Chương 6

Chương 6 – Hài Lòng

Qua một đêm nửa mê nửa tỉnh, khó khăn lắm mới chịu đựng được

đến hơn bảy giờ sáng, nhân lúc tất cả mọi người vẫn chưa rời

giường, Mộc Cẩn Chi vội vàng dậy tắm rửa thay qυầи ɭóŧ, sau đó

mặc quần áo sạch sẽ đi ra ngoài.

Ở Bắc Kinh, có thể nói tháng chín là thời điểm tốt nhất trong một

năm, chưa nói đến trời sáng mây trong, còn có gió hiu hiu mát

rượi, lá cây từ màu vàng dần dần chuyển sang màu đỏ, nhìn ra

phía xa, trên cây cối hai bên đường có xanh có vàng có đỏ, màu

sắc sặc sỡ đan xen vào nhau, khiến cho vườn trường vào sáng

sớm càng lộ vẻ mê người.

Lúc này còn chưa đến tám giờ, lại là chủ nhật, phần lớn sinh viên

vẫn chưa dậy, cho nên hiện tại sân trường rộng lớn của Bắc Đại

cực kỳ vắng vẻ thanh tĩnh, vô cùng thích hợp để một người an tĩnh

đi dạo một chút.

Mộc Cẩn Chi tới nhà ăn để ăn sáng, sau đó lấy điện thoại di động

ra lên mạng, định tìm một nơi để đi chơi một chút, thả lỏng tâm

tình đang có chút áp lực. Sau khi so sánh mấy nơi, cuối cùng cậu

chọn Di Hòa Viên, phong cảnh có non có nước khá giống phía

Nam.

Đi ra từ cửa Tây của Bắc Đại, Mộc Cẩn Chi đợi một chuyến xe buýt

công cộng số 718, đi chưa đến mười phút là đến nơi. Vào trong Di

Hòa Viên, Mộc Cẩn Chi cảm nhận được một mùi hoa quế tươi mát

phả vào mặt, làm cậu vui sướиɠ dễ chịu, không khỏi bắt đầu chờ

mong hành trình ngày hôm nay.

Đi thẳng về phía trước, trên con đường nhỏ giữa núi, Mộc Cẩn Chi

nhìn thấy cảnh đẹp khắp núi đầy lá đỏ, còn thấy không ít cây cổ

thụ trăm năm được ý thu của thành phố nhuộm thành màu vàng

kim, một vài cây bạch quả già có lá rơi xuống mặt đất, ý cảnh lưu

luyến, như một chiếc quạt nhỏ vàng kim, có chút tinh nghịch, cũng

làm cho nét đẹp của Di Hòa Viên thêm phần sống động. Bất quá,

Mộc Cẩn Chi thích nhất là hồ Côn Minh mỹ lệ, cành liễu vàng nhạt

rủ xuống hai bờ hồ, in bóng xuống mặt nước trong suốt, có một

loại phong tình thuộc về Giang Nam, khiến cho Bắc Kinh không

còn quá nghiêm trang nữa.

Sau đó chính là những chỗ có điển cố điển tích, thuyền đá trên hồ,

hành lang Di Hòa Viên, Mộc Cẩn Chi đi chầm chậm đi trên hành

lang có tranh vẽ nghe nói là dài nhất thế giới, tinh tế thưởng thức

hơn một vạn khổ tranh chữ trên hành lang Di Hòa Viên. Tranh chữ

tuyệt đẹp thế này, thật sự cậu đã từng nhìn thấy không ít, cũng

làm cho toàn bộ phiền não trong lòng cậu vì chuyện gặp Mục Long

Tường được tháo gỡ hoàn toàn. Đến cuối cùng, khi cậu nhìn những

chiếc lá sen héo tàn khi bước vào mùa thu rơi trên mặt hồ Côn

Minh xuyên qua ánh nắng, trong lòng càng bình tĩnh hơn.

Đúng vậy, còn có thể có cơ hội được ngắm nhiều phong cảnh đẹp

tươi thế này, cần gì phải lo sợ không đâu chứ? Không phải chỉ là

một Mục Long Tường xa lạ thôi sao? Đâu đáng để cậu phải phiền

não như vậy.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao, Mộc Cẩn Chi thấy hơi mệt,

cũng có chút đói bụng, tiện tay lấy điện thoại di động ra xem, mới

phát hiện đã mười hai giờ hơn, thảo nào vừa đói vừa mệt. Hóa ra

bất tri bất giác cậu đã ở Di Hòa Viên bốn tiếng đồng hồ.

