Chương 33: Tan Nát Cõi Lòng, Quần Ma Bộc Phát

Ca ca nhẹ đặt ta dựa vào tường, nhét cho ta một lọ thuốc trị vết thương màu vàng: "Ngươi tự bôi được không?"

Ta gật đầu. (Trong tình hình hiện tại, ta không thể để hắn ở bên cạnh ta)

Ca ca quay lại và chiến đấu với tên thủ lĩnh ngân diện nhân. May mắn thay, cả hai người họ đều là lục cấp. Điều đó cho ta thời gian để chữa thương. Mở tay áo ra, rắc lọ thuốc lên vết thương, sau đó nhanh chóng quấn lại. Ta không cần nghỉ ngơi, gia nhập vào chiến đấu khiến sư mẫu ở đằng kia lo lắng

Bọn họ ném một quả bom khói giấu dân làng ở phía sau rồi phóng thích tinh thần lực một lần nữa, phá một lỗ hổng trong vòng vây và đưa mười khôi lỗi vào đó để làm chúng bối rối. Sau đó, đến gần chúng ta, lợi dụng tình hình lại quăng ra phù chú nổ tung, lại nhảy vài lần, đến chỗ ba chúng ta, bảo vệ chúng ta:"Mấy hài tử ngốc!" Sư phụ nói với giọng trách móc.

"Phu thê sư phụ, một ngày vi sư, cả đời vi phu, các ngươi giống như phụ mẫu thứ hai của chúng ta, chúng ta sao có thể bỏ đi." Chúng ta nhanh chóng lợi dụng tình hình này rời đi khỏi thôn.

Thủ lĩnh huy động Phong Nhận, xua tan bụi. Thấy đám người còn đang chiến đấu với khôi lỗi:"Một đám ngu ngốc, còn không nhìn ra?"

"Thuộc hạ biết tội"

"Các ngươi biết tội gì? Cùng ta đi tiếp tục tàn sát thôn"

"Tuân lệnh."

"Chúng đang đuổi theo" sư phụ nói.

Ta hy vọng nữ nhân vừa rồi có thể đến cứu viện sau đó chúng ta chỉ cần cầm cự trong nửa giờ. Tiếp theo, là một hồi chiến đấu gian khổ. Bọn hắn đuổi theo và bao vây chúng ta, mà phu thê sư phụ bảo vệ chúng ta

"Chà, quả nhiên, ta đoán đúng rồi, nha đầu chết tiệt đó chính là công chúa của Hồ tộc, hai nam hài bên cạnh hẳn là hoàng tử Hồ tộc và tam hoàng tử Long tộc. Có vẻ như chúng ta mất đi Cổ mẫu, nhưng đổi lại chúng ta đã bắt được vài con tin vương tử và công chúa của Long tộc cùng Hồ tộc, tất cả đều thuộc về Lang tộc chúng ta. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nơi này trở thành lãnh địa của Lang tộc ta ... hahaha"

"Nằm mơ" Ta không thể cho phép bất luận kẻ nào dùng ta uy hϊếp Hồ tộc, lao ra khỏi sự bảo vệ của sư phụ và sư mẫu, cùng thủ lĩnh chiến đấu

"Nha đầu chết tiệt kia, coi như ngươi mạng lớn, toàn thể nghe lệnh, ba hài tử này, chỉ cần không gϊếŧ chúng là được. Những người còn lại đều gϊếŧ."

Đúng là một tên điên. Ta lập tức tế ra hoả cổ, gõ khởi đốt hồn uốn khúc, một bên ngâm hát tụ họp hồn ca (ta có đọc trong sách nhưng không biết rằng loại pháp thuật này thân thể phải thuần linh thì mới luyện được. Bởi vì nỗi oan ức của linh hồn chỉ có thể bị dập tắt bởi một tâm hồn trong sáng)

Sư phụ và sư mẫu cũng mở to mắt, những cuốn sách đó đã được họ giấu trong trận pháp, vậy mà cũng bị ta lật ra.

