Chương 7

Người ta đã cầm bαo ©αo sυ đi rồi, Đồng Niên Niên vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

Có thể bởi vì biết cậu là bạn học mình nên Đồng Niên Niên cứ cảm thấy xấu hổ. Nhưng người mua không lúng túng, cô cũng chỉ có thể giả vờ mình không xấu hổ.

Di chuyển bút, cô phát hiện mình học không vào.

Chữ chằng chịt trên sách, toàn bộ lộn xộn hết, cô chẳng thấy rõ lắm, cũng nhìn không ra, trong đầu toàn là người tới mua bαo ©αo sυ kia.

Trông rất đẹp trai.

Còn có phần quen quen.

Cô cắn bút, lẩm bẩm nói: "Không phải mình đã gặp cậu ta ở nơi nào đó chứ?"

Ngày hôm sau, Đồng Niên Niên bắt đầu tìm kiếm nam sinh mua bαo ©αo sυ này ở trong phạm vi trường học.

Nhưng không tìm được.

Đương nhiên cô không thể nhìn thấy Trần Tinh trong trường.

Khác hoàn toàn với học sinh ba tốt tuân thủ nội quy như cô, Trần Tinh coi thường nội quy trường học tới mức tưởng chừng như khiến người ta giận sôi lên rồi. Đến muộn, trèo tường là chuyện thường như cơm bữa, vào học ngủ, tan học cũng ngủ. Không chỉ có vậy, cậu còn có thói quen trốn học về sớm.

Đặc biệt là mấy ngày nay, cậu trốn tiết cuối cùng để chạy tới siêu thị tuổi thơ nằm vùng.

Trường học không lớn nhưng nếu một trong hai người lựa chọn cố tình trốn tránh, xác suất để hai người có thể gặp được trở nên rất thấp.

Ít nhất Trần Tinh thành công.

Đồng Niên Niên không nhìn thấy Trần Tinh ở trường học, cô cho rằng chuyện mua bán ngày hôm qua là chuyện tình cờ thôi, nhưng cô không ngờ, Trần Tinh lại tới nữa.

Một hộp bαo ©αo sυ có mười cái.

Cậu dùng nhanh vậy sao? Chẳng lẽ mua để sưu tầm à? Người gì mà kỳ cục vậy? Đồng Niên Niên khϊếp sợ trong lòng, ngoài mặt không tỏ vẻ gì, lặng lẽ quét hàng lấy tiền, vẻ mặt bình tĩnh.

Có điều lần này Trần Tinh không rời đi ngay.

"Bán cho tôi thêm bao thuốc lá nữa đi." Không phải cậu cố ý tìm cớ mà là thuốc lá trong túi thật sự hút hết rồi.

Đồng Niên Niên ngước mắt nhìn cậu lại thấy cậu cũng đang nhìn mình thì vội cúi đầu, nhỏ giọng hỏi, "Bạn muốn loại nào?"

Trần Tinh nhìn đỉnh đầu của cô, lén cười, gõ ngón tay lên bàn kính, nói: "Đếm từ bên phải sang, hàng thứ nhất, bao thứ ba."

Phương thức tự thuật như vậy... động tác của Đồng Niên Niên ngừng lại chốc lát, chẳng kịp nghĩ sâu xa hơn, khom người mở tủ lấy thuốc lá ra, sau đó báo giá.

Trần Tinh sảng khoái trả tiền rồi rời đi, Đồng Niên Niên lại mãi vẫn không ngồi xuống.

Cô gãi gãi đầu: "... Người này thật kỳ lạ!"

...

Liên tục một tuần, ngoại trừ hai ngày cuối tuần Trần Tinh không xuất hiện ra, buổi chiều mỗi ngày cậu đều sẽ tới mua bαo ©αo sυ đúng giờ.

Đồng Niên Niên vốn đã quen với việc cậu tới, nhưng hai ngày nghỉ cậu không xuất hiện, cô lại cảm thấy vắng vẻ trong lòng, giống như thiếu cái gì đó.

Cô nghĩ, có phải cậu mua đủ năm mươi hộp bαo ©αo sυ rồi không, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới mua nữa?

Lại là một ngày thứ hai.

Đồng Hữu Tài cầm cặp sách cho Đồng Niên Niên: "Hôm nay đi học có mệt không con?"

Đồng Niên Niên cười lắc đầu: "Không mệt ạ." Cô vòng qua bàn, "Ba, ba về ăn cơm trước đi, con trông chỗ này là được rồi."

"Không cần đâu." Đồng Hữu Tài vỗ vỗ bụng, "Chiều nay mẹ con mang nước chè cho ba, hiện tại ba còn rất no, con về nhà ăn cơm trước đi, tới lúc đó lại nói."

