Chương 15: Đừng cự tuyệt tôi

Nam Đại

Dương Đào tiếp điện thoại xong, ánh mắt dừng ở Biện Vũ cùng Uông Tiết Nhất có chút do dự lại băn khoăn, cô nghĩ nghĩ, Uông Tiết Nhất lại không thể ăn sống được Biện Vũ nha.

"Sư đệ, anh ngồi đây một lát. Tôi... tôi có chút việc bận bên ngoài"

Uông Tiết Nhất ngẩng đầu, nhìn cô một cái.

"Cô đi đi"

Biện Vũ người này, vừa đến mùa hè thì không ăn uống, ăn không vô cái gì.

Thần Đông sợ cô bị thương lại ăn nhiều đồ mỡ cùng đồ mặn bên ngoài, làm miệng vết thương khôi phục chậm lại. Hắn cố ý chạy ra bên ngoài tiệm cháo trắng chọn vài món. Biện Vũ nghĩ thầm, nơi này nào có mấy món?

Trên kệ nhỏ bày đủ loại đồ ăn kèm, bình giữ ấm bên cạnh đựng đầy cháo trắng nóng hầm hập.

Biện Vũ nhìn mấy thứ này, khuôn mặt nhỏ đau khổ, cô là thật sự ăn không vô.

Uông Tiết Nhất đi đến trước giường bệnh, Biện Vũ thấy hắn cầm lấy cái muỗng, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Anh đây là..."

Biện Vũ nói còn chưa nói