Chương 6

Không mở tiếng, không đeo tai nghe, Trần Tinh không thay đổi vẻ mặt nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt hờ hững như thể đang xem thế giới động vật, vật dưới thân cậu chẳng hề có một chút phản ứng nào.

Còn không bằng tưởng tượng ra một vài nội dung thực tế.

Cậu từng đứng từ xa nhìn bộ dạng ăn kem ốc quế của Đồng Niên Niên.

Đầu lưỡi vươn ra từng chút một, cuốn lấy một tiếng kem trắng nhỏ, ăn vào trong miệng, cô bị buốt tới nỗi ngũ quan nhăn lại. Rất đáng yêu.

Cậu muốn biết mùi vị kem ốc quế trên tay cô.

Vào lúc ấy cậu nhìn chăm chú tới mức ngẩn người, ngay cả người bên cạnh cũng nhận ra sự bất thường.

"Trần ca, anh đang nhìn gì vậy?"

Cậu vội thu tầm mắt, sau đó lạnh lùng liếc nhìn nam sinh vừa hỏi, "Cậu rảnh rỗi quá nhỉ?"

Kéo suy nghĩ từ trong hồi ức về hiện thực, Trần Tinh hơi cúi đầu, chẳng còn gì để nói.

Vậy mà cứng rồi. Giống như khıêυ khí©h vậy, nhìn kỹ còn thấy được cái thứ này giật giật bên dưới qυầи ɭóŧ.

Cậu nhíu mày, móc côn ŧᏂịŧ từ trong quần ra.

Thế là cây thịt màu sáng sạch sẽ bị năm ngón tay trắng trẻo của cậu nắm lấy, vừa vuốt ve lên xuống vừa cọ xát, nó nóng hôi hổi.

Không khí xung quanh cũng bị dồn nén, oi bức khó thở.

Mắt Trần Tinh nhìn bộ phim, từ những hình ảnh chạy qua trước mắt trong đầu cậu lại nghĩ tới Đồng Niên Niên.

Eo thon chân dài, bộ ngực căng tròn hơi rung rung, cái mông vểnh cao được bọc trong quần thể thao rộng thùng thình. Sắc mặt Đồng Niên Niên ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, cô nở nụ cười rồi lau sạch mồ hôi, hơi nghiêng đầu cổ vũ nữ sinh chạy bên cạnh, tiếng nói không lớn nhưng kết hợp với giọng điệu nhút nhát của cô lúc đi mua phim cấm vào ngày hôm qua.

Mềm mại, câu chữ rõ ràng, nũng nịu gợi cảm.

Cô nói: "Cố lên nào."

Cố lên cái quái gì chứ?

Tiếng thở mạnh của Trần Tinh càng lúc càng lớn, động tác tay cũng càng lúc càng nhanh, nhưng du͙© vọиɠ lại giống như bị khóa lại, không thể bắn ra.

Nam nữ trên màn hình hình như sắp đạt cao trào, mắt Trần Tinh chợt lóe lên, liếc mắt qua nhìn, gương mặt nhân vật chính bất giác đổi thành cậu và Đồng Niên Niên.

Nhiệt độ lòng bàn tay càng thêm rõ ràng.

Trần Tinh nhắm mắt lại, dường như Đồng Niên Niên đang ở dưới thân cậu, bao bọc côn ŧᏂịŧ cậu không phải là tay mà là mật huyệt của Đồng Niên Niên. Cậu giữ chân Đồng Niên Niên, đong đưa eo hẹp, côn ŧᏂịŧ to dài phá tan nơi hồng hào mềm mại kia, cắm tới nỗi nó bắn ra nước, còn khiến Đồng Niên Niên rêи ɾỉ...

Dơ bẩn!

Trần Tinh bỗng lấy lại tinh thần, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?

Nhưng cho dù những thứ trong đầu dơ bẩn, côn ŧᏂịŧ trong lòng bàn tay côn vẫn mạnh mẽ nảy lên, mã mắt hơi ngứa, hàng dự trữ trong túi trứng bắn ra ngoài.

Trên sàn nhà bằng gỗ xuất hiện một đường vẩn đυ.c vừa ngổn ngang vừa ngay ngắn.

Màu trắng sữa. Sền sệt.

Hơi thở của Trần Tinh hỗn loạn, cả người bốc hơi nóng. Chờ l*иg ngực phập phồng bình thường trở lại, cậu mới duỗi tay rút mấy tờ khăn giấy trong hộp giấy ra lau lau, cuối cùng chê chưa sạch, lại vào trong phòng tắm.

Ba mươi phút sau mới ra ngoài.

