Chương 19

Có lần thứ nhất là sẽ có vô số lần sau.

Được voi đòi tiên, chính là dành để nói Trần Tinh.

Nhưng Đồng Niên Niên là người trời cao phái xuống trị cậu. Mỗi lần cậu tiến vào, chỉ phần đầu thôi Đồng Niên Niên cũng sẽ khóc lóc rưng rức. Cậu nhìn là mềm lòng, không còn cách nào, cũng chỉ có thể quanh quẩn ở trước lối vào, không dám vào thật.

Thời gian anh tiến tôi lùi của họ thấm thoát trôi qua, vào lúc này hương vị mùa thu rõ rệt, tháng mười đã tới.

Sau Quốc khánh Đồng Niên Niên còn học mệt hơn trước. Cô giáo trong lớp lợi dụng khoảng thời này ưu tiên mở lớp cho một số học sinh, thành tích của Đồng Niên Niên không tồi, thêm vào mối quan hệ của Từ Mị, cô tất nhiên cũng có trên danh sách.

Bảy ngày nghỉ dài, với Đồng Niên Niên mà nói thì chỉ có một ngày cuối cùng là hoàn toàn không có việc gì.

Chịu đựng nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi, Đồng Niên Niên mệt tới mức chẳng muốn đi đâu cả, ngủ một giấc thoải mái, mãi tới buổi chiều mới đi tìm Trần Tinh.

"Mệt không?"

Trần Tinh nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Đồng Niên Niên thì đau lòng không chịu nổi, cậu sờ lỗ tai cô, "Lần sau để tôi đi thay chị cho."

Đồng Niên Niên cười cậu: "Vậy cậu học thử tiếng của tôi đi, xem có thể giống tới tám phần không, nếu giống thì tôi để cậu đi thay."

Trần Tinh thấy cô còn có thể nói đùa thì mới yên lòng.

Cậu ôm cô ngồi lên đùi mình, "Học tỷ, sắp tới sinh nhật chị rồi phải không?"

Đồng Niên Niên liếc cậu: "Làm sao cậu biết?"

Trần Tinh tự đắc nói: "Trần Tinh tôi là ai hả? Tôi thần thông quảng đại mà."

Đồng Niên Niên tựa đầu vào vai cậu, cơn buồn ngủ lại ập tới, cô khẽ ừ một tiếng, "Ngày 12 đó."

"Chị muốn quà gì?" Trần Tinh hỏi cô.

"Tạm thời không nghĩ ra." Đồng Niên Niên nhắm mắt, mơ màng nói đùa, "Cứ tặng luôn cậu cho tôi là được rồi."

Trần Tinh nghiêng đầu hôn khóe môi cô.

"Được đó."

Ngày 12 tháng 10 vừa đúng vào thứ sáu, Đồng Niên Niên từ lâu đã nói với Từ Mị ngày đó cô muốn qua nhà bạn học mừng sinh nhật, buổi tối không về. Nhưng tới buổi tối, Từ Mị vẫn gọi điện tới dặn dò cô nửa tiếng liền rồi mới yên tâm cúp máy.

Trần Tinh nhìn Đồng Niên Niên chuyển điện thoại về chế độ yên lặng, cậu lại gần hôn cô một cái: "Nói xong rồi sao?"

Đồng Niên Niên gật đầu, chần chừ rồi vùi đầu vào trong hõm vai của cậu, thanh âm rầu rĩ: "Trần Tinh, tôi vẫn còn sợ."

"Tắm rửa xong sẽ không sợ nữa." Trần Tinh vỗ mông cô, "Đi tắm trước đi."

Đồng Niên Niên hỏi cậu: "Phải tắm cùng sao?"

Hầu kết trước mắt lăn lăn, "Nếu như chị muốn thì cũng không phải không được."

Cô hơi run lên: "Vậy quên đi." Nói xong liền chạy vào phòng tắm.

Trần Tinh thất vọng thở dài, ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi lại cúi đầu nhìn người anh em đã ngẩng đầu phấn khởi của mình.

Cậu lầm bầm lầu bầu: "Học tỷ luôn biết rõ làm sao quyến rũ tôi nhất."

Gió thổi ở ngoài phòng, tiếng gió thổi ồn ào khiến những cành cây trò chuyện xào xạc, vài giọt mưa bay lên lớp kính cửa sổ, có vẻ thời tiết sắp thay đổi rồi.

Nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì tới một đôi nam nữ lúc này đang nằm ở trên giường.

Đồng Niên Niên khi tắm xong có bao nhiêu thơm ngát thì lúc sau bị cởi ra có bấy nhiêu trơn bóng.

Trần Tinh hôn xương quai xanh cô, hôn tỉ mỉ, còn cảm khái rằng: "Thơm quá."

Đồng Niên Niên lấy tay che ngang ngực, ngăn cản sự tiếp xúc trực tiếp giữa hai người, tiếng nói có vẻ chịu đựng, "... Cậu đừng nói gì có được không?"

Câu nói này là bảo đừng nói nữa, nói ra rồi lại như nhắc nhở Trần Tinh.