Tìm một chỗ râm mát ngồi nghỉ một chút, Mộc Cẩn Chi ngửa đầu

nhìn ánh nắng mặt trời xuyên qua những chiếc lá cây thưa thớt tạo

ra những vệt loang lổ lay động, trong lòng cực kỳ bình tĩnh, bất tri

bất giác, liền hơi cong khóe miệng lên, nheo mắt nở nụ cười.

Tách tách!

Nghe thấy tiếng cameras vang lên, ngay lập tức Mộc Cẩn Chi mở

mắt ra quay đầu nhìn, phát hiện một người nước ngoài cười tươi đi

về phía cậu, sau đó đối phương còn đưa ảnh cho cậu.

“Ngại quá, vừa rồi không được cậu cho phép đã chụp ảnh cậu. Đây

là ảnh của cậu, không có phim đâu, cậu yên tâm.” Người nước

ngoài kia rất lễ độ, đưa ảnh cho Mộc Cẩn Chi xong liền đi luôn,

xem ra lúc nãy chỉ là thấy Mộc Cẩn Chi rất xinh đẹp nên mới theo

bản năng chụp ảnh lại, chứ không có gì ác ý.

Chờ người nước ngoài kia đi xa rồi, Mộc Cẩn Chi mới xem ảnh,

cũng bất giác nở nụ cười. Chỉ thấy trên bức ảnh, gương mặt

nghiêng của cậu như được ánh năng nhè nhẹ gột rửa, làm nền cho

biểu tình dễ chịu mà cũng biếng nhác của cậu. Cậu cũng rất thích

loại cảm giác này, đơn giản lại ấm áp, không cần nghĩ quá nhiều,

chỉ cần sống như mình muốn.

Đang chuẩn bị đứng dậy quay về trường học, di động của Mộc Cẩn

Chi vang lên, cuộc gọi đến hiển thị “Vương Long”. Vì thế cậu ngẫm

nghĩ, vẫn nhận máy: “Alô?”

“Alô? Mộc… Mộc Cẩn Chi phải không?”

“Ừ, là tớ, có chuyện gì không?” Mộc Cẩn Chi có chút buồn cười vì

vấn đề ngốc nghếch mà Vương Long vừa hỏi, bất quá cậu vẫn kiên

nhẫn trả lời.

“À! Không có chuyện gì đâu, chỉ muốn hỏi cậu xem buổi tối có thời

gian không, nếu cậu có thời gian, tối nay cùng nhau ăn cơm đi!

Còn nữa…” Rõ ràng Vương Long còn định nói gì đó nữa, nhưng

dường như đang xấu hổ, mãi mà vẫn không nói tiếp được nửa câu

sau.

Mộc Cẩn Chi tiếp lời, miễn làm cho Vương Long xấu hổ lúng túng:

“Còn nữa cái gì?”

“À…” Vương Long tạm dừng một chút, đột nhiên nói thật lớn giọng

không hề ngừng nghỉ: “Gần đây có một bộ phim rất hay được chiếu

ăn cơm xong chúng ta cùng đi xem đi bất quá nếu tối nay cậu

không có thời gian thì thôi chúng ta có thể hẹn lần sau!”

“Phốc!” Thật sự Mộc Cẩn Chi không thể nhịn được phải bật cười,

bất quá cười xong, cậu vẫn trả lời lễ độ: “Có thể ăn cơm, tớ có thời

gian. Nhưng xem phim hay cái gì khác, hai đứa con trai chúng ta

đi cùng sẽ kỳ quái lắm!”

“À… Ha ha… Đúng vậy…” Vương Long nghe thấy Mộc Cẩn Chi từ

chối, giọng nói liền hạ thấp xuống, nhưng Mộc Cẩn Chi đã đồng ý

ăn cơm cùng hắn, hắn cũng đã rất vui vẻ, vì thế lập tức thay đổi

thành ngữ khí cao hứng: “Cậu nói cũng phải, vậy chúng ta đi ăn

cơm, năm rưỡi chiều gặp nhau ở cửa tây. Nếu cậu không muốn

xem phim, hôm nào khác chúng ta đến viện bảo tàng chơi, thế

nào? Cái đó không kỳ quái chứ?”

Thực ra Mộc Cẩn Chi không muốn đáp ứng Vương Long, bởi vì

trong lòng cậu hiểu rất rõ Vương Long có tâm tư gì với cậu, nhưng

quả thật Vương Long không phải mẫu người cậu thích, cảm giác

tổng thể đều quá nhỏ. Trong mắt cậu, Vương Long giống như một

đứa trẻ vậy, cho nên cậu không muốn cho Vương Long chút hy

vọng nào, cũng không muốn một mình ra ngoài cùng Vương Long

nhiều lần lắm. Chỉ là Vương Long không nói gì, cũng chưa từng thổ

lộ với cậu, cậu cũng đâu thể tự kỷ mà nói thẳng “Tớ sẽ không thích

cậu, cậu buông tay đi!” được, khiến cậu lúc này chỉ có thể thở dài

một tiếng, nói lấp lửng: “Để lần sau rồi nói.”

