Hạt châu thấy Ngân Niệm như nhìn thấy người trong lòng, ngay lập tức lao đến trong đan điền của hắn. Lực lượng căn nguyên của hắn liên tục tiến nhập thân thể, lực lượng khôi phục
"Thịnh đệ hiện tại nhất định rất suy yếu. (Đan lực tạo thành thương tổn không nhẹ, ta đã chịu nội thương rất nặng) Ta phải đi xem hắn."
Hắn vốn luôn bình tĩnh lại xé mở kết giới, sốt ruột gõ cửa:"Hạ công tử, còn có tiểu tử kia, Thịnh đệ thế nào rồi?"
Trong phòng, ca ca vừa vặn đỡ ta ngã xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập:"Ngân Niệm, đợi một chút, Thịnh đệ đệ thổ huyết rồi, chúng ta xử lý một lát."
Ca ca và Ngân Thiên kéo tấm vải đen xuống nhìn thấy ta giống như bánh chưng, ca ca cho Ngân Thiên một cái nháy mắt, Ngân Thiên điểm huyệt ngủ của ta, ta chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi đặt ta xuống, ngoài cửa lại truyền tới thanh âm vội vàng của Ngân Thiên:"Ta vào đây."
Hắn nói xong liền bắt đầu đẩy cửa, hai người bên trong vội vàng mặc y phục vào. Khi Ngân Niệm đẩy cửa bước vào, hai người họ đang mặc y phục của nhau, Ngân Thiên mặc hồng y rất phong vận, sinh ra vài phần mê hoặc. Viêm ca ca mặc ngân giáp cũng thêm vài phần khí phách. Ngay cả Ngân Niệm, người thường là một người khiêm tốn và lịch thiệp, cũng không khỏi nhếch khóe miệng khi nhìn thấy họ như thế này. (P/s: Đoạn này mình hơi lag tưởng Ngân Niệm không nhìn thấy mà nhỉ 🥲)
Hai người bọn họ nhìn thấy Ngân Niệm nén cười, lúc này mới nhận ra bọn họ đang mặc y phục của nhau, Ngân Thiên sợ hãi vội vàng cởi bỏ y phục:"hồ ly thối, y phục của ngươi sao vẫn còn huân hương?"
Ca ca cũng không nhanh không chậm cởi bỏ ngân giáp trên người: "Ngươi mỗi ngày mặc áo giáp, cũng không ngại nặng a. "
Ngân Niệm đi tới trên giường của ta, làm bộ nhẹ nhàng vén chăn bông lên
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ta chỉ muốn xem hắn có bị thương nặng không? Các ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"
Có trời mới biết trái tim họ gần như nhảy ra ngoài khi nhìn thấy Ngân Niệm đến nâng chăn bông lên. Viêm ca ca bình tĩnh lại:"chúng ta sẽ xử lý nội thương của Thịnh đệ đệ sau. Hắn đã bị cảm lạnh do nội đan của ngươi (há lại chỉ có cảm lạnh, mà còn là bỏng, đây quả thực là chịu tội). Bây giờ không thể ra gió."
Ngân Thiên cũng thật bội phục ca ca nghiêm trang nói hươu nói vượn (nội thương cùng không thể ra gió có quan hệ gì a), nhưng vẫn là phụ hoạ: " Nếu hắn ra gió sẽ không thể bình phục được. "
Ngân Niệm sau khi nghe vậy vén lại chăn giúp ta:" nghỉ ngơi tốt a, Thịnh đệ. " Nói xong, hắn lấy ra một viên đan dược thơm ngát, dùng nội lực cẩn thận nấu chảy, đưa vào trong miệng ta cùng với một chén nước.