Trần Tinh nghe xong bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn cặp mắt chứa sương mù của Đồng Niên Niên không chớp mắt, "Học tỷ, lát nữa tôi có thể nói lời thô tục không?"

Mấy lần trước hai người thăm dò ở ranh giới cấm kỵ, không biết Trần Tinh có tật xấu gì mà rất thích nói mấy lời thô tục lúc làm chuyện đó, Đồng Niên Niên nói bao nhiêu lần cậu cũng không chịu nghe, còn hùng hồn trả lời: "Đó gọi là tình thú!"

Tình thú cái rắm!

Đồng Niên Niên sừng sộ lên khiến Trần Tinh cực kỳ sợ hãi, hai lần sau cậu biết khống chế hơn chút, mỗi lần muốn làm đều chủ động dò hỏi ra hiệu trước, chẳng qua là tới lúc tình cảm dâng trào cậu vẫn không kiềm chế nổi.

"Tôi nói không được thì cậu sẽ không nói sao?" Đồng Niên Niên nói thẳng.

Trần Tinh cười hì hì: "Không thể."

"Vậy được." Đồng Niên quay đầu đi, "Trần Tinh, cậu cứ nói những câu đó... tôi sẽ bị cậu làm hư đấy."

"Hư ở trước mặt một mình tôi là được."

Trần Tinh chống người dậy chuyển cánh tay che ở tên ngực của Đồng Niên Niên đi, không chờ Đồng Niên Niên nhiều lời, liền cúi đầu mυ"ŧ núʍ ѵú giống hệt như trẻ con bú sữa, vừa nhấm nháp vừa mυ"ŧ, kí©h thí©ɧ tới nỗi khiến cho ngay cả ngón chân của Đồng Niên Niên cũng cuộn tròn lại.

Trong miệng ngậm đồ, Trần Tinh vẫn còn không quên chép miệng hàm hồ nói: "Vυ" ngọt quá."

Mặt Đồng Niên Niên cực kỳ nóng, môi cô hé mở, một tiếng thở dốc bật ra rồi tiếng rêи ɾỉ nối đuôi nhau chạy từ cổ họng ra bên ngoài.

"Ngứa quá."

Phía dưới ướt rồi. Cô khó chịu cong chân lên.

Trần Tinh đạt được ý đồ thì cười, cậu không nói với Đồng Niên Niên là, mỗi lần cậu nói lời thô tục, Đồng Niên Niên trở nên mẫn cảm hơn lúc bình thường rất nhiều.

Nếu không phải vậy, cậu cũng không khiêu chiến quyền uy hết lần này tới lần khác.

Cô gái vừa thẹn thùng vừa mẫn cảm này.

Là cô gái của một mình cậu.

*

Qυყ đầυ trơn tròn giống như bình thường, kẹt ở miệng huyệt ướŧ áŧ óng ánh rồi không tiến vào nữa.

Đồng Niên Niên cực kỳ đau đớn, cô lại khóc, khuôn mặt hồng như phủ một lớp phấn: "Trần Tinh, đau..."

Nhưng cũng không thể cứ dừng lại vào giờ phút quan trọng được!

Trần Tinh bị kẹp còn đau nhiều hơn cả Đồng Niên Niên, cậu chịu đựng, không tiếp tục tiến vào nữa mà tìm đôi môi mềm mại của cô liếʍ láp.

Vì để cho Đồng Niên Niên phân tâm, cậu tìm bừa một chủ đề: "Học tỷ, năm nay chị mười tám tuổi rồi sao?"

Đồng Niên Niên ôm cổ cậu, chịu đựng đau đớn vì cậu, thầm hồi phục lại từ cơn đau đớn bị bổ ra rồi mới lắp bắp trả lời: "Mười... mười bảy."

Ánh mắt Trần Tinh sáng lên, cậu bỗng gặm môi Đồng Niên Niên một cái, "Năm nay tôi cũng mười bảy."

Vẻ mặt Đồng Niên Niên tràn đầy ngỡ ngàng, trong chốc lát quên cả đau đớn, vào lúc này nói chuyện này làm gì?

Trần Tinh nhân cơ hội hạ eo xuống, côn ŧᏂịŧ vào sâu hơn một chút. Cảm giác đau đớn lần hai kéo tới, Đồng Niên Niên vừa mới nhíu mày lại cậu liền ngậm lấy môi cô, nuốt hết nghẹn ngào của cô vào trong bụng.

Chỉ còn một bước cuối cùng.

Trần Tinh lau mồ hôi trán cho Đồng Niên Niên, cặp mắt ở trong căn phòng không bật đèn sáng như những vì sao.

Cậu nói: "Niên Niên, tôi còn lớn hơn em ba tháng đó."

"Ngoan, gọi anh đi."

Đồng Niên Niên nhanh chóng bị mê hoặc bởi đôi mắt như bị Thượng đế hôn qua của cậu, ngơ ngác gọi: "... Anh?"

Trần Tinh nghe xong cả người tràn ngập nhiệt tình và phấn khích, côn ŧᏂịŧ bị siết chặt ở nửa đường vọt thẳng tới nơi sâu nhất phá tan tấm màng trở ngại trong hoa huyệt!

"Anh ở đây."

"Trần Tinh! Đồ khốn kiếp!"