Chương 16: Uy hϊếp

Chương 16: Uy hϊếp

Toàn bộ nghĩa trang đều tĩnh mịch, vắng ngắt như tờ. Không có tiếng đáp lại.

Tuy nhiên, thời khắc ngay sau đó đột nhiên lại có sự biến đổi.

Sương mù mờ ảo dường như ồ ạt chui ra từ lòng đất của nghĩa trang, nhanh chóng bao phủ toàn bộ nơi này. Màn sương trắng dày đặc khiến cho tầm nhìn trở nên thật hữu hạn.

Tình huống này khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc, giống như bối cảnh lúc ông nội tiễn tôi đi ra khỏi đầu làng.

Sở Ngưng Tuyết bên cạnh tôi sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn sương trắng dày đặc bốc lên xung quanh. Cô hừ lạnh, tay lần trong túi, lấy ra một tấm bùa giấy màu vàng.

“Giả thần giả quỷ, muốn hù ai “

Sở Ngưng Tuyết trực tiếp cắn đầu ngón tay, tại lá bùa giấy màu vàng đột nhiên chám ra một vệt máu, phất tay ném lá bùa ra ngoài.

Trong khoảnh khắc, lá bùa bằng giấy màu vàng tự phát bốc cháy trên không, hóa thành ngọn lửa hừng hực lao vào màn sương trắng dày đặc như tia chớp.

” Rầm rầm rầm rầm…”

Ngay sau đó, từng trận nổ vang truyền tới từ màn sương mù dày đặc phía trước. Sương mù trắng xóa cuộn trào tựa như có một quả bom vừa nổ tung trong đó.

Cùng lúc , một tiếng kêu nặng nề vọng tới từ trong màn sương mù.

Sương trắng mỗi lúc một nhạt dần, bên trong mơ hồ có xuất hiện hai đạo thân ảnh đang chầm chậm tiến về phía tôi.

Một người là gã đàn ông trung niên gầy gò vừa đi tới nghĩa trang cùng chúng ta. Lúc này, trông ông ta có chút chật vật, quần áo bị rách tả tơi. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Sở Ngưng Tuyết, trong mắt lóe ra hung quang. Xem ra, bùa chú của Sở Ngưng Tuyết ném ra vừa rồi đã khiến hắn đau khổ không ít.

Người kia là một thanh niên trạc tuổi tôi, trên môi mang theo nét cười ôn hòa khiến người ta không khỏi sinh ra hảo cảm. Nhưng ở nơi đây, đối mặt với người thanh niên xa lạ này, trong lòng tôi càng thêm sợ hãi và cảnh giác.

Người thanh niên nhìn Sở Ngưng Tuyết cười, nói: “Cửu hội không phải đã đồng ý không nhúng tay chuyện này sao? Rốt cuộc tại sao lại cô lại xen vào?”

Nghe anh ta nói, tôi cùng Sở Ngưng Tuyết đều sửng sốt. Sau đó tôi đối với người thanh niên này càng thêm kiêng kị.

Sở Ngưng Tuyết từng nói trước đó, cấp trên của Cửu hội không cho phép bọn họ tiếp tục điều tra chuyện này, cũng không cho biết lý do.

Người thanh niên này tại sao lại biết chuyện đó? Điều này không tránh khỏi khiến cho người ta có chút mơ hồ.

Sở Ngưng Tuyết nhìn thiếu niên bằng ánh mắt thiêu đốt, trầm giọng nói: “Anh là ai? Anh muốn Tần Dương tới đây làm gì?”

“Ông nội tôi đâu?” Tôi cũng vội vàng hỏi.

Thanh niên liếc mắt nhìn Sở Ngưng Tuyết, vẫn là cười nói: “Đến tên của tôi cô cũng không biết, thực sự muốn biết tôi là ai, cứ trở về hỏi cấp trên trong Cửu hội của cô đi. Còn về Tần Dương, mọi chuyện không giống như cô nghĩ đơn giản vậy đâu. Cô nên rời đi càng sớm càng tốt, tôi chưa muốn trở mặt với Cửu hội “

Sau đó,gã thanh niên này không còn để ý tới Sở Ngưng Tuyết, mà là nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười quái dị, nói: “Đã 18 năm. Chúng tôi tìm cậu đã 18 năm. Ông của cậu quả nhiên là cáo già, che giấu thật kĩ càng. Đừng lo lắng, ông nội của cậu đang ‘làm khách’ ở chỗ chúng tôi, được chiêu đãi vô cùng tốt. Đương nhiên, nếu cậu không muốn đi cùng tôi, tôi không thể đảm bảo rằng ông nội của cậu cuối cùng có phải hay không sẽ gặp phải những chuyện không may. “

Đây là một lời uy hϊếp trần trụi. Mẹ nó!

Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng lại vô cùng bất lực, sâu trong đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác bất lực sâu sắc.

“Rốt cuộc anh muốn tôi đi đâu?” Tôi bất đắc dĩ hỏi.

“Đến đó rồi cậu sẽ biết” Người thanh niên trẻ kia nói, luôn duy trì ý cười trên mặt.