Bởi vì một thân thể thuần linh đã lâu không xuất hiện ( thuần linh chi thể có thể chịu đựng lực lượng mạnh hơn chính mình gấp trăm lần mà không bị bạo thể, lại có tư chất luyện chế hỏa diễm hoặc thủy khí tuyệt đỉnh, điều hiếm thấy trong hàng nghìn năm), người bình thường luyện những thứ này đều sẽ bị cắn trả. Những hồn phách bị bọn hắn gϊếŧ bắt đầu tập hợp lại và lao về phía bọn hắn với cái miệng đầy máu

"Bọn hắn còn muốn hại gia đình các ngươi, đừng buông tha bọn hắn." Thanh âm hài tử mềm mại, nhưng có lực lượng không thể kháng cự được

Lúc này khúc nhạc phát huy tác dụng, cái gọi là đốt hồn có nghĩa là trực tiếp đốt cháy linh hồn của ngươi, những ngân diện nhân này phi thường đau nhức, linh hồn thống khổ còn nhiều hơn thể xác. Những người khác không bỏ lỡ cơ hội này, cùng bọn hắn chiến đấu, thậm chí có chút chiếm được thượng phong. Tuy nhiên, pháp trận này cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, mà tối kỵ nhất là bị quấy rầy. Một ngân diện nhân lén lút sau lưng ta. Viêm ca ca nhìn thấy muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn. Ám khí trực tiếp đánh thẳng vào cánh tay phải bị thương của ta.

Ta phun ra một ngụm máu và ngã xuống đất. Viêm ca ca và Ngân Thiên nhìn thấy ta ngã xuống, họ kích động, bị phân tâm

Lúc này đám người ngân diện nhân cũng thoát khỏi linh hồn thống khổ, bọn hắn điên cuồng chống trả, chúng ta rất nhanh vào thế bị động.

Tên thủ lĩnh lẻn tới bên cạnh ta:"Thân thể thuần linh, thật đáng tiếc, cuối cùng phải chết" nói xong đưa tay đến vai phải của ta, "răng rắc" một tiếng, tay phải của ta đã gãy, ta đau đến sắc mặt trắng bệch

"Ngươi ác ma!"

Viêm ca ca và Ngân Thiên không thể chống cự được nữa, nhưng họ vẫn tăng tốc và lao về phía ta:

"ngươi dám tổn thương nàng, ta gϊếŧ ngươi!" Là thanh âm gào thét của Viêm ca ca

"Xú nha đầu của ta, chỉ có ta mới có thể khi dễ!" Đây là giọng của Ngân Thiên.

Ngay cả sư phụ và sư mẫu cũng kéo theo cơ thể bị thương chạy đến:"ngươi mơ tưởng tổn thương đồ đệ ta."

Viêm ca ca kéo ta ra khỏi hắn rồi ôm ta vào lòng. Ngân Thiên che ở trước mặt hai chúng ta. Sư phụ và sư mẫu tức thì một trước một sau đem chúng ta hộ ở bên trong.

Tên thủ lĩnh cười đến điên cuồng: "thật đúng là thầy trò tình sâu nghĩa nặng, nhưng không lâu nữa, các ngươi sẽ phải xuống âm phủ tìm sư phụ các ngươi."

"Ngươi mơ tưởng tổn thương họ!" Ta hét lên với hắn, ca ca đem ta giữ chặt, ta nghiến răng. Mặt khác, do linh lực của sư phụ và sư mẫu rất nhanh mất đi, thuật che dấu khí tức của dân làng ngày càng yếu. Những tên ngân diện nhân bạo động đứng lên, đánh ra một đạo tia chớp, thôn dân kinh hoảng chạy, bọn chúng lại tấn công họ, một người cũng không buông tha

"Không được, không được! "Ta gầm rú như điên, ca ca nhanh chóng che mắt ta lại, cảm thấy trên tay một mảng ấm áp, là nước mắt của ta

"Đến phiên sư phụ và sư mẫu của ngươi." Sư phụ còn lại chút linh lực, tên thủ lĩnh một chưởng đánh văng hắn ra, hắn nặng nề ném tới một cái đại trụ tử, cột cũng biến thành hai nửa, lại tiến đến trước mặt hắn thêm một chưởng, sư phụ phun ra máu, tên thủ lĩnh tràn đầy linh lực sẵn sàng ra một kích cuối cùng cho hắn.

