Chương 8: Chuyện xưa bình đạm trên máy bay

Chương 8: Chuyện xưa bình đạm trên máy bay

Ngày hôm sau, Giang Nguyên vừa đánh ngáp vừa đi theo Cố Tẫn trong tay cầm bao lớn bao nhỏ đi đăng ký, trên mặt đeo một cặp kính râm màu đen cực ngầu cùng với một cái khẩu trang màu đen, khuôn mặt xinh đẹp bị che đến kín mít.

Đây là Cố Tẫn làm cô mang, theo cách nói của Cố Tẫn chính là: Rốt cuộc em nổi tiếng như vậy, mặc dù tin tức chân của em đã khỏi hẳn bị anh ngăn chặn lại, nhưng ở trong nước vẫn để lộ không ít tiếng gió, chuyến về nước này khẳng định sẽ có rất nhiều paparazzi nằm vùng ở sân bay chụp ảnh của em.

Giang Nguyên chỉ cảm thấy sự lo lắng này của Cố Tẫn là dư thừa, rốt cuộc cô đã biến mất khỏi giới giải trí hai năm rồi, cho dù đã từng nổi tiếng như thế nào đi nữa thì hai năm không xuất hiện trong tầm mắt công chúng cũng sẽ dần dần bị người lãng quên.

Hơn nữa hiện tại Giang Nguyên xem Cố Tẫn điểm nào cũng không vừa mắt, trong lòng cảm thấy khẳng định là do Cố Tẫn không làm tốt xã giao, mới làm tin tức cô khỏi hẳn ở trong nước lan truyền nhanh chóng.

Vì thế trong lòng Giang Nguyên âm thầm chửi một câu thô tục trên mặt lại mỉm cười cùng Cố Tẫn đi lên máy bay về nước.

Nhưng chuyện này thật sự không phải lỗi của Cố Tẫn, bởi vì Giang Nguyên đột nhiên khỏi hẳn thật sự là quá không thể tưởng tượng được, Kevin bác sĩ chủ trị của cô lại là một người miệng rộng không giữ được bí mật, một truyền mười mười truyền trăm liền có không ít người biết được chuyện chân của Giang Nguyên đã khỏi hẳn. Chờ đến khi Cố Tẫn biết được tin tức này thì đã chậm, mặc dù anh đã cố gắng áp tin tức này xuống, bởi vì anh biết Giang Nguyên là một người rất chú trọng riêng tư, khẳng định không muốn làm ngoại giới chú ý quá nhiều đến tình trạng hiện tại của cô.

Vị trí chỗ ngồi trên máy bay của Cố Tẫn và Giang Nguyên liền ở bên nhau, nhưng suốt hành trình giữa hai người có thể nói là một câu đều không nói với nhau. Giang Nguyên vẫn luôn ở tập trung xem tiểu thuyết, cô đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết, không hề chú ý tới Cố Tẫn ngồi bên cạnh vẫn luôn nhìn trộm cô, trong đôi mắt màu đen có ôn nhu, có giãy giụa, có hổ thẹn.

Sau khi nhìn một lúc lâu, Giang Nguyên có chút mệt mỏi, giơ tay xoa bóp cái cổ có chút đau nhức của mình, duỗi eo một cái, nhìn về phía Cố Tẫn đang ngồi thẳng tắp ở bên cạnh, nhịn không được bĩu môi một cái.

Người đàn ông này ngồi ở chỗ nào cũng đều giống như đang tham dự hội nghị quốc gia.

Thưởng thức vòng tay ngọc trai Baroque trên cổ tay, Giang Nguyên cảm thấy có chút nhàm chán, hiện tại cô có chút hối hận, hối hận không nên đáp ứng ngồi cùng chuyến bay về nước với Cố Tẫn.

Bởi vì hiện tại cô thật sự rất muốn được trải nghiệm một chút cảm giác làʍ t̠ìиɦ trên máy bay.

Nhưng người ngồi bên cạnh cô lại là Cố Tẫn, cô thật sự không dám ở dưới mí mắt Cố Tẫn làm ra loại chuyện như vậy.