Tôi hít sâu một hơi, kiên định nhìn anh ta, run giọng nói: “Câu hỏi cuối cùng, tôi rốt cuộc có bí mật gì mà các người lại cứ mãi không buông tha? Anh muốn gì ở tôi?”

Cho dù có chết, tôi cũng phải chết trong minh bạch.

Tuy nhiên, người thanh niên kia lại nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Sự tình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, cậu đi cùng tôi ắt sẽ tự hiểu. Kỳ thật, tôi nhìn cậu rất không vừa mắt. Nếu không phải những lão tử bề trên coi trọng cậu, tôi cũng sẽ không đi chuyến này để gặp cậu … Đừng nói nhảm, đi thôi! “

Giọng nói vừa rơi xuống, Sở Ngưng Tuyết bước lên trước, nhìn chằm chằm vị thiếu niên, trầm giọng nói: “Bất kể anh là ai, muốn mang cậu ta đi, trước tiên hãy hỏi tôi có đồng ý không đã”

Anh ta không đáp lại, gã trung niên gầy gò bên cạnh nhìn lù rù như con gà cúm , hừ lạnh một tiếng, nói: “Con nhãi, đừng tưởng rằng ngươi có mấy cái bùa chú liền tinh vi. Ban nãy do ta bất cẩn, nếu ta thực sự động thủ … “

Hắn chưa kịp nói xong thì đột ngột dừng lại, sắc mặt khó coi, trong mắt hiện một chút khϊếp sợ nhìn Sở Ngưng Tuyết.

Nguyên nhân chính là lúc này Sở Ngưng Tuyết đã lấy ra một lá bùa khác từ trong túi của mình, nhưng lá bùa này hơi khác những tấm trước, ngoại vi của lá bùa sáng lên một tia sáng xanh nhạt. Những chữ viết trên giấy bùa đều lấp lánh ánh vàng, thoạt nhìn không phải hàng bình thường.

Sắc mặt thiếu niên hơi thay đổi, sau đó liền trở lại như cũ, liếc nhìn Sở Ngưng Tuyết, nụ cười trên mặt hơi thu lại, nhẹ giọng nói: “Cô tính làm gì chúng tôi? Nghĩ kỹ đi. Nếu cô dám làm chuyện bậy bạ, tức là Cửu hội đã thách thức chúng tôi. Hậu quả cô tự biết. “

Trước lời nói của gã thanh niên, Sở Ngưng Tuyết vẫn không hề lay chuyển ý định, thái độ vô cùng kiên quyết.

Trong mắt anh ta lóe lên một tia lạnh lẽo, không còn cười nữa, trầm giọng nói: “Vậy thì chỉ có thể hoạt động tay chân một chút.”

Nói xong, anh ta nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, ra hiệu cho người đàn ông trung niên gầy gò .

Mà vào lúc này, sương trắng bao phủ xung quanh tôi đột nhiên bị xao động, tiếp theo là nam tử trung niên gầy gò kia, sắc mặt có hơi thay đổi.

“Ai?” Người thanh niên nhìn nơi bị sương trắng bao phủ, nét mặt khẽ biến.

Màn sương trắng nhẹ nhàng cuộn lại, một bàn chân bạch ngọc duỗi ra, Vũ Kỳ vẫn mang mũ phượng hà y, vẻ mặt bình thản bước ra khỏi màn sương trắng.

Hai tên kia khi nhìn thấy Vũ Kỳ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi lẫn kinh ngạc, dường như bọn họ đều biết đến nữ quỷ này.

Một tia sáng đỏ lóe lên, bóng dáng Vũ Kỳ xuất hiện trước thân ảnh gầy gò trung niên.

“Puff chuff ~”

Đầu người gã trung niên ngửa lên trời, trên cổ máu chảy ra ồ ạt, màu sắc không phải đỏ tươi mà là đen đặc, kèm theo mùi hôi thối nồng nặc bay ra

Ngay sau đó, khói đen dày đặc bốc lên từ thi thể gã ta, trong phút chốc đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một vũng máu đen kịt đang bốc mùi hôi thối .

Cảnh tượng này khiến tôi choáng váng, đứng ngây người ra.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vũ Kỳ ra tay, không ngờ lại hung bạo, tàn nhẫn tuyệt tình đến vậy.

Sở Ngưng Tuyết ở bên cạnh nhìn có chút tái nhợt, siết chặt mảnh giấy bùa trong tay. Cô ấy có chút sợ hãi, nhưng càng là một loại biểu tình kích động.

“Cuối cùng cũng lộ diện, âm khí thật mạnh… Tại sao những tên khốn đó không tới? Chẳng lẽ lại tự mình hành động như vậy a~” Sở Ngưng Tuyết nhìn chằm chằm Vũ Kỳ, tự lẩm bẩm trong miệng. Trước đến đây, Sở Ngưng Tuyết đã thông báo cho Cửu hội . Vậy mà bây giờ ….Nam Dưỡng Quỷ Thê - Chương 16: Uy hϊếp-_-

Sau khi gϊếŧ chết người đàn ông trung niên , Vũ Kỳ vẫn bình thản nhìn người thanh niên, nhẹ giọng nói: “Trở về nói cho những người chưa chết đi, Tần Dương là người của tôi. Nếu sau này dám động đến anh ta, tôi sẽ không ngại diệt cả đám bọn họ “