"Sư mẫu!" Ta kêu lên, chỉ thấy nàng dùng thân mình làm lá chắn đỡ giúp sư phụ một kích kia, thống khổ một tiếng ôm lấy sư phụ

"Lão đầu tử, ta mệt quá, muốn ngủ."

"Đừng ngủ, đừng ngủ. Ta đưa ngươi đi ngắm hoa đào, được không?" Sư phụ chảy xuống hai hàng nước mắt

"Khinh người quá đáng." Ngân Thiên xông lên, huy động toàn bộ thủy linh lực, tức giận công kích hắn, lại lấy ra một vật, chính là hắc ám khốn long tác, Ngân Thiên nổi trận lôi đình

"Đừng đi! "Nhưng đã quá muộn, hắn đã bước vào pháp trận, buộc hắn phải lộ nguyên hình, từng chiếc gai trực bức đại huyệt, khiến hắn không thể cử động, hơn nữa đau đớn vô cùng, hắn địa long phẫn nộ rít gào một tiếng, vô lực hôn mê

"Sư phụ, sư mẫu, sư đệ." Viêm ca ca che chắn ta bằng bảo hộ, lao vào hắn với hoả roi. Chiếc roi sắc nhọn tạo thành nhiều vết hằn trên cơ thể hắn.

"Không hổ là đại đệ tử của Thiên Toàn lão nhân." Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, những ngân diện nhân xông lên, hắn lui xuống, mỗi người một chưởng, thi triển xa luân chiến, ép ca ca vào một góc, Viêm ca ca không địch lại chúng. Tên thủ lĩnh tìm đúng thời điểm, một chưởng vỗ vào ngực hắn, khoé miệng hơi rướm máu, sau đó dùng dây trói linh buộc chặt hắn lại, rồi ném bên cạnh Ngân Thiên như một mảnh giẻ rách.

Hắn đi đến chỗ ta, bóp cổ ta, nhấc bổng ta lên rồi thả ra, không biết bao nhiêu lần, hơi thở ta yếu ớt nhưng ngoài miệng vẫn không khuất phục: "Nếu ta còn một khí lực, ta sẽ chém ngưoi thành tám mảnh."

Viêm ca ca và Ngân Thiên mắt trừng muốn nứt ra

" Vân nhi "

"Xú nha đầu " Ngân Thiên dùng hết sức thoát khỏi xiềng xích

Viêm ca ca cũng lộ ra răng nanh, hiện ra hình thú, dùng máu làm đao, giải khai bó trói. Hai người họ dùng hình thú bảo hộ ta

"Nha đầu chết tiệt, mị lực của ngươi cũng không nhỏ đâu." Hắn cười đắc ý

"Vậy không bằng cũng để hai tên này đến Diêm Vương làm khách đi." Nói xong biến ra ngàn thanh Phong Nhận, thẳng hướng ta đánh tới

Ngân Thiên và ca ca ôm đem ta ôm chặt: " Vân nhi ( xú nha đầu ) đừng sợ. "

Tất cả những gì ta nghe thấy là âm thanh xuyên qua da thịt. Trên lưng bọn hắn cắm vài thanh Phong nhận, máu tươi đầm đìa, ca ca che mắt ta:"Đừng nhìn, chúng ta ổn." nhưng nghe âm thanh kia, thanh đao một cây lại một cây như cắm ở tim ta. Ca ca rốt cuộc không thể kiên trì được nữa mà ngã xuống, Ngân Thiên cũng từ trên ngã xuống vũng máu

Ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy hai người trên vũng máu, thân thể đầy vết thương sâu tận xương. Ta thống khổ ôm đầu, co mình lại. Ta ước đó chỉ là một cơn ác mộng và ta có thể tỉnh lại sớm. Đột nhiên ta nghe thấy một thanh âm non nớt

"Tỷ tỷ, ta tới cứu ngươi." Là tiểu cô nương Long tộc kia.