Toàn thân nhẹ nhõm khoan khoái trở lại, Trần Tinh chống hông nhìn sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau một lúc lâu, cậu ra sức chà chà, giống như muốn chà hỏng nơi không còn vết tích kia.

Cậu nghĩ, không thể chỉ một mình cậu ngột ngạt được.

Thế là, buổi chiều ngày hôm sau lúc tan học, Trần Tinh tới cửa hàng tạp hóa nhà Đồng Niên Niên mở.

"Siêu thị tuổi thơ."

*

Trần Tinh theo dõi mấy ngày, nhìn chung đã nắm được thời gian Đồng Niên Niên ở siêu thị tuổi thơ.

Sau giờ tan học Đồng Niên Niên sẽ tới cửa hàng thay ca cho ba Đồng để ba Đồng về nhà ăn cơm.

Trần Tinh tính toán qua, thời gian trung bình ba Đồng ăn cơm khoảng tầm 45 phút. Sau 45 phút, ba Đồng sẽ trở lại cửa hàng, sau đó Đồng Niên Niên rời siêu thị tuổi thơ, việc theo dõi của cậu theo đó cũng chấm dứt.

Vào cuối tuần, thời gian Đồng Niên Niên ở cửa hàng không cố định, Trần Tinh quyết định không cần theo dõi.

Cậu nhìn ghi chép trên cuốn vở trước mắt mình, cảm thấy mình càng lúc càng giống si hán [*] biếи ŧɦái cuồng theo dõi.

[*] Si hán: Người đàn ông si mê một cô gái một cách thái quá.

"Đây gọi là không đánh không chuẩn bị binh khí [*]." Cậu không tự tin thầm nhủ.

[*] Ý là mỗi lần tác chiến phải có chuẩn bị.

Lão Đao xuất hiện bất ngờ: "Binh khí cái gì cơ?"

Trần Tinh vội vã cất vở đi, tránh bàn tay thò tới của lão Đao: "Không có gì."

Lão Đao chẳng hiểu sao nhìn Trần Tinh rời cửa hàng, anh suy nghĩ, vữa nãy có phải Trần Tinh đỏ mặt hay không?

...

Bỏ vở vào trong túi, Trần Tinh lại đứng ở cửa siêu thị tuổi thơ.

Hôm nay là thứ hai, lúc này ba Đồng đã về nhà, trong cửa hàng chỉ có Đồng Niên Niên.

Thiên thời địa lợi nhân hòa.

Cách một con đường, Trần Tinh nhìn thấy Đồng Niên Niên đang ghé vào bên cạnh quầy thu ngân làm bài tập. Cô rất chăm chú, gương mặt nhìn nghiêng rất ngoan ngoãn, xúc cảm vừa vặn, cô cắn nắp bút ở trong miệng, chắc hẳn là gặp phải đề khó gì đó.

Trần Tinh nuốt nước miếng. Muốn hóa thân làm chiếc bút kia.

Một chiếc xe đi qua, nam sinh vốn đang đứng đối diện siêu thị tuổi thơ biến mất tại chỗ.

"Hoan nghênh quý khách." Đồng Niên Niên để bút xuống, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn khách hàng trước mặt.

Là một bạn cùng trường rất lạ mặt. Cậu đi đến trước quầy thu ngân thì dừng lại, không đi tiếp vào trong.

"Bạn muốn mua gì vậy?" Cô chủ động hỏi.

Nghe tiếng cô, không hiểu sao Trần Tinh thấy căng thẳng, sau tai có màu hồng khả nghi, cậu hít sâu một hơi rồi mới xoay người lại đối mặt với Đồng Niên Niên.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Đồng Niên Niên, cậu biết cô không nhận ra mình.

Chậc, mắt cô thật sự không tốt.

Nhưng không thể không thừa nhận, khoảnh khắc mắt đối mắt với Đồng Niên Niên, tâm trạng căng thẳng của cậu biến mất một cách kỳ diệu. Nữ sinh xinh đẹp như vậy, cậu không thích mới khiến cho người ta khó hiểu nhỉ?

Tất cả những điều không thể tưởng tượng nổi đều đã có đáp án.

Thừa nhận là thích rồi mới có thể như vậy sao?

Hơn nữa thừa nhận thích cũng không mất mặt mà, chẳng qua là cách thức theo đuổi của cậu đặc biệt hơn một chút so với người khác thôi sao?

Đầu lưỡi chạm vào răng cấm, Trần Tinh chống hai tay lên mép bàn, nghiêm túc nói: "Tôi muốn mua bαo ©αo sυ."

Đồng Niên Niên: "..."

Ông trời của tôi ơi!