“À… Vậy được rồi…” Có thể đã nhận ra Mộc Cẩn Chi không muốn đi

chơi cùng mình lắm, giọng nói của Vương Long có chút mất mát,

bất quá hắn vẫn lạc quan thay đổi đề tài: “Bây giờ cậu đang làm

gì? Ăn trưa chưa?”

“Tớ ở Di Hòa Viên, vẫn chưa ăn trưa, định về trường mới ăn.” Mộc

Cẩn Chi biết có lẽ Vương Long đã hiểu ý của cậu, cũng không nói

thêm gì nữa. Đối với việc không thể đáp lại tình cảm của người

khác, có đôi khi lãnh đạm mới là phương thức không làm tổn

thương người khác nhất, ngược lại lúc gần lúc xa mới là không ổn

nhất.

“Xe đến rồi, tớ cúp máy, tạm biệt.” Vào lúc Vương Long còn không

kịp nói thêm cái gì, Mộc Cẩn Chi tìm lý do cúp điện thoại luôn.

Thật sự cậu không biết phải nói gì với Vương Long, dù sao cậu và

Vương Long cũng không thân quen lắm, cậu lại biết Vương Long

thích cậu. Từ chối ý tốt của người khác, trong lòng luôn cảm thấy

có chút không được tự nhiên, nhưng nên từ chối thì nhất định phải

từ chối, đau dài không bằng đau ngắn. Đây là nguyên tắc đối nhân

xử thế của Mộc Cẩn Chi, không dây dưa, cũng tuyệt không mập mờ

lằng nhằng.

Về trường học ăn trưa, chờ đến khi Mộc Cẩn Chi về ký túc xá, Quan

Minh vừa mới ngủ dậy. Điều này khiến cậu chẳng biết nói gì, không

khỏi nhìn sang cái đầu tổ quạ của Quan Minh, lắc đầu thở dài: “Sa

đọa quá sa đọa quá!”

Có thể Quan Minh vừa mới ngủ dậy, nhất thời vẫn chưa tỉnh táo

lắm. Đối với câu trêu chọc của Mộc Cẩn Chi, cậu cũng không vặn

lại, mà là lấy điện thoại di động ra: “Lý Côn… Tớ đói… Tớ muốn ăn

cung bảo kê đinh, thêm ngư hương nhục ti nữa, còn cả một cốc

sữa tươi.”

Chỉ thấy Quan Minh nói xong liền cúp điện thoại luôn, hoàn toàn

không cần biết Lý Côn đang ở đâu, hoặc là có thời gian mua cơm

cho mình không. Sau đó, Quan Minh mới mơ màng cầm bàn chải

đánh răng, kem đánh răng và chậu ra ngoài rửa mặt, không hề liếc

sang Mộc Cẩn Chi một cái, như thể vẫn chưa tỉnh lại. Chỉ để lại

Mộc Cẩn Chi kinh ngạc đứng chết lặng nhìn theo bóng dáng Quan

Minh, nghĩ thầm, Quan Minh này đúng là một thiếu gia!

Ngồi vào chỗ của mình, lấy một quyển vở bắt đầu ghi chép lại

hành trình và tâm tình đi chơi ngày hôm nay của mình, Mộc Cẩn

Chi chìm đắm trong thế giới riêng của mình, cho đến lúc Lý Côn

mang đồ ăn và sữa tới, cậu mới quay đầu lại.

Nhìn Lý Côn mua mấy món đúng như Quan Minh đã nói, đặt lên

bàn, Mộc Cẩn Chi không khỏi nhướng mi, cười nói: “Tớ nói này Lý

Côn, cậu nuông chiều Quan Minh như vậy, không sợ nuông chiều

đến mức cậu ta không cần cả tứ chi, ngũ cốc cũng không phân biệt

được sao?”

Nhàn nhạt nhìn lướt qua Mộc Cẩn Chi, Lý Côn vẫn mang ngữ khí

không nóng không lạnh như trước: “Cậu ta đã không cần đến tứ

chi, ngũ cốc không phân biệt được.”

“Đó còn không phải do cậu nuông chiều sao.” Mộc Cẩn Chi cảm

thán một câu như vậy, lại thấy trong ký túc xá không có ai, mới

đến gần Lý Côn một chút, hỏi nhỏ: “Các cậu cùng nhau đã lâu rồi?”

