Chương 8

Dịch: Anh Nguyễn

Môi Vinh Việt ấm áp, nhưng Minh Túc Chu chỉ cảm thấy lạnh.

Cậu biết Alpha của anh không thích cậu nên trước mặt Vinh Việt cậu giả vờ như không quan tâm vì muốn bớt buồn phiền. Cậu có thể giả vờ như không có chuyện gì, nhưng không có nghĩa là không đau, giống như lúc này, trong mắt cậu tràn đầy đau đớn nhưng cậu vẫn phải nghiến răng chịu đựng.

Cậu không đủ khả năng để tát tên khốn này tỉnh lại!

Vinh Việt tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng, ánh nắng vàng ấm áp ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm trắng xuyên vào phòng, tựa như cả thiên địa đều im lặng. Hắn uể oải sờ soạng bên người, ga trải giường lạnh ngắt, omega đã đi từ lâu.

Hắn ngồi dậy nhìn điện thoại, có vài cuộc gọi từ trợ lý, ngoài ra không có một tin nhắn nào từ Minh Túc Chu.

Omega này đôi khi lại khó nắm bắt như vậy, Vinh Việt dựa vào trên giường, mùi hương tuyết tùng thoang thoảng vẫn còn vương vấn trong không khí. Pheromone của Omega có thể làm dịu đi sự mệt mỏi và căng thẳng của Alpha, Vinh Việt thở dài một hơi rồi đứng dậy, đưa tay xoa xoa cái cổ đau nhức của mình.

Đã lâu rồi... Hắn chưa ngủ ngon như vậy.

Vinh Việt đi xuống lầu phát hiện trong nhà có người, cau mày dừng lại ở cầu thang: "Minh Túc Chu?"

"Cậu Vinh tỉnh rồi à?"

Người phụ nữ nghe thấy động tĩnh đang bận rời khỏi bếp, sau khi nhìn thấy Vinh Việt, cô vội vàng lau tay vào tạp dề.

Khi Vinh Việt nhìn thấy vị khách lạ mà không phải Minh Túc Chu, lông mày hắn lại nhăn lại: “Minh Túc Chu đâu?"

Cả hai đều không thích tiếp xúc nhiều với người lạ, ngôi nhà này là của Minh Túc Chu và hắn, hắn không quen có người lạ ở nơi mình ở. Lần này người đó lại gần hơn, nhưng chỉ vì sợ không chịu nổi tính cách khó gần của Vinh Việt.

Người dì giải thích: "Cậu Minh đi từ hồi chiều rồi, cậu ấy nói có việc phải đến đoàn làm phim, tối nay sẽ không về.”

Cậu còn dám đến phim trường sao? Quên những gì bác sĩ nói hôm nay rồi à?

Vinh Việt nói đã biết rồi xua tay bảo dì đi làm.

Hắn bước đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, bấm số của Minh Túc Chu trên điện thoại, ngón tay ấn vào số của omega, suy nghĩ hồi lâu có nên gọi cho cậu hay không.

"Chẳng giống bình thường chút nào."

Hắn lẩm bẩm rồi thản nhiên ném chiếc điện thoại vào góc ghế sofa.

Minh Túc Chu gọi điện thoại cho trợ lý rồi ôm một túi lớn thuốc quay về phòng làm việc.

Trợ lý của cậu đã làm việc với cậu lâu rồi, chắc cũng đã làm việc với cậu được bốn năm năm rồi. Nhan Huy qua kính chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Minh Túc Chu, có chút quan tâm hỏi: “Anh Minh, anh không sao chứ?”

Minh Túc Chu nghe từ "Tiểu Vũ" từ miệng Vinh Việt khiến tim cậu đau nhói, cậu vẫn chưa bình tĩnh lại, tựa người vào ghế sau, lắc đầu theo bản năng, "Ừ, trong xe hơi ngột ngạt, đi thôi."

Nhan Huy ngồi ở ghế phụ, cảnh giác nhìn người lái xe bên cạnh, sau đó hạ giọng, nháy mắt với Minh Túc Chu: “Anh Minh, tình huống vừa rồi...... Anh có phát hiện ra điều gì không? Kết quả thế nào?"

Những gì cậu ấy nói chắc chắn là chuyện Minh Túc Chu nhờ cậu mua que thử thai.

Minh Túc Chu một tay đỡ đầu, thân thể hơi lắc lư vì xe đang chuyển động, vẻ mệt mỏi trên mặt lại đậm thêm, thật lâu sau cậu mới phát ra một tiếng "ừm" trầm thấp rồi lại thở dài, "Đúng rồi."

"Chuyện này, nên làm gì đây?"

Trong lòng Nhan Huy như nổi sấm sét, gần như không thể khống chế được giọng nói của mình. Minh Túc Chu đang ở đỉnh cao sự nghiệp diễn xuất, cậu là một trong số ít diễn viên trong giới vừa có thực lực vừa nổi tiếng. Năm đó cậu cùng Vinh Việt kết hôn, có không ít fan hâm mộ đòi thoát fan, nếu lúc này tin tức cậu mang thai truyền ra, sợ sẽ lại gây thêm náo động.

"Chúng ta nên làm gì đây?"

Minh Túc Chu có chút mệt mỏi mở mắt ra, im lặng nhìn khung cảnh đang nhanh chóng lùi xa ngoài cửa sổ xe, “Chuyện này đừng nói cho ai biết, Sai Tù còn chưa quay xong, tôi không muốn tạo ra phiền phức."

Nhan Huy nhìn Minh Túc Chu thản nhiên như vậy, lúc này mới cảm thấy tim mình như rơi thõng xuống. Minh Túc Chu dường như vẫn luôn như vậy, không có gì có thể khiến cậu lộ ra một tia cảnh giác.

Cậu ta dừng lại, ánh mắt vô tình đảo tới cái bụng nhỏ vẫn phẳng lì dưới áo khoác của Minh Túc Chu, Nhan Huy có chút lo lắng: “Sai Tù có rất nhiều cảnh hành động, anh có thể đóng khi đang mang thai không?"

Minh Túc Chu sửng sốt, vô thức đặt tay lên bụng mình: “Các cảnh hành động phần lớn đều đã quay xong, còn lại cũng không vất vả như vậy. Thượng Hà đã chuẩn bị bộ phim này rất lâu rồi, làm sao có thể bỏ cuộc trong phim được?"

Trời đã khuya, ánh đèn thành phố phía xa đang chiếu sáng, ánh đèn neon dần dần sáng lên, nhưng những ánh đèn đó lại không chiếu sáng được bóng tối trong mắt Minh Túc Chu. Mái tóc đen mềm mại xõa xuống trán, giọng nói mệt mỏi trầm thấp: “Đã nhiều năm như vậy, thật ra chẳng có thứ gì thuộc về tôi cả, chỉ có đứa trẻ này... dù có phải trả giá bao nhiêu tôi cũng phải giữ lấy.”

Bình luận, đề cử truyện nha (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Xin đừng dùng những lời quá tệ để chửi nhân vật (đặc biệt là Vinh Việt)