Chương 38
Đây là khu phố trung tâm đầy sa hoa của Vĩnh Châu, bố cục cao tầng , xen lẫn với khuôn viên xanh hài hòa , thiết bị đầy đủ, giao thông thuận lợi, đương nhiên, giá phòng cũng rất xa xỉ.
Tái Văn trước kia ở Vĩnh Châu cũng đã từng nghe nói đến khu phố này , biết nơi đây là đề tài nóng hổi của rất nhiều người . Cô không biết Tái Vũ từ khi nào lại có nhiều tiền như vậy. Tiền lương cảnh sát cũng không phải thiếu, nhưng nếu muốn có một phòng ở tại khu phố sa hoa này , cũng không thể một cảnh sát bình thường có khả năng có được .
“Xuống xe đi” Tái Vũ giúp Tái Văn mở cửa xe, Tái Văn xuống xe . Tái Vũ đóng cửa xe, cũng thuận tay khoát lên trên vai Tái Văn, Tái Văn co người lại một chút, dừng cước .
“Đi thôi, Tái Vũ nói. Hắn ôm cô đi về phía trước, Tái Văn chỉ có thể thất tha thất thểu đuổi theo .
Đến tầng trên, Tái Vũ mở cửa, diện tích bên trong tương đối lớn, có tất cả ba phòng chính, trang trí lại không giống phòng ở lắm bởi vì bài trí rất nhiều đồ tinh xảo lại không dùng đến . Nếu trước kia Tái Vũ sẽ không làm như vậy, nhưng đã nhiều năm rồi Tái Văn đã không còn tiếp xúc nhiều với anh nữa , có lẽ anh đã thay đổi , có lẽ là bạn gái của anh trang trí , ai biết được.
“Ăn cơm chưa?” Tái Vũ hỏi cô .
“Chưa ” Tái Văn ngồi xuống sô pha, cả người co lại, làm thế nào cũng đều cảm thấy không thoải mái.
“Vậy nấu cơm ăn đi” Tái Vũ nhìn cô nói , “Em nấu đi, anh không biết nấu ăn.”
Tái Vũ đi vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy các loại rau , trứng , thịt ra . Anh không biết nấu ăn , bình thường không nấu , phòng bếp chỉ là để trang trí. Anh bình đều ăn cơm ở căn tin đơn vị. Biết Tái Văn sẽ đến , buổi sáng sớm anh đã rời giường đến chợ mua mấy thứ này .
Trong phòng bếp thiếu rất nhiều thứ, Tái Vũ đành xin đơn vị nghỉ cả buổi sáng , đến siêu thị mua các thứ đồ dùng cần thiết cho phòng bếp.
Tái Văn đi vào phòng bếp, ngồi vào ghế trên chậm rãi thái rau , Tái Vũ đứng ở cửa phòng bếp nhìn một lát, rồi ra phòng khách xem tivi .
Bữa cơm này làm thật lâu, Tái Văn thật cẩn thận đem đồ ăn rửa sạch sẽ, lặp lại nhiều lần đến khi rau gần nát mới lấy ra . Lại lấy thịt, lấy thớt , cẩn thận băng thịt . Cuối cùng phải mất hơn ba giờ mới làm xong bữa cơm này, chờ cô bưng đồ ăn lên bàn, đã hơn mười một giờ tối .
Tái Vũ vẫn không vào phòng bếp, cũng không giục cô, chỉ không ngừng chuyển kênh, ngồi trước TV . Đến khi cơm bưng đặt lên bàn, anh mới khinh khinh thở dài một hơi, đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Tái Vũ cầm lấy đũa, “Ăn đi” Anh bảo Tái Văn . Tái Văn chọc chọc cơm trong bát , một chút thèm ăn cũng không có. Tái Vũ cũng không thèm ăn, anh rất nhanh ăn cơm, lại ăn một ít đồ ăn, bữa tối xem như ăn xong .
Tái Vũ cơm nước xong liền trở về phòng ngủ của mình . Tái Văn cũng ăn không vô , cô đem cơm thừa, đồ ăn thừa dọn dẹp đứng lên.
“Tắm rửa đi, quần áo của em trong phòng tắm .” Tái Vũ đứng ở cửa phòng bếp nói. Tái Văn tắt vòi nước, dùng khăn lau bát, gật đầu.
Đi vào phòng tắm, trên móc là bộ váy áo từ thời trung học của cô , cô cầm lấy váy, bộ váy này mặc lâu lắm , vải áo đã rất mỏng , phía sau lưng còn có mấy lỗ thủng . Nó làm bạn cô ba năm sơ trung, ba năm trung học, sau khi cô không còn trở về gia đình kia thì rất nhiều quần áo trước kia cũng bị cô vứt bỏ . Cô cứ nghĩ Trần Cúc Anh đã sớm đem những quần áo này ném xuống bãi rác rồi , không nghĩ tới còn có một ngày nhìn thấy chúng .