Nếu như bị anh phát hiện, anh khẳng định sẽ nghiêm mặt tức giận cho mà xem.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyên đột nhiên ngừng lại động tác đùa nghịch vòng tay.

Không đúng a, tại sao cô phải lo lắng Cố Tẫn có tức giận hay không chứ? Anh đã làm ra loại chuyện vi phạm tình nghĩa này với cô, tại sao cô còn phải để ý đến cảm nhận của anh chứ?

Cô liền phải làm những gì chính mình muốn.

Nói liền làm, ngay lập tức Giang Nguyên ở trong máy bay bắt đầu nổi lên tìm kiếm đối tượng để săn diễm.

Người này quá gầy, không được không được. Người này đôi mắt tràn đầy ý da^ʍ, không được không được. Người này quá xấu, không được không được……

Sau khi nhìn một vòng, Giang Nguyên rốt cuộc nhìn thấy được một người còn tính vừa lòng, đó là một anh chàng người Châu Á rất đẹp trai, làn da màu lúa mình khỏe mạnh, mắt một mí, cười rộ lên sẽ lộ ra một đôi răng nanh, nụ cười rất tỏa nắng.

Khi Giang Nguyên nhìn thấy anh, anh cũng thấy được Giang Nguyên, ngay sau đó anh tháo tai nghe xuống nhếch môi cười cười với Giang Nguyên.

Nhìn thấy nụ cười này Giang Nguyên liền hiểu rõ, anh cũng có hứng thú với cô.

Vì thế Giang Nguyên từ trong túi xách lấy ra một cái bαo ©αo sυ nhét vào trong túi, đứng dậy đang muốn đi về phía anh chàng kia, cổ tay của cô lại đột nhiên bị kéo lại.

Giang Nguyên theo phương hướng dùng lực nhìn qua, đôi mắt đen nhánh của Cố Tẫn đang nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng của anh giật giật gần như không thể thấy được, giọng nói khàn khàn từ trong đó truyền ra tới, “Em đi đâu vậy?”

Anh quản được sao? Trong lòng Giang Nguyên âm thầm chửi một câu, nhưng cô vẫn trả lời: “Đi vệ sinh.”

Giang Nguyên quả thật cũng không có nói sai, rốt cuộc muốn làʍ t̠ìиɦ ở trên máy bay còn không phải là muốn đến phòng vệ sinh sao.

Giang Nguyên vốn tưởng rằng sau khi nói xong Cố Tẫn sẽ buông tay cô ra, nhưng bàn tay có khớp xương rõ ràng kia vẫn như cũ giữ chặt cổ tay của cô.

Vì thế Giang Nguyên rất lễ phép hỏi: “Có thể buông tay tôi ra sao? Cố tiên sinh?”

Bàn tay to kia rốt cuộc giật giật, buông lỏng cổ tay của cô ra, nhưng ánh mắt của Cố Tẫn cũng không có thu hồi lại, ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo bóng lưng rời đi của Giang Nguyên.

Anh nhìn thấy khi Giang Nguyên đi ngang qua chỗ anh chàng mắt một mí kia liền cúi người xuống ở bên tai anh ta nói nhỏ vài câu, lỗ tai của anh chàng kia lập tức trở nên đỏ bừng. Ngay sau đó anh chàng kia cũng trở nên giống anh, ánh mắt si ngốc nhìn theo bóng lưng rời đi của Giang Nguyên.

Cô luôn có loại năng lực thần kỳ như vậy, có thể làm người khác say mê cô một cách dễ như trở bàn tay.

Cố Tẫn không khỏi cúi đầu cười cười, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng có vài phần chua xót.

Ngón tay anh cuộn tròn lại một chút, giống như xúc cảm mềm mại kia vẫn như cũ dừng lại ở đầu ngón tay.

Cố Tẫn nhắm mắt lại, anh thật sự làm không được, làm không được biết rõ cô cùng người đàn ông khác đang ân ái, chính mình lại cái gì cũng không làm.

Mặc dù, hiện tại chính mình đối với cô mà nói cái gì cũng không phải.

Chỉ là Cố tiên sinh mà thôi.