"Ca ca, người kia đâu rồi?"
"Chạy rồi."
"Không, chắc bọn hắn đã thông báo cho những người khác rồi, chúng ta đi sớm thôi." Vừa nói, ta vừa muốn đứng dậy, nhưng bởi vì chất độc còn chưa tan hết, chân ta còn yếu, suýt chút nữa đã ngã xuống đất
Ngân Thiên liếc mắt nhìn ta, trừng mắt nhìn Viêm ca ca, sau đó quay lưng lại với ta: "xú nha đầu, vì việc ngươi giúp ta mở một cái bếp nhỏ, bổn vương cõng ngươi! "
Ta vỗ nhẹ vào lưng hắn nhẹ nhàng nói:" Cảm ơn ".
Hắn hơi ngạc nhiên: "Cái gì, ta không nghe thấy?"
"Cảm ơn ngươi, long ngạo kiều!" Ta dùng sức hét lên
"Ta nghe thấy rồi, ta nghe thấy rồi." Tai hắn gần như điếc
Đại sư huynh ở một bên lạnh lùng nhìn hắn, giữa hai hàng lông mày nhiều thêm hai chữ "xứng đáng."
Mặc dù Ngân Thiên luôn gây rắc rối cho ta, nhưng hắn vẫn cẩn thận bảo vệ ta trong khi ôm ta, tránh cho ta bị ngã. Ba chúng ta quay trở lại lối vào làng với tốc độ rất nhanh, chúng ta thấy hai mẹ con mà chúng ta cứu chạy tới, hét lên "Chạy đi."
Nữ nhân lắp bắp: "Mau, tránh ra, không được, nếu không sẽ không có người nào chạy thoát được."
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Viêm ca ca sốt sắng hỏi
"Đại tiểu thư, đi với ta trước, lão nương ta bảo ngươi đi theo ta. Nếu không ngươi thực sự sẽ chết ở đây." Nữ nhân cơ hồ nổi giận quát.
Ta mơ hồ có một loại dự cảm bất thường, ta đẩy hai mẹ con họ ra:"Viêm ca ca và Ngân Thiên đi trước, ta sẽ giúp đỡ Sư phụ và sư mẫu."
Sau đó bọn hắn dùng tháp ảnh không dấu vết, rất nhanh hướng phía nhà kho tạm thời mà đi
Khi ta đến gần hơn, đằng xa có một tiếng hét the thé, tim ta càng thêm thăng trầm, chạy nhanh nói: "Sư phụ, sư mẫu chờ ta." Sau khi leo lên mái nhà cuối cùng, ta suýt ngất xỉu khi chứng kiến
cảnh hàng chục tên ngân diện nhân, vung dao nhọn đang tàn sát dân làng tay không tấc sắt, lang sói hung dữ há miệng, nhấp một cái, trên mặt đất có mấy xác chết không đầu.
Lại nhìn vào nhà kho, sư phụ và sư mẫu mang đầy vết thương. Nhưng những người dân làng sau lưng họ được chữa khỏi chất độc lại bất lực không thể chống trả, nếu cứ để thế này thì cuối cùng chỉ còn lại một thôn làng "chết". Để bảo vệ họ, sư phụ và sư mẫu không thể không quyết một trận tử chiến với những tên ngân diện nhân này, hy vọng có thể giành lại chút ít sinh mệnh. Nhưng không ngờ những tên ngân diện nhân này còn nhiều hơn, từ một số ngõ trong làng, bảy tám tên ngân diện nhân lao ra, gϊếŧ ngay khi vừa nhìn thấy. Thuộc tính một hoặc cấp hai của dân làng không thể chống lại được, họ vừa khóc vừa la hét:"Bạch nhãn lang" Có rất nhiều người ở đây đã được dân làng tiếp đãi nồng nhiệt
Dân làng nhận ra bọn hắn mặc dù bọn hắn đeo nửa cái mặt nạ bạc. Nhưng trong mắt bọn hắn hiện lên sự lạnh lùng, giơ tay hạ xuống không thương tiếc, máu chảy thành sông, tiếng hét xuyên thấu lòng người
Một khắc trước, một tên khác đã trở lại bắc doanh của họ. Một tên tương tự như thủ lĩnh của bọn hắn kéo cái bẫy vào trong, một sợi dây màu vàng treo lơ lửng trên không. Cổ mẫu chết, kế hoạch thay đổi. Ngôi làng này không thể để lại (Nếu sự việc này trở nên nghiêm trọng, nó sẽ ảnh hưởng đến bốn gia tộc khác, Lang tộc sẽ là mục tiêu chỉ trích vào thời điểm đó.) hắn dừng một chút:"Chết tiệt, có người đã phát hiện ra Cổ mẫu?"
Ra lệnh một tiếng, đoàn người chém gϊếŧ người Thiên Huyền Lão và tiên y, trong khi những người khác tàn sát toàn bộ ngôi làng " Tuân lệnh. " một đoàn người rời đi trước, còn những người khác thì mai phục trong ngõ, bao vây phu thê sư phụ rồi lao ra sát hại.
Sau khi ta đến đó, những gì ta thấy là một cảnh tượng đẫm máu đó, bên tai là những tiếng hét chói tai, máu của ta như đông cứng lại, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập và toàn thân run rẩy. Ta còn nhỏ chịu không được khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, nhưng đây là điều ta sẽ phải chịu đựng trong tương lai.
