm rửa
Bên ngoài tủ sách, Ngân Niệm đã ngủ say, có lẽ là bởi vì hôm nay những người kia nhắc tới mẫu thân của hắn, trong mộng của hắn hiện ra một biển hoa, bên trong một thân ảnh nữ tử mơ hồ nhẹ gọi:"Niệm nhi, lại đây."
Nữ tử giang đôi tay ôm hắn vào lòng. Ngân Niệm cũng rất quyến luyến cái ôm dịu dàng này, trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười của hài tử. Đột nhiên, trong đầu hắn chợt hiện ra câu nói của đại hán: "Chính là bởi vì mẫu thân của ngươi mà chúng ta mới đi Chí Bảo Băng Tinh, ngươi không xứng làm Thái Tử."
Biển hoa đột nhiên sụp đổ, hắc ám từng chút từng chút xâm lấn, nữ tử mơ hồ kia cũng đứng dậy, lạnh giọng nói: "Ta không phải là mẫu thân ngươi, càng không có nhi tử như ngươi."
Ngân Niệm kích động chạy tới: "Không." Lại chụp vào khoảng không. Bên kia, nàng lại xuất hiện, trong tay cầm một khối băng tinh, thanh âm lãnh đạm lại vang lên: "Ta không muốn gặp lại ngươi, ta chỉ có một nhi tử, cút đi." Nói xong, nàng xoay người rời đi.
"Đừng đi, mẫu thân, đừng đi."
Hắn gọi càng lúc càng lớn, nhưng vì có kết giới nên bên ngoài không nghe được. Ta đang tắm rửa lại nghe thấy rõ ràng: "Có chuyện gì vậy, Ngân Niệm đại ca?" Ta vội vàng ra khỏi nước, sấy khô tóc bằng hoả linh lực, loạn xạ quấn nịt ngực, sau đó bối rối mặc nam phục Ngân Niệm chuẩn bị cho ta, trực tiếp vọt ra, chỉ thấy hắn đang thống khổ tự đập đầu mình, càng không ngừng gào thét. (Cái này, cái này, cái này, tại sao Ngân Niệm đại ca lại tự làm mình bị thương?)
Ta ba bước gộp làm hai, dùng dây thừng ổn định hắn: "Ngân Niệm đại ca, không được tổn thương bản thân!"
Nhưng hắn lại lâm vào ác mộng, liều mạng giãy giụa, trên tay và chân bắt đầu xuất hiện vết hằn. Tiếp tục như vậy cũng không phải là giải pháp. Ta thu lại dây thừng, lấy ra roi ca ca cho ta, ta trước ôm Ngân Niệm, dùng linh lực chế trụ hắn, sau đó trói hai chúng ta lại với nhau bằng roi (nếu trói một mình hắn, ám tiễn sẽ hiện ra, chỉ có đối chủ nhân mới có thể quấn quanh giống dây thừng bình thường) Ta vỗ nhẹ vào vai hắn nhưng hắn vẫn một mực kêu: "Đừng đi, mẫu thân đừng đi"
Trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ, ta mở miệng, khẽ ngâm nga: "Trăng cong, nước biếc, thuyền, thuyền căng buồm..." Đây là câu ta thường nghe Long di hát. Đúng như dự đoán, hắn quả nhiên nghe xong dần dần bình tĩnh lại (vì Phụ Vương hắn khi còn bé thường xuyên rưng rưng nước mắt ôm hắn hát bài này), hắn dần dần thanh tỉnh, nghe thấy ta hát bài này trong lòng ấm áp, nhưng tại sao Thịnh đệ lại biết bài hát này? Hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ lắng nghe mà nước mắt cứ trào ra từ đôi mắt trống rỗng.
Ta cảm thấy cánh tay ẩm ướt. Ngân Niệm khóc? Ta thả nhẹ động tác, dịu dàng dỗ dành hắn: "Đừng khóc, ngủ rồi còn khóc, nam tử hán đại trượng phu không được yếu đuối như vậy. "
Ngân Niệm dở khóc dở cười, nghiêng người về phía ta, đột ngột tiếp cận khiến cơ thể ta cứng đờ. Ta cho rằng Ngân Niệm ngủ nên lộn xộn, liền nhẹ giọng nói: "Nếu không phải huynh ngủ thì ta sẽ tính sổ huynh ăn đậu hũ của ta." Nhưng ta tuyệt đối không ngờ tới, Ngân Niệm sau ác mộng đã tỉnh lại, những năm gần đây, mỗi lần gặp ác mộng hắn không muốn làm người khác lo lắng, đặc biệt là phụ vương hắn, liền luyện kỹ năng giả bộ ngủ đến xuất thần nhập hoá, ta tự nhiên không phát hiện.
Nghe vậy thân thể hắn run lên. Lúc này hắn mới phát hiện cơ thể mình đang dựa vào thân thể mềm mại, mùi thơm sau khi tắm cứ xộc vào mũi, giọng nói từ trầm chuyển sang trong trẻo (sau khi ta tắm rửa cũng không thể lập tức tạo huyễn thuật, biến thanh hoàn cũng đã qua thời hạn, nhưng ta vẫn dương dương tự đắc Ngân Niệm đại ca đã ngủ, những cái này hắn sẽ không biết, ta như thế nào cũng không nghĩ tới hắn đã tỉnh)
Thịnh đệ là nữ hài? Ý nghĩ này giống như một hòn đá ném vào mặt hồ trong lòng hắn, khiến trong lòng hắn đang bình tĩnh nổi lên từng vòng gợn sóng.
Ta thấy hắn đã bình tĩnh, cởi roi, để hắn nằm thẳng trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn, nhìn vết thương trên tay của hắn, còn ở trong nước bảo vệ ta. Ta vận khởi thuỷ linh lực bao lại tay hắn, vết thương của hắn khôi phục từng chút một.
Sau khi làm xong hết thảy ta liền kiệt sức, mí mắt trên dưới đã sớm đánh nhau, ta trải chăn đệm xong nằm dướt đất, nhìn Ngân Niệm đại ca đang "ngủ say" nhẹ nhàng nói: "Tạ ơn Ngân Niệm đại ca bảo vệ ta, ngủ ngon." Nói xong liền ngả đầu ngủ trên chăn đệm dưới đất, vẫn mặc y phục ngủ.
Nghe tiếng thở, hắn muốn xác minh suy nghĩ của mình, đưa tay lên cổ ta, ta cảm thấy cổ nhột nhột, vô thức nói: "Đoàn tử, đừng quậy nữa, tự chơi đi."
Tay Ngân Niệm cứng đờ. Không có yết hầu, không có yết hầu! Thịnh đệ nguyên lai là Thịnh muội. Ý nghĩ này bùng nổ trong đầu hắn, khuôn mặt hắn đỏ bừng, hắn mới vừa rồi cởi y phục nữ hài. Nghĩ vậy hơi thở gần như rối loạn, còn có Đoàn tử là ai? Tại sao có thể tiếp xúc nàng thân mật như vậy, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác chua xót. (Mãi sau hắn mới biết hắn ăn giấm của ma thú của ta)
Hắn nằm trên giường, thật lâu không ngủ được, từ lúc ta cứu hắn từ hội đấu giá, hắn còn thiếu chút nữa gϊếŧ chết ta, cho đến khi ta chữa lành vết thương cho hắn, không để ý đến hiềm khích lúc trước dẫn hắn đi xem hoa sen, thay hắn chịu tra tấn của Mặc Diễn, giúp hắn bắt loạn đảng, còn có vừa rồi âm thầm dùng thủy linh lực trị liệu cho hắn.
Lúc này hắn mới rõ ràng, lúc ta không được tự nhiên giúp hắn tắm rửa, lúc ta tránh né hắn dẫn châu, còn có lời nói vừa rồi, hắn có cảm giác không tự nhiên với ta, hóa ra tất cả đều do nàng là nữ hài a!
Nghĩ kỹ, hắn hôn lên mặt ta, giúp ta cởi y phục ướt sũng, càng nghĩ mặt càng nóng, nhiệt độ cơ thể vốn đã thấp lại có phần tăng lên. Không đúng, nàng có lẽ không phải Thịnh Hồng Nhan, thái độ của Hạ Bạch Viêm, Ngân Thiên khẩn trương, còn có chuyện tư tình với công chúa Hồ tộc, vì sao khi rơi vào tay Mặc Diễn lại không ra mặt mà là Đại Điện Hạ đến nghĩ cách cứu viện? Hơn nữa Ngân Thiên lại quen thuộc với nàng.
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu hắn, Thịnh Hồng Nhan chỉ là tên giả của nàng, còn thân phận thực sự của nàng chính là Hạ Bạch Vân, công chúa Hồ tộc. Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, ca ca liều mạng nghĩ cách cứu viện, Ngân Thiên cáu kỉnh, còn có lúc bọn họ dẫn châu ngăn hắn ở ngoài cửa, những điều này khiến hắn không thể lý giải nổi, hiện tại liền rõ ràng rồi. Nguyên lai bọn họ đã có mối quan hệ ràng buộc với nàng, hơn nữa nàng chịu để cho bọn họ dẫn châu, tất nhiên phải cực kỳ tin tưởng họ.
Vì lý do nào đó, Ngân Niệm cảm thấy chán nản. Có thể thấy Bạch Vân muội muội có một vị trí rất quan trọng trong lòng họ, nhưng nàng hiện tại cũng là nghĩa muội của hắn, hắn cũng nên làm tốt nghĩa ca (huynh đệ, đừng nhập vai nhanh như vậy a), nhân vật chính bên cạnh còn đang ngủ say, không biết thân phận của mình đã bị Ngân Niệm biết.
Ngân Niệm lắng nghe tiếng thở đều đều của ta, thầm hạ quyết tâm: "Cho dù là Thịnh Hồng Nhan hay Hạ Bạch Vân, ta đều sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi!" (Nhưng không biết, sự bảo vệ này chính là cả đời)