Chương 18

"Nó cử động kìa."

Trần Tinh nghe vậy thì thái dương nhảy lên thình thịch, quai hàm cậu kéo căng: "Niên Niên, chị tới đây."

Đồng Niên Niên lập tức thu tay về phía sau lưng, không dám cử động.

Số lần Trần Tinh gọi cô là Niên Niên không nhiều, mỗi lần gọi, trên mặt, trong mắt không giấu nổi du͙© vọиɠ.

Vô cùng nguy hiểm.

Giống như hùa theo ý nghĩa của cô, côn ŧᏂịŧ giấu dưới quần áo không thể tự kiềm chế nhảy lên.

Đồng Niên Niên nhìn mà kinh hãi, cô lo sợ bất an nói: "Hay là... tôi đi trước nhé?"

"Đi?"

Bao nhiêu ngày không thân mật ở chung với nhau rồi?

Bây giờ bạn gái trên màn hình điện thoại xuất hiện ở trước mặt mình, Trần Tinh đã cho cô cơ hội, là cô không nắm lấy.

Lúc này cơ hội đã qua, làm gì có đạo lý thả cô đi nữa?

Trần Tinh bỏ quần áo ra, cây gậy tỏa hơi nóng liền tùy tiện nhảy vào trong tầm mắt Đồng Niên Niên.

Toàn bộ, cơ thể, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không che đậy.

Thả, chim, chạy, rông.

Rụt rè tới quá chậm, lúc này Đồng Niên Niên mới nhớ tới việc che mắt lại rồi xoay người muốn bỏ chạy.

Chỉ nghe thấy một tiếng "sập" rồi cửa đóng chặt lại, sau đó lại có tiếng khóa cửa lạch cạch, tim cô lập tức đánh rơi mất nửa nhịp.

Xong rồi.

Trần Tinh xoay vai cô lại, trực tiếp cúi người thổi khí vào lỗ tai cô: "Học tỷ, chị muốn bịt mắt mãi sao?"

Đồng Niên Niên run chân gật đầu, trước mắt không nhìn thấy gì, khứu giác và xúc giác nhạy bén phóng đại hơi thở trên người Trần Tinh lên mấy lần.

Cậu là lò sắt sao? Nóng quá.

Trần Tinh giơ tay đặt lên cái tay che mắt của Đồng Niên Niên, nói: "Vậy thì bịt mắt đi."

Hai tầng che chắn, Trần Tinh cúi đầu xuống chiếm lấy môi Đồng Niên Niên, ngậm lấy cánh môi nhỏ nhắn mềm mại, giống như đang ăn một miếng kẹo đường không nỡ ăn hết.

Cậu quá dịu dàng, Đồng Niên Niên được cậu vỗ về nên từ từ thả lỏng ra, cũng không chống cự lại bàn tay đang xoa bộ ngực mình.

Cô dùng cái tay còn lại để lên ngực Trần Tinh, lưỡi bị mυ"ŧ tê dại, cô khẽ hừ một tiếng, cảm nhận rõ được Trần Tinh cận kề.

Thứ kia chống lên bụng cô.

Giống như bị dội cho bát nước lạnh, tay Đồng Niên Niên run lên, ngửa người ra sau một chút, cánh môi tách ra, một sợi chỉ bạc treo giữa hai người.

Cái gì cô cũng không nhìn thấy, nửa gương mặt bị che kín, tiếng nói có hơi run rẩy: "... Tôi sợ."

"Đừng sợ mà."

Trần Tinh bỏ tay xuống, chặn ngang bế cô lên đi tới trên giường.

Đồng Niên Niên căng thẳng tới nỗi cả người cứng đờ, tay vẫn còn bịt mắt, không chịu buông ra.

Dưới thân mềm mại, cô nghe thấy Trần Tinh nói: "Niên Niên, bỏ tay ra đi."

"Không bỏ."

Trần Tinh buông tiếng thở dài: "Trước khi chị đồng ý, tôi tuyệt đối không chạm vào chị."

Bàn tay bịt ở trước mắt có dấu hiệu thả lỏng, "Thật... thật sao?"

"Thật đó."

Đồng Niên Niên bỏ tay xuống.

Trần Tinh cười với cô, hàm răng vào khoảnh khắc ấy dường như nhọn ra: "Nhưng chị phải giúp tôi một chút."