Ở trường của Đồng Niên Niên có bữa ăn giờ giữa, mới hai giờ trôi qua, cô không đói lắm, "Vậy ba về trước nghỉ ngơi chút đi, ba ngồi cả buổi trưa rồi, mệt lắm đó."

"Vậy cũng được." Đồng Hữu Tài suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu, "Ba sẽ trở lại sớm thôi."

"Dạ."

Đồng Hữu Tài đi rồi, Đồng Niên Niên ngồi xuống, lấy bài tập ra làm giống như bình thường nhưng thật ra ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Cô bảo Đồng Hữu Tài về nhà nghỉ ngơi, ngoại trừ thương ba vất vả ra, còn có một nguyên nhân... cô muốn xem nam sinh kia có còn tới đây hay không.

Nhưng chờ hai mươi phút, chỉ có hai người tới mua đồ dùng sinh hoạt.

Đồng Niên Niên nâng má nhìn bản thân trên cửa tủ lạnh phía đối diện, mặt méo đi đến nỗi cô cũng có thể nhìn ra nếp nhăn giữa lông mày mình.

Hai ngày liên tục không tới, có lẽ hôm nay sẽ không tới đâu.

Cô buồn chán nghịch ngón tay mình, cũng chẳng hiểu rốt cuộc mình rối rắm cái gì.

"Này."

Tiếng nói quen thuộc!

Đồng Niên Niên vui vẻ trong lòng, cô ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy người đang chờ.

Cô buột miệng nói: "Vẫn như cũ sao?"

Trần Tinh nhịn cười, không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt giống hệt như lửa sắp nướng chín cô.

Vài giây sau Đồng Niên Niên mới phản ứng lại, cả khuôn mặt nóng bừng, cô vỗ vỗ trán, không còn dám đối mặt với Trần Tinh, tiếng nói so với vừa rồi nhỏ hơn nhiều, "... Cậu muốn mua cái gì?"

Trần Tinh nắm tay lại, để ở dưới mũi ho nhẹ vài tiếng rồi nói: "Vẫn như cũ."

"... Ừ, vậy cậu lấy hộ tôi đi."

Bαo ©αo sυ đặt ở quầy hàng bên ngoài.

Trần Tinh duỗi tay cầm đại một hộp rồi đặt lên bàn, Đồng Niên Niên nhìn thử, lần này mua vị hoa quả.

Cô cảm thấy nhiệt độ của điều hòa trong cửa hàng hình như tăng lên rồi.

Sau lưng nóng rát vì có người đang nhìn mình.

Vừa rồi thật sự mất mặt quá.

Đồng Niên Niên vẫn luôn cúi đầu, Trần Tinh vẫn luôn nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô, "Chị đang chờ tôi à?”

Ngón tay bấm chuột máy tính của Đồng Niên Niên cứng đờ, cô liếʍ liếʍ môi: "... Không có."

Nhập hóa đơn xong, cô vẫn không ngẩng đầu lên. Cất cái hộp nhỏ vào túi rồi đẩy từ trên bàn ra ngoài, túi nilon phát ra tiếng sột soạt, giọng cô bình tĩnh: "Hoan nghênh lần sau lại ghé."

Trần Tinh sờ mũi: "Không lấy tiền à?"

Đồng Niên Niên nghẹt thở, cố gắng nói ra giá tiền, sau khi lấy tiền lại lặp lại: "Hoan nghênh lần sau lại ghé."

Nhìn từ tầm mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo sơ mi của Trần Tinh trở xuống.

Áo sơ mi trắng, quần đen.

Cô khóc không ra nước mắt, tại sao còn chưa đi vậy?

Đồ trên bàn vẫn để ở chỗ cũ, Trần Tinh không lấy ngay, ngón tay cậu hơi ngứa, không muốn chạm vào túi nilon mà muốn chạm vào cái tai ửng hồng mềm mại của Đồng Niên Niên.

Giống như con thỏ vậy, nhìn là biết sờ rất thích.

Ngay lúc Đồng Niên Niên quyết định mặc kệ cậu ngồi xuống, cậu bỗng nắm lấy cổ tay cô.

Đồng Niên Niên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Làm... làm gì vậy?"

Càng giống thỏ hơn rồi. Con thỏ bị giật mình. Con thỏ căng thẳng là nói lắp.

Ánh mắt Trần Tinh buồn bã nhưng cười rất rạng rỡ.

"Học tỷ, tôi tới mua bαo ©αo sυ cả một tuần rồi mà chị còn không nhận ra tôi à?"