Ta theo bản năng khẽ giật mình, chỉ thấy nàng cầm mấy cái phù chú công kích lao về phía ta. Ta sắp phát điên hướng nàng rống: "trở về, cút trở về cho ta"

Tên thủ lĩnh vung dao nhọn ra, thấy nhát dao định đâm thẳng vào tim nữ hài, phụ nhân đem nàng ôm, đao nhọn xuyên tim, một tiếng thê lương

"Nương" tiểu cô nương giống như phát điên lao tới tên ngân diện nhân kia, liều mạng đánh hắn

"Ngươi trả lại nương cho ta"

Tên thủ lĩnh nở một nụ cười tàn nhẫn:"Vậy thì đi cùng nương ngươi đi!" Nói xong, mắt cũng không chớp bẻ gãy cổ nữ hài, đem nàng ném đến trước mặt ta.

Cảnh tượng lần đầu tiên ta gặp nàng hiện ra trước mắt ta, nàng thật là một tiểu cô nương khả ái, ngọt ngào gọi ta là tỷ tỷ, lúc này nàng đã trở thành một xác chết lạnh lẽo, lại nhìn sư phụ và sư mẫu đang hấp hối, phía xa là Viêm ca ca và long ngạo kiều đang nằm trên vũng máu.

"Ah ah ah!" Ta cảm giác như có thứ gì đó bùng nổ trong đầu, tuyệt vọng và đau đớn đan xen trong tim. Một cỗ ý thức mãnh liệt xông lên đầu

"Gϊếŧ bọn chúng đi, gϊếŧ bọn chúng đi, gϊếŧ bọn chúng đi."

Những lời này giống như những sợi dây leo, quấn lấy trái tim ta từng lớp từng lớp. Thấy ta run rẩy liên tục, hắn kéo cánh tay bị gãy của ta, treo ngược ta lên: "Như thế nào sợ đến choáng váng, nha đầu chết tiệt?" Còn dùng sức lay động ta

Ta chậm chạp nhìn lên, khi hắn nhìn thấy ánh mắt của ta, cả người hắn như đông cứng lại, ánh mắt đó chứa đựng sự chết chóc, tuyệt nhiên, dường như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả, hơn nữa bên mắt phải hừng hực hoả diễm, mắt trái thì là sóng cả mãnh liệt. Dị đồng tử mang theo tà khí đó phảng phất có thể xuyên thấu nhân tâm, trực kích linh hồn.

Hắn chỉ cảm thấy linh hồn bị người gắt gao nắm lấy, thở không nổi. Hoả diễm màu trắng bao trùm lấy ta

Hắn cố gắng rút tay ra, phát hiện ngọn lửa bao trùm cả bàn tay, mang theo sức nóng thiêu đốt linh hồn.

"A! A! Nha đầu chết tiệt kia!" Hắn lăn qua lăn lại trên mặt đất, thậm chí còn dùng nước tưới chính mình. Trong vòng chưa đầy mười giây, Cánh tay của hắn trở thành tro, rơi xuống đất, hắn dùng tay khác che miệng vết thương, cắn môi tuyệt vọng, chịu đựng đau đớn.

Ta chậm rãi đứng dậy, miệng lẩm bẩm: "Gϊếŧ bọn chúng, gϊếŧ bọn chúng."

Cả người trông giống như một con quái vật. Một trận gió lốc nâng ta lên, gió thổi bay góc áo của ta, cánh tay phải của ta chậm rãi khôi phục. Dùng hoả thuật trị liệu cho sư mẫu và Viêm ca ca. Dùng nước ngân liệu làm ấm Ngân Thiên, sau đó cho sư phụ song cực thuỷ hoả. Ta ngẩng đầu lên, ma văn hồng lam đã bò lên hai gò má, song dị đồng tử đẹp mê người, sau lưng thấp thoáng cửu vĩ bạc khổng lồ, ấn ký trên trán cũng mơ hồ hiện ra.

Phía dưới ngân diện nhân cũng bị uy áp cường đại của ta ép tới không thở nổi, bị đình chỉ tại chỗ (Trong nội cung Hồ tộc, Hồ Vươnh hơi lảo đảo, phong ấn bị nới lỏng, Vân nhi xảy ra chuyện gì? )

"Gϊếŧ, gϊếŧ" Giọng nói trẻ con lạnh như băng. Ta cười tà nhìn tên ngân diện nhân gần nhất, một đôi thuỷ tiễn mang theo tà khí bắn thẳng vào mắt hắn