Trong phòng tắm xa lạ này, luôn luôn một loại cảm giác không thoải mái, Tái Văn đi ra khỏi phòng tắm, đã thấy Tái Vũ đứng ở bên ngoài, không biết đã đứng được bao lâu.”Ngủ đi” Tái Vũ nói rồi tiến lên kéo tay cô đưa cô vào phòng ngủ của mình.
Tái Văn lẳng lặng nằm ở bên trái Tái Vũ, cô đã lâu rồi chưa ngủ , thân thể mệt mỏi cực độ nhưng lúc này cô không khỏi cảm thấy lo lắng, chỉ có thể im lặng nhìn trần nhà .
Tái Vũ tắt đèn đầu giường, xoay người nằm nghiêng lại, men theo ánh trăng, nhìn chằm chằm Tái Văn trong bóng đêm.
Khẩn trương, xấu hổ, sỉ nhục cũng tiến vào trong đầu Tái Văn, cô không thể kiềm chế được sự ghê tởm trong lòng , chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ .
Một bàn tay thô ráp cách làn váy ngủ phủ lên trên ngực Tái Văn. Cả người Tái Văn lập tức căng thẳng, da gà đều dựng thẳng lên, cô cắn chặt răng, tay nắm chặt lại .
Cái tay kia cũng không ngừng động , vuốt ve đỉnh đồi cao ngất của Tái Văn. Cách làn váy ngủ đã không thể thỏa mãn hắn , hắn từ dưới nhấc váy Tái Văn lên, vừa nâng lưng của cô lên, đem váy áo ném xuống đất, lại đem qυầи ɭóŧ của cô cởi ra , dịch người tới gần cô hơn , rồi ôm cô vào ma sát hạ thể của mình.
Tái Văn toàn thân, tay chân không ngăn cản nổi mà run run .
Hắn ma sát được một lát , đem qυầи ɭóŧ kéo xuống phía dưới đầu gối, bám vào bên tai Tái Văn nhẹ nhàng nói, “Biết không? Anh có rất nhiều qυầи ɭóŧ của em , chỉ có em mới có thế làm cho anh sung sướиɠ .”
Tái Văn nhắm chặt mắt lại, trong miệng đã căn nát môi mình .
Hắn cởϊ qυầи áo trên người mình ra , cả người ngồi ở trên người Tái Văn, hai tay từ dưới hướng lên trên hung hăng chụp lấy ngực Tái Văn. Vân vê , nhào, kéo , lại nhịn không được cúi đầu xuống cắn, mυ"ŧ lấy ngực cô . Sau đó hướng lên trên, xương quai xanh của cô , cằm, lại tìm lấy môi đỏ mọng của cô .
Tái Văn dùng sức xoay đầu hướng qua một bên, lấy tay ngăn lại lời hắn , Tái Vũ dùng sức xoay mặt cô lại ,sức lực Tái Văn làm sao bằng anh, chỉ có thể dùng hai tay gắt gao che miệng mình lại , oán hận trừng mắt nhìn hắn, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống
“Không hôn, không hôn, đừng khóc .” Tái Vũ trầm thấp nói.
Tái Vũ ghé vào trên người cô hòa hoãn lại , sợ đè nặng cô , lại nghiếng về một bên, ngẩng đầu lên nhìn cô , thấy cô nhắm mắt, bộ dáng không có tri giác, Tái Vũ hoảng sợ, đưa tay kéo cô ôm vào trong lòng, sờ sờ ngực cô , trái tim chậm rãi vững vàng đập nhịp , Tái Vũ thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô chỉ là ngất đi thôi, cô quá mệt mỏi , để cô ngủ đi.
Tái Vũ đem vật cuối cùng trên người rút đi , chuẩn bị đè lên trên người cô , lại nhìn thấy trên chỗ đó có vết máu, mở đèn, nhìn kỹ quả thật là vết máu. Từ gối chạy xuống qυầи ɭóŧ hắn vừa mới kéo xuống , cả qυầи ɭóŧ lẫn mặt đệm cũng dính vết máu, xem ra là kinh nguyệt của cô .
Tái Vũ cởϊ qυầи lót giúp cô , giúp cô thay cái mới, gắt gao ôm hôn Tái Văn.
(Thằng khốn Tái Vũ … Ta nhai , ta nhai đầu Tái Vũ)