Sư mẫu thoáng liếc thấy ta, vẻ mặt thất kinh, vội vàng phòng ngự đối phương, đồng thời làm động tác bằng miệng với ta, cử chỉ miệng rõ ràng muốn ta đi: "mau đi đi!" Nhưng chân ta như bị cắm rễ, giọng nói trong lòng cũng đang gào thét: "đừng đi, đừng đi" nỗi sợ hãi trong nội tâm lan tràn, kết thành dây leo, kết thành bóng vây khốn ta. Cảm giác này khiến ta gần như không thở nổi.
Ta cố gắng nói, nhưng không thể phát ra âm thanh. Trên đường phố, một nữ nhân hồ ly lấy đi sự chú ý của ta, nàng vẫn còn rất mập mạp, thoạt nhìn vừa mới đủ tháng. Nàng ôm bụng chạy, theo sau là một ngân diện nam tử,vẻ mặt nàng hoảng hốt cùng sợ hãi, nàng không cẩn thận vô tình vấp phải một hòn đá, va vào một xác chết lạnh lẽo không đầu, nàng lại càng hoảng sợ. Nàng không kìm được nước mắt trào ra: "van cầu ngươi, đừng làm hại ta"
Ngân diện nam tử lạnh lùng đè xuống:"Đừng trách ta không tim không phổi, muốn trách ta thì trách ngươi sinh ra hài tử Hồ tộc"
Một giọng nói bắt đầu hét lên trong lòng ta: "Là tộc của ngươi, là thân nhân của ngươi, ngươi là công chúa Hồ tộc" Giọng nói của hắn càng lúc càng lớn, ta dần dần vượt qua nỗi sợ hãi.
Dao găm sắc bén nhắm thẳng vào nữ nhân, trong mắt nàng tràn đầy nước mắt. Dường như có một lực lượng nào đó giải thoát ta khỏi sự trói buộc, giọng nói mềm mại của hài tử vang lên: "Dừng lại!", "Ngũ vĩ phóng!" Ta hung hăng đối hắn nhe răng nhếch miệng. Ta lặng lẽ đưa thẻ thân phận và một tấm phù cưỡi gió cho nàng, sau đó truyền âm. Rồi dùng hoả diễm bảo vệ nàng, sau đó dùng hoả thuẫn sư phụ cho đưa nàng ra khỏi vòng vây ( ta đã cho nàng tất cả những thứ sư phụ đưa ta để cứu mạng ta).
"Hài tử đáng chết, đi cũng không dễ dàng như vậy."
"Xem ra ngươi không biết hai người bạn đồng hành của mình chết như thế nào." Ta khẽ cười.
"Bọn hắn là bị đánh bại bởi một hài tử năm tuổi"
Ta nhìn thấy hình xăm trên cánh tay của hắn, còn có một sói đồ đằng (ta đã nhìn thấy một đồ đằng tương tự trên người thủ lĩnh cận vệ hắc ám trong cung)
Hắn dùng lữoi dao sắc bén chém về phía ta, ta tránh được. Hắn mỉm cười, thêm lực lượng tinh thần vào vũ khí của mình rồi điều khiển nó để tấn công ta. Ta nhanh chóng biến ra hoả diễm hai lưỡi phòng thủ. Hắn mỗi lần ra tay đều dùng hết sức lực, được vài hiệp thì ta mồ hôi nhễ nhại, trên người có nhiều vết thương sâu.
Hắn vẫn ung dung đứng đó như đang đùa giỡn: "nha đầu chết tiệt kia, tài giỏi hơn người, khi lớn lên có thể vượt trội hơn ta , nhưng hôm nay gặp ta, e rằng chỉ có thể dừng lại ở đây. Chơi với ngươi đủ lâu rồi, bây giờ mời ngươi đến Diêm Vương Cung đi. " Hai bàn tay hắn, hòa cùng xoáy phong cực lớn lao về phía ta, ta lập tức tiến vào hoả phòng ngự nhưng bị phá vỡ từng lớp.
Con dao xuất hiện, nàng run rẩy, mũi dao xuyên qua vai phải của nàng, ghim thân thể nhỏ bé của nàng trên tường, vai phải như muốn vỡ ra, đau đến làm nàng muốn kêu lên, nhưng nàng ngậm miệng lại, sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi cũng có năng lực này ư?" Hắn nâng con dao sắc bén lên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, nhưng đột nhiên dừng lại, nắm lấy tay ta, nhìn chiếc vòng trên tay ta
Ta vùng vẫy "Buông ta ra!" Nhưng bị hắn phớt lờ
Đây là đồ vật của Hồ Hậu. Ở nông thôn không thể có chuyện một cô nương lại có được, hơn nữa dã nha đầu này lại có thiên phú dị bẩm, nên chỉ có một khả năng - nha đầu chết tiệt này chính là công chúa hồ ly. Hắn chế nhạo: " gặp được công chúa hồ ly ở đây. chính là thượng đế phù hộ Lang tộc ta. Hắn thô bạo túm cổ ta rồi kéo ta ra khỏi tường, máu bắt đầu chảy ra từ vai phải của ta làm ướt đẫm y phục, ta rêи ɾỉ
Hai cái bóng lướt qua, một trước và sau, một người đoạt lấy ta khỏi tay hắn và một người phía sau giữ chặt hắn:" Vân nhi, chúng ta đến rồi. "
Ta choáng váng: " Ca, Ngân Thiên , mau đi đi. Tên sắc lang này quá lợi hại"
Ca ca vỗ đầu ta: "Vân nhi, ca sẽ không bỏ rơi muội."
"Xú nha đầu, dù gì ngươi cũng là nha hoàn của ta, ta nên yểm hộ cho ngươi." Ngân Thiên dùng ngữ khí nhẹ nhõm trào phúng ta (có trời mới biết hắn tức giận và sợ hãi như thế nào khi thấy ta bị tên đó bóp cổ, vai phải đổ máu)