Hắn gϊếŧ rất nhiều người, hắn đã lâu không có cảm giác tử vong, nhưng là lần đầu tiên hắn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, muốn cử động, nhưng cứng đờ tại chỗ, thuỷ tiễn xuyên qua đầu hắn, đóng đinh vào cây cột gãy làm đôi

Ta dùng nước cuộn lại thành thuỷ long, tay phải gọi ra rồng lửa, ném hai tên ngân diện nhân cho con hoả long và nướng chúng cho đến khi chúng chuyển sang màu đỏ, rồi để thuỷ long hạ nhiệt độ cho bọn hắn. Cứ như thế vài lần, da của bọn hắn cũng biến dạng rồi, liền mạch máu cũng thấy được, khuôn mặt thật gớm ghiếc.

Ta cười si ngốc, như thể đó chỉ là một trò chơi. Sau vài lần qua lại, chúng đã bị ta tra tấn đến mức không còn tiếng thở. Ta nhìn những khối thịt hình người này, cắt thi thể thành vô số mảnh nhỏ, ném xuống suối, đàn cá nhỏ tranh nhau ăn.

Thủ lĩnh cánh tay đứt vô cùng kinh hãi, những ngân diện nhân khác đối với người tàn nhẫn chỉ cảm thấy nhân quả báo ứng, chứ không phải bị tra tấn bởi hài tử ma hoá này, còn không bằng tự mình chấm dứt, muốn tranh thủ cắn thuốc độc chết. Ta ném ra một đạo thuỷ côn đánh bay độc dược ra khỏi răng của chúng: "Ta mới không để cho các ngươi chết thoải mái như vậy"

Ta dùng lửa biến ra mấy con hồ ly khổng lồ xé rách vài người thành nhiều mảnh. Lại gọi ra vạn cây thuỷ tiễn ghim những người còn lại thành nhím. Ta với đôi dị đồng tử hồng lam, sát khí lẫm liệt, dưới chân là xác hoàn chỉnh hoặc không hoàn chỉnh của ngân diện nhân, ta giống như một sứ giả đến từ địa ngục.

"Ác ma, ác ma" Thủ lĩnh cười điên cuồng.

Ta quay đầu bước đến trước mặt hắn gần như chân không chạm đất, dùng nước ngưng kết thành bàn tay lớn, nắm lấy cổ hắn nói: "Xin lỗi dân làng và các ca ca tỷ tỷ." Giọng ta như vọng ra từ Địa ngục.

Hắn im lặng, ta lại tăng lực đạo trên tay, không khí im lặng đến mức ta có thể nghe thấy tiếng "ken két" ở cổ hắn, ta rút trong túi ra một đoản đao có tia sáng lạnh, chiếu vào hai con ngươi thích gϊếŧ chóc của ta. Ta đâm hắn một đao lại một đao, nhưng tránh đi chỗ hiểm, máu của hắn tóe ra trên mặt và người ta, nhưng sắc mặt ta vẫn như cũ lạnh lùng, chỉ liên tục lặp lại: "Mau xin lỗi, mau xin lỗi."

Cách đó mười dặm, người nữ nhân mang thai không dám dừng lại một chút, không ngừng kêu to "khinh phong vũ, khinh phong vũ." trinh sát tuần tra phát hiện nàng và đưa nàng đến ám vệ, nhưng lại phát hiện vẻ mặt nàng vô cùng thống khổ, lại nhìn bụng to của nàng: "hỏng rồi, muốn chuyển dạ" Hắn vội vàng đi gọi người hỗ trợ.

Nữ nhân mang thai kia nắm chặt lấy y phục của hắn, liên tục hét lên:"Thôn Thiên Lăng Đông, máu, tiểu cô nương, lệnh bài." Nói xong, nàng đưa cho hắn một cái lệnh bài.

Ngay khi nhìn thấy lệnh bài, biểu cảm của hắn thay đổi. Sau khi gọi người thu xếp ổn thoả cho nữ nhân có thai, hắn nhanh chóng tập kết đội ngũ, tăng tốc chạy đến thôn Thiên Lăng Đông, đồng thời cử một người khác đến Hồ tộc và Long tộc để báo tin. Trên thư cắm ba cái lông vũ (đại biểu cho một sự việc cực kỳ khẩn cấp), hàng ngàn ám quân tăng tốc lao đi