3 tháng sau...
-"Tiểu Tán,sữa đây sữa đây! nào mau uống đi"
Tiêu Chiến đón lấy ly sữa từ tay anh mỉm cười.
-"Anh mau đi làm đi sắp trễ rồi kìa"
-"Anh biết rồi, nhưng em phải uống hết ly sữa này đã anh mới an tâm đi được"
-"Được rồi được rồi"
Cậu bất lực với anh đành uống cạn ly sữa trên tay,đã 3 tháng rồi kể từ ngày cậu về Uông gia,lúc nào anh cũng xem cậu như một đứa trẻ hoàn toàn không để cậu đυ.ng vào bất cứ thứ gì,nếu không phải tự tay làm cũng là nhờ người làm giúp,khiến cậu vốn rất khỏe mạnh bây giờ lại thành ra trông như người không có khả năng vận động vậy.
-"Em uống hết rồi anh mau đi làm đi kẻo trễ"
-"Được,có gì em cứ bảo Tiểu Miên làm giúp nhé"
-"em biết rồi"
Uông Trác Thành gật đầu yên tâm rời đi,công việc anh dạo này vốn bận rộn nên anh đã nhờ một cô bé là Tiểu Miên đến làm việc cũng như chăm sóc cậu từng miếng ăn giấc ngủ,anh biết Tiểu Tán của anh nếu không theo sát chăm lo em ấy, nhất định em ấy sẽ lơ là mà bỏ bữa,như vậy thì đâu còn sức khỏe nữa.
Sau khi anh rời khỏi,cậu đương nhiên biết cô bé Tiêu Miên theo lời dặn của anh chắc chắn sẽ không để cậu tự tay làm gì nên đành ra ngoài sân vườn dạo chơi một lát.Khoảng sân này so với Vương gia có hơi nhỏ hơn một chút nhưng cực kì thoát mát và trong lành,nhẹ bước đến một cái chuồng nhỏ nhỏ,Tiêu Chiến cúi xuống lấy ra một cục bông màu trắng,đây là con thỏ mà hắn đã tặng cậu trước đây,cũng thật không nghĩ sẽ tìm ra nó.Lúc cậu một lần nữa trở về Vương gia,căn nhà thật sự đã bị cháy hoàn toàn,may sao chú thỏ này ở tít ngoài vườn nên không sao,chỉ là khi cậu tìm được trông nó có vẻ hoảng sợ một chút,bây giờ thì đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
-"Đói bụng không thỏ con?"
Thỏ Trắng trên tay cậu khẽ dụi dụi,Tiêu Chiến cưng chiều xoa đầu nó.Thật không ngờ thấm thoát đã 3 tháng trôi qua, trong suốt thời gian đó thật sự không thể phủ nhận chưa giây phút nào cậu không nhớ về hắn và cũng thực hận hắn.Hận hắn đã bỏ cậu một mình ở lại.....hận hắn khiến cậu day dứt không nguôi.Hậu sự cách đây 2 tháng cũng đã làm xong,chỉ đơn thuần làm những nghi thức nhỏ,cậu quyết định trong thầm lặng và không thông báo cho báo giới.Sau đó đến nghĩa trang gần thành phố đắp lên ngôi mộ rỗng, thuê người hằng ngày đến coi sóc dọn dẹp để ít ra dù không tìm được thi thể, hắn cũng có nơi để tưởng nhớ như bao người.
Chiếc nhẫn cưới trên tay dưới ánh nắng bỗng nhiên sáng lạ thường,có yêu hắn không?cậu không biết....có còn căm ghét hắn không?cậu không biết.Chỉ biết là nếu có cơ hội một lần nữa quay về quá khứ,có lẽ sẽ lắng nghe hắn nhiều hơn,thấu hiểu hắn hơn để ít ra nếu có đến kết cục như bây giờ cậu cũng không đau lòng đến vậy.
Nhưng Tiêu Chiến không biết,từ lúc cậu bước ra,có một người đã đứng khuất trong bóng tối luôn nhìn cậu chằm chằm,đem hết hình ảnh của cậu thu vào tầm mắt.
Tại Uông Thị.
-"Lâm Tổng ngài chắc chắn rằng Vương Nhất Bác thật sự đã chết?"
-"Tôi chắc mà,4 người đứng đầu chỉ mình tôi còn sống.Lúc đó thật sự rất hỗn loạn,tên Tống Kế Dương đó thật sự rất đáng sợ ,hắn điên cuồng nhắm vào 4 người chúng tôi mà ra tay,cũng may tôi nhanh trí đem theo xăng,có thể liền một cái thiêu rụi bọn chúng.Haha Uông tổng, tôi bây giờ đã là người đứng đầu hắc đạo,tuyệt đối sẽ không quên công của ngài"
-"Không cần,ngài có thể về được rồi"
Thấy mặt anh lạnh lùng lão ta cũng có chút quê độ ,thân hình thô kệch khó khăn chống đỡ đứng lên.
-"Vậy tôi về trước lần sau có dịp sẽ gặp lại"
Uông Trác Thành không quan tâm nhắm mắt,khẽ thở dài.Thật sự bản thân anh đối với chuyện này không sao tin nổi,Vương Nhất Bác dễ dàng bị đánh bại thế sao?chưa nói bên cạnh hắn toàn những người giỏi,dù là thủ hạ nhỏ nhất cũng đều rất giỏi,làm sao lại không bảo vệ được hắn?
-"Uông tổng,chuyện đã qua lâu rồi sao đột nhiên ngài lại hỏi về tung tích của Vương Nhất Bác?ngài cần tìm gì ở hắn sao?"
Anh nhìn vị trợ lý của mình khẽ thở dài.
-"Tôi không cần,chỉ là có người cần hắn hơn thôi"
Ngày nào cũng thấy em ấy mỉm cười mệt mỏi,vui vẻ bên anh nhưng ánh mắt lại đượm buồn hỏi sao anh có thể chịu được đây?
Vương Nhất Bác....anh thật sự chấp nhận bỏ Tiểu Tán sao?