Đôi mắt Ngân Thiên sáng lên. Giao tộc chỉ mỗi hắn có Băng Liên đan, vì chỉ có hang động đá vôi Hàn Băng ở lãnh địa Giao tộc mới có Băng Liên chế thành, trị thương rất tốt, 100 năm mới có 3 viên, một viên được cất giữ trong cung điện, Giao Vương một viên. Hắn vậy mà đưa cho xú nha đầu một viên. Hắn đối xú nha đầu có ý đồ gì a (bây giờ nàng còn đang cải nam trang) Không được, không được, ta suy nghĩ cái gì vậy? Xú nha đầu này, tại sao ta cứ nghĩ đến nàng. Đúng rồi, hẳn là chuyện trước kia khiến ta ghét nàng rồi, đúng, nhất định là như vậy. (Hài tử khó chịu này vẫn không rõ phần rung động trong lòng mình kia là cái gì).
Khi Ngân Niệm cho ta uống thuốc, sắc mặt tái nhợt của ta lập tức tốt lên rất nhiều, có xu thế tỉnh lại (khả năng phục hồi của song thuộc tính cộng với Băng Liên đan, vài phút đã trị thương xong)
Ca ca nhìn thấy vậy, nhanh chóng thu hút sự chú ý của Ngân Niệm: "Ngân Niệm, ngươi đi lấy thuốc bổ khí huyết, chúng ta ở lại chiếu cố hắn."
Ngân Niệm gật đầu, thật tốt khi có thể làm chút chuyện cho Thịnh đệ.
Lúc này, ta ung dung tỉnh dậy, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt có chút mệt mỏi của ca ca (Tấm vải đen đã bị họ gỡ xuống)
"ca ca, cảm ơn ngươi đã dẫn châu cho ta."
Ca ca thấy ta tỉnh lại mừng rỡ: "Vân nhi, không cần nói lời cảm tạ với ta, cho tới bây giờ ca ca thủ hộ muội muội đều là đạo lý hiển nhiên. "
Ta nhẹ nhàng nép vào vòng tay ca ca, Ngân Thiên nhìn không được, ho khan vài tiếng:" khụ. "
Ta nhìn hắn, ra hiệu cho hắn đến bên giường, lúng túng nắm lấy tay áo hắn:"Cũng cảm ơn long ngạo kiều."
Hắn ngạo mạn ngẩng đầu, ánh mắt dời xuống lại đỏ mặt.
Thấy vậy, ca ca vội vàng quấn chăn cho ta, khuôn mặt không tự chủ đỏ bừng lên. (họ nhớ lại những gì đã xảy ra vừa rồi)
"Ngươi, ngươi, ngươi ..."
"Ngươi cái gì mà ngươi! "
"Y phục của ngươi!"
Ta cũng nhìn xuống:"nút thắt của ta đâu? Hai người đi ra ngoài trước!"
Ngân Thiên bị tiếng rống của ta làm cho choáng váng, ca ca lôi hắn cùng ra ngoài cửa. Sau khi mặc y phục vào, ta ngồi trên giường và cố gắng nghĩ xem làm thế nào mà hai cái nút thắt lại rơi ra, ta nhớ vốn là bổ nhào vào một đồ vật lành lạnh, sau đó lại bổ nhào vào một đồ vật rất nóng. Sẽ không phải là hai bọn hắn chứ . . Trong đầu ta dường như có một sợi dây cung đã bị đứt: "Ta, thật sự, sẽ không, bổ nhào, vào hai người họ chứ." Mặt của ta nhanh chóng nóng lên, "bùm" một tiếng muốn phát nổ. Ta âm thầm dùng thuỷ linh lực áp chế nhiệt độ, ta nhấc chăn bông lên, mở cửa, lộ ra một cái đầu nhỏ. Hai người quay đầu lại, ta sửng sốt một chút, mặt lại bắt đầu nóng lên, lôi kéo bọn họ đi vào, đóng cửa rầm rầm
Ta đè ca ca và Ngân Thiên xuống ghế, lúng túng kéo góc áo của mình:"Ta đã làm gì lúc các ngươi dẫn châu a?"
