Chương 7: Người đại diện Cố Tẫn

Chương 7: Người đại diện Cố Tẫn

Cố Tẫn lớn hơn Giang Nguyên 7 tuổi, lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau là ở một đêm mưa to tầm tã.

Năm ấy Giang Nguyên 14 tuổi, Cố Tẫn 21 tuổi.

Lúc đó, tuổi nhỏ Giang Nguyên vừa mới mất đi cha mẹ vì một tai nạn trên không, đang ngồi xổm trên đường khóc lóc thảm thiết, trời mưa rất lớn, từng giọt mưa to rơi trên mặt Giang Nguyên chảy qua gương mặt cô rơi xuống trên đường, nước mắt nóng hổi của cô cũng trộn lẫn trong nước mưa lạnh lẽo.

Đột nhiên, nước mưa lạnh lẽo không hề trút xuống đỉnh đầu của cô, khi đó Cố Tẫn vẫn còn nét trẻ con che một cây dù ở trên đỉnh đầu cô.

Sau lúc đó, anh cũng đã che dù cho cô suốt 6 năm.

Khi có nhà tư bản mưu đồ gây rối mời cô tham gia tiệc rượu, Cố Tẫn không màng hậu quả mặt lạnh từ chối giúp cô; khi cô đóng phim phải ngâm nước lạnh, Cố Tẫn là người đầu tiên dùng thảm thật dày bao chặt lấy cô, cho cô uống một ly trà gừng nóng hổi; cô không cần phải nhớ vị trí của bất kì phim trường nào, bởi vì Cố Tẫn luôn là tài xế riêng của cô……

Bọn họ đã ở bên nhau 6 năm, Giang Nguyên tự nhận là hai người bọn họ còn thân thiết hơn cả người thân.

Trong 6 năm qua, Giang Nguyên từ một người ngôi sao nhí có duyên người qua đường không tồi đến ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên hoan phim Berlin. Cố Tẫn biến thành kim bài người đại diện trong giới giải trí.

Nhưng Cố Tẫn người đối xử tốt với cô như thế, nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi cô xảy ra tai nạn xe cộ.

Mặc dù mấy năm nay Giang Nguyên nằm trên giường bệnh vẫn luôn làm nhiệm vụ của cục xuyên nhanh. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được những gì đang xảy ra trong phòng bệnh.

Vì thế cô liền phát hiện, mấy năm nay Cố Tẫn chưa từng đến thăm cô. Hơn nữa có đôi khi còn sẽ nghe mấy người hộ sĩ tóc vàng mắt xanh trong phòng bệnh nói một ít về chuyện của cô.

Giang Nguyên sử dụng máy phiên dịch mà hệ thống tự mang phiên dịch một chút, liền phát hiện một chuyện thú vị.

Trong khoảng thời gian cô ở nước Mỹ trị liệu, Cố Tẫn lại mang theo một người mới.

Trong tay người đại diện có mấy người minh tinh căn bản không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng loại chuyện này liền hiếm lạ ở chỗ, người mới mà Cố Tẫn đang mang theo có vẻ ngoài rất giống Giang Nguyên cô.

Sau khi Giang Nguyên biết chuyện này trong lòng chỉ cảm thấy chua xót lại cảm thấy chính mình rất buồn cười, cô lại thật sự xem Cố Tẫn như người nhà, nhưng người được gọi là người nhà này khi cô nằm viện lại chưa từng tới thăm cô một lần, thậm chí trong khoảng thời gian này còn mang theo một người mới có vẻ ngoài tương tự cô nữa.

Cố Tẫn có phải là cảm thấy chính mình không còn chút giá trị nào nữa cho nên muốn phủng một người mới có vẻ ngoài giống cô để làm thay thế phẩm?

A, thật là ghê tởm.

Kết thúc hồi ức, Giang Nguyên nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cửa sổ.

Tây trang phẳng phiu, mắt kính gọng vàng trên mũi dưới ánh nắng chiếu rọi phản chiếu quang mang sắc bén. Môi mỏng mím chặt, hai bàn tay có khớp xương rõ ràng đang nắm chặt một xấp kết quả kiểm tra sức khỏe.

Cho nên hiện tại anh tới đây là vì cái gì chứ?

Có lẽ là nhận được tin tức từ bệnh viện biết chân cô đã khỏi hẳn, cảm thấy chính mình vẫn còn có chút giá trị, cho nên mới đến đây tìm cô đi. Giang Nguyên trào phúng nghĩ thầm.

Nhưng trên mặt Giang Nguyên lại không hiện, cô ném điện thoại lên giường, đôi boot cao gót màu đen đạp lên sàn nhà, tùy ý đến gần anh nói: “Sao anh lại đến đây?”

Cố Tẫn im lặng không nói, đôi mắt màu đen sâu thẳm nặng nề nhìn Giang Nguyên. Cảm xúc trong đôi mắt kia quá phức tạp, Giang Nguyên nhìn không thấu. Đúng lúc này, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, “Anh đến xem em.”

Đúng vậy, đến xem tôi còn có bao nhiêu giá trị thặng dư, Giang Nguyên ở trong lòng khinh bỉ.

Nếu đổi thành người khác trong lúc cô nằm viện lại đối xử như vậy với cô, Giang Nguyên nhất định sẽ làm chết người đó.

Nhưng người này lại là Cố Tẫn, Cố Tẫn người mà cô xem như là anh trai, đối xử rất tốt với cô.

Giang Nguyên không thể châm chọc mỉa mai anh được.

Cứ như vậy đi, sau này quan hệ của hai người bọn họ chính là người đại diện cùng nghệ sĩ.

Quan hệ tiền tài bình thường mà thôi.

Vì thế Giang Nguyên chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Ngón tay của Cố Tẫn cuộn chặt lại, dùng sức nhiều đến mức một xấp kết quả kiểm tra thật dày trong tay anh dần dần nhíu lại.

“Khi nào em về nước?”

“Ngày mai đi, dù sao tôi cũng đã khỏi hẳn, ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.”

“Vậy, anh đặt vé máy bay cho em.”

“Ừ, cảm ơn.”

Hai người nói chuyện với nhau giống như công thức hoá, lại nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì, vì thế Giang Nguyên vén mái tóc đen ra sau, vệt đỏ ái muội trên làn da trắng như tuyết ở cổ cực kỳ chói mắt.

Ánh mắt Cố Tẫn tối sầm lại, xấp kết quả kiểm tra trong tay trở nên càng thêm nhăn nhúm.

“Tôi rất mệt, muốn ngủ một lát, anh có thể đi ra ngoài sao?” Giang Nguyên hỏi.

“Được, em…… Nghỉ ngơi đi.” Cố Tẫn từ trên ghế đứng lên, chỉ cách Giang Nguyên không đến một cánh tay, khoảng cách ngắn như vậy lại đặc biệt xa xôi.

Cố Tẫn rất cao, từ góc độ của anh vừa lúc có thể nhìn thấy xoáy tóc trắng như tuyết trên mái tóc đen nhánh của Giang Nguyên, trước đây anh đều sẽ xoa một chút mái tóc xoã tung mềm mại kia, nhưng hiện tại……

Cố Tẫn cười khổ một chút.

Anh giống như đã không có tư cách này.

Vì thế anh chỉ gật đầu với Giang Nguyên, nói một câu, “Ngày mai anh tới đón em đi sân bay” rồi lập tức rời đi.