Nghe xong câu này, Lý Côn lại liếc thêm một cái sang Mộc Cẩn

Chi, bất quá cũng chỉ liếc như vậy. Hắn thấy trong mắt Mộc Cẩn

Chi chỉ đơn giản là hiếu kỳ chứ không có gì khác, tiếp tục cúi đầu

bày đũa bát cho Quan Minh, nhưng trong cổ họng lại “Ừ!” một

tiếng, tỏ vẻ đồng ý với câu hỏi của Mộc Cẩn Chi.

Thấy đáp án là vậy, Mộc Cẩn Chi còn định hỏi thêm nữa, Quan

Minh mở cửa bước vào.

“Oa! Lý Côn, cậu thật tốc độ!” Quan Minh đã vứt bỏ hết dáng vẻ

vẫn trong tình trạng mệt mỏi lúc ra ngoài, buông đồ dùng cá nhân

xuống rồi bổ nhào ra sau gáy Lý Côn, khôi phục lại dáng vẻ nhị

hóa, làm Mộc Cẩn Chi không nhịn được lại mím môi cười.

Híp mắt, Mộc Cẩn Chi thật tình cảm thấy Quan Minh là một tên hề,

phối hợp với cái hũ nút Lý Côn đúng là tuyệt phối.

Thấy Quan Minh bắt đầu ăn, vẫn còn kêu to “Tại sao lại có rau,

ghét phải ăn rau nhất!”, mà Lý Côn cũng bắt đầu dùng ánh mắt để

dạy dỗ Quan Minh, Mộc Cẩn Chi cũng lười xem chuyện giữa đôi

tiểu tình lữ người ta, quay đầu lại tiếp tục viết du ký của mình.

Quan Minh ăn no xong liền duỗi thắt lưng, để một mình Lý Côn thu

dọn mọi thứ. Đến khi Lý Côn dọn dẹp xong cầm sách ra ngoài,

dường như cậu vừa nhớ ra cái gì, vỗ bả vai Mộc Cẩn Chi, nói với

Mộc Cẩn Chi: “Chiều này sẽ có học trưởng và học tỷ đưa cả lớp

chúng ta đi làm quen trường, sau đó lớp ta sẽ họp lớp, chọn ra một

lớp trưởng và bí thư đoàn.”

Mộc Cẩn Chi dừng bút một chút, đúng lúc viết xong du ký hôm

nay, sau đó cậu kẹp tấm ảnh mà người nước ngoài kia chụp cho

vào trong vở, một bên cất vở đi, một bên hỏi Quan Minh: “Mấy giờ?

Ở đâu vậy?”

“Ước định lúc ba giờ.” Quan Minh nói xong lại quay về bàn mình,

mở máy tính chơi trò chơi.

“Ừ, cám ơn. Tớ ngủ một lát, lúc nào cậu chuẩn bị ra ngoài, gọi tớ

một tiếng.” Mộc Cẩn Chi vừa nói vừa cởϊ áσ khoác và quần, chuẩn

bị lên giường. Sau khi nhận được câu trả lời của Quan Minh, cậu

liền nhắm mắt đi tìm Chu Công.

Buổi chiều, đi dạo tham quan trường xong dưới sự hướng dẫn của

học trưởng học tỷ năm hai, Mộc Cẩn Chi vô cùng bất đắc dĩ phát

hiện ra cả lớp mình chỉ có đúng bốn nam sinh, chính là bốn người ở

chung ký túc xá với nhau, còn lại là một đám đội quân tóc dài, thật

sự là có chút âm thịnh dương suy. Các cô gái ở cùng với nhau ríu

ra ríu rít, làm cho Mộc Cẩn Chi không được yên tĩnh, hơn nữa còn

có mấy người nói cậu là cái gì linh tinh mà “cực phẩm thụ”, còn

gán ghép cậu và Lý Côn với nhau, nói mỹ nhân thụ và mặt than

công là tuyệt phối. Quan Minh còn ồn ào bên cạnh, thật sự là làm

cậu không thể ngăn cản nổi. Không phải cậu không hiểu, cậu cũng

thường xuyên lên mạng mà, mà chính vì nguyên nhân hiểu rõ nên

mới chẳng thể nói gì như vậy.

Con gái hiện đại thật sự là… Aizzz… Aizzz… Aizzz… Ngoại trừ thở

dài ra, Mộc Cẩn Chi cũng không biết nên nói gì.

*

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực chuyện về Mục Long Hiên, mọi

người không cần gấp gáp đâu, lúc nào nên xuất hiện đương nhiên

sẽ xuất hiện thôi.

__Hết chương 6__