Mặt họ ngay lập tức đỏ bừng, Ngân Thiên lắp bắp: "ngươi, chuyện do ngươi làm, ngươi tự biết. "
Ca ca ánh mắt sắc bén liếc hắn một cái, chẳng lẽ tiểu tử này cũng chiếm tiện nghi Vân nhi (ca ca, là Vân nhi chiếm tiện nghi hắn a)
Ta cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn họ chắc nịch "Ta sẽ chịu trách nhiệm."
Viêm ca ca và Ngân Thiên vui vẻ ra mặt. Ta hạ quyết tâm: "Sau này hai người không tìm được tức phụ thì tìm ta bồi thường, nhưng hai người lớn lên đẹp mắt như vậy, ta sợ ta không phải lo lắng về điều đó. "
Nụ cười của ca ca và Ngân Thiên đông cứng lại, gia hoả này vừa muốn giới thiệu họ với người khác sao?
Ca ca chạm vào mái tóc mượt mà của ta:" Vân nhi, ngươi muốn chúng ta bị người quản sao?"Rõ ràng uy hϊếp a.
Ngân Thiên cũng nắm lấy tay ta: "nha đầu thối, muốn huỷ hoại tiêu dao của ta sao, không có cửa đâu."
"Được rồi, được rồi." Ta miễn cưỡng thoả hiệp, nghĩ rằng với phong thái của bọn họ, cũng không có mấy người đứng ở bên cạnh bọn họ không bị hạ thấp, nghĩ đến bên cạnh còn có những nữ hài tử khác, hưởng thụ sủng ái của bọn hắn, trong nội tâm hoảng loạn. Không, không, ta đang nghĩ gì vậy?
Trong mắt họ cũng chỉ có một người, không thể chứa được người khác, nhưng cả hai đều chưa biết điều đó.
Viêm ca ca ôm chầm lấy ta: " Vân nhi, sau này không được phép làm những việc nguy hiểm này, lần nào cũng khiến ta lo lắng, tuổi thọ đều muốn giảm đi nhiều năm. Còn có không cho phép nhặt người bên ngoài trở về, ngươi mỗi lần đều không nghe lời, có phải muốn ta xích lại ngươi mới nguyện ý nghe lời không. "
Ta cũng nhẹ nhàng ôm cổ ca ca:"Ta không sao đâu, ngoài ra, nhặt được Ngân Niệm rất là có lợi, giá trị rất nhiều tiền, hơn nữa còn tìm được ca ca của Ngân Thiên, không phải rất đáng sao?"
Ngân Thiên nghe vậy tức giận:"xú nha đầu, bên ngoài đồn ngươi nạp thϊếp, đừng bảo đây là chiêu bài của ngươi, thực chất giấu gia hoả lớn lên giống ta như đúc, ngươi thích vẻ bề ngoài của ta thì cứ nói thẳng đi, ta cũng miễn cưỡng vừa mắt. Còn nữa ngươi vô duyên vô cớ tìm ca ca đến cho ta, hắn đần độn cũng không giống ca ca của ta. "
" Ngươi tự luyến, ta cũng không nạp thϊếp, có phải ngươi lại muốn ta bắt ngươi thử nghiệm thuốc không?"
Ngân Thiên rùng mình, ta lại nói tiếp"Ta đã trải qua muôn vàn khó khăn để cứu ca ca của ngươi, không cho phép ngươi không cần. Hơn nữa, hắn rất mong muốn có một đệ đệ, tuy nhiên ta tạm tính toán, so ra kém tình cảm mãnh liệt song sinh các ngươi, mà hắn giống như lảng tránh chuyện mẫu thân, ngươi tìm thời gian nói Long di một câu. Hơn nữa chuyện các ngươi bất đồng chủng tộc lại là như thế nào, chẳng lẽ Ngân Niệm biến dị gien? "
Ngân Thiên bĩu môi:"Hừ, tên đó hoàn toàn không muốn có đệ đệ là ta, ta cũng không có ca ca như hắn."