Treo ở cuối giường là áo thun và quần soóc Đồng Niên Niên thay vội trước khi tới, áo ngực màu trắng vắt một nửa trên giường, một nửa buông thõng ở mép giường, nệm bỗng dưng lún sâu xuống, áo ngực vốn tràn ngập nguy cơ lại rơi xuống thêm một chút.

"... Đừng cắn mà."

Trên người Đồng Niên Niên bị cởi hết chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ, Trần Tinh vừa xoa vυ" phải, vừa ăn vυ" trái của cô, hàm răng dùng sức, cô vô cùng đau đớn, suýt chút nữa đẩy Trần Tinh ngã xuống giường.

Ngày thường chỉ sờ soạng, lúc này ăn vào, giống như là phát hiện ra đại lục mới.

Trần Tinh mυ"ŧ núʍ ѵú đến sưng đỏ, côn ŧᏂịŧ dưới háng đã sớm cương cứng tới nỗi đau đớn, cậu lấy tay tuốt mấy cái trước, cảm giác thoải mái hơn rồi mới khép hai đùi mềm mại không có sức lực của Đồng Niên Niên lại, gấp lại ở trên ngực cô.

Mật huyệt bị che khuất cùng vải dệt bị nhét vào chung một chỗ, dán sát vào khe hở ở chính giữa, khe hở này hình như còn đang mấp máy.

Bị cậu nhìn chăm chú, Đồng Niên Niên sợ hãi giật giật chân, "Đừng nhìn..."

"Đừng cử động." Trần Tinh khàn giọng dùng sức giữ chặt chân cô, "Tôi không nhìn đâu."

Nhưng không nhìn, không có nghĩa là không làm.

Trần Tinh đỡ côn ŧᏂịŧ, cắm vào bắp đùi Đồng Niên Niên.

Thô quá, lớn quá, nóng quá.

Đồng Niên Niên rũ mắt xuống liền nhìn thẳng vào qυყ đầυ ra vào khe hở, cô đâu còn dám nhìn nữa, lập tức che kín mặt.

Làn da chân trơn mềm mịn, khép chặt lại, đè ép côn ŧᏂịŧ mang tới cảm thụ khác với việc cậu tự lấy tay an ủi thường ngày.

Trần Tinh chọc vào rút ra vài cái, sau khi chọn tư thế thoải mái nhất thì ra sức di chuyển, hung hăng hướng về phía trước, túi trứng kẹt ở sau chân, qυყ đầυ ở trước tiểu huyệt, mã mắt hơi ngứa rồi tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Thế này còn giày vò người ta hơn là cắm vào.

Bởi vì động tình nên trong hoa huyệt chảy ra xuân thủy, qυầи ɭóŧ không thể tránh việc thấm ướt, mà qυყ đầυ lại chạm vào mu huyệt cách lớp vải mỏng, vết thấm sậm màu phóng to ra, tới cuối cùng, qυầи ɭóŧ ẩm ướt tới nỗi gần như trong suốt, sắp chảy ra nước.

Cảm giác giống như mất khống chế.

Khó chịu quá. Đồng Niên Niên khóc nức nở hỏi Trần Tinh: "Cậu... cậu đã xong chưa hả?"

Làn da bắp đùi bị cọ sát tới nỗi nóng rát, còn luôn có thứ húc vào chỗ đó, cô hơi ngứa ngáy.

"Sắp rồi."

Trần Tinh lại nhanh chóng ra vào mười mấy lần, sau đó thở mạnh thả hai chân Đồng Niên Niên ra, cậu nhốt lại cái thứ nhảy lên kịch liệt, tuốt thật nhanh, trong lúc đó không rời mắt khỏi Đồng Niên Niên.

Cô che mặt, trên người không mặc gì cả khiến cho dấu vết cậu để lại càng nổi bật hơn.

Đây là khởi nguồn du͙© vọиɠ của cậu.

Gân xanh trên cổ nổi rõ hơn, khắp mặt Trần Tinh lộ ra vẻ ửng đỏ hiếm thấy, cậu hừ một tiếng, vài vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền bắn ra ngoài.

Tuy vào khoảnh khắc sống còn Trần Tinh đã chuyển hướng nhưng vẫn có vài giọt bắn lên trên người Đồng Niên Niên.

Đồng Niên Niên giống như bị bỏng co người lại rồi xấu hổ rúc đầu vào gối.

Việc này, giúp đỡ thật mệt mỏi.