Ta xem miệng hắn cứng rắn, kỳ thực ta đã thấy khóe miệng Ngân Thiên nhếch lên khi hắn đề cập đến ca ca mình, lời nói của hắn luôn trái lương tâm. Hắn thực ra rất vui vì tìm được ca ca, khi còn nhỏ, mẫu thân Ngân Thiên, Long di, luôn đem một số thứ, đồ dùng, đồ chơi, đều chuẩn bị hai phần, thậm chí còn đặc biệt giữ lại một căn phòng trống, nghe nói rằng nó là dành cho ca ca hắn. Nhưng không hiểu vì sao, Ngân Niệm lại không muốn nhận đệ đệ là hắn. Ngân Thiên sinh khí, chỉ có hắn chướng mắt người khác, còn chưa tới lượt người khác xem thường hắn, hắn chính là con vịt chết mạnh miệng, không chịu thừa nhận mà thôi, kỳ thật trong nội tâm sớm hạnh phúc nở hoa rồi. Có vẻ như cặp song sinh này vẫn cần ta đến giúp đỡ nhận nhau.
Viêm ca ca bắt tay ta lắc lắc nói:"Vân nhi, mới không gặp nhau một tháng, liền học được nạp thϊếp rồi sao? Một nữ hài tử tắm cho nam hài tử. Ta dạy ngươi như vậy sao? Ngươi có phải hay không nên hảo hảo giải thích một chút?"
Ngân Thiên cũng đến nói:"Cái gì, xú nha đầu, ngươi, tắm cho gia hoả đó."
Ta đỏ mặt:"Tắm cái gì, ta chữa thương cho hắn, hơn nữa ta còn bịt mắt đấy!" Ta cố gắng hết sức vãn hồi.
Ngân Thiên không thuận theo:"Không được, ngươi là thị nữ của ta, làm sao có thể hầu hạ người khác tắm rửa, không phải cũng nên tắm cho ta sao?"
Ta nhịn không được tức giận:"Đồ rồng lưu manh, để ta yên." Ta nói xong liền xuất thủ, hắn liền trốn sang một bên, sức lực còn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có thể đuổi theo hắn: "Ngươi long ngạo kiều, nam tử hán đại trượng phu, có bản lĩnh đừng trốn a."
Chúng ta đuổi từ trong nhà ra ngoài sân, Ngân Niệm vừa mới trở lại với dược liệu, ta thắng gấp đυ.ng vào người hắn "ai da!" Ta sợ hãi kêu một tiếng, lại phát hiện đang ngồi trên người hắn, ta hoảng sợ:"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Ngân Niệm đại ca, ngươi ổn chứ. "
Ngân Thiên một tay kéo ta dậy nói: "Nam nam thụ thụ bất thân."
"Thịnh đệ, ngươi đã khoẻ, ta không nghĩ rằng loại thuốc mà cha ta cho ta lại rất hữu dụng. Ta đã mua cho ngươi thuốc bổ, sau khi uống nó, thân thể của ngươi sẽ có thể khôi phục lại bình thường.
"Ân. " Ta cũng mỉm cười kéo hắn dậy, Ngân Niệm cảm nhận được sự hiện diện của Ngân Thiên,
lại trực tiếp bỏ qua hắn, bước vào phòng, hướng ca ca chào, Ngân Thiên thiếu chút nữa tức điên:" ngươi, ngươi thấy chưa? Nói đây là ca ca ta, ta cũng không tin. "
Ta không hiểu, tại sao hắn lại lạnh lùng với thân đệ đệ của mình (về sau quen biết nhau, cái gì lạnh lùng, đều là vô nghĩa), đối với ta cũng rất tốt. Giữa bọn hắn đích thị có sự hiểu lầm. Nghe Ngân Thiên nói nhảm, ta thầm hạ quyết tâm làm cho rõ ràng mọi chuyện. Tuy nhiên, trước mắt, hay là trước dưỡng bệnh a.
Trong vài ngày tiếp theo, ta hưởng thụ hoả giường ngọc của ca ca, ăn bánh biển do Ngân Thiên đưa tới, uống thuốc bổ mà Ngân Niệm tự mình nấu mỗi ngày. Trong thời gian đó, ta thực sự là một con mễ trùng (ăn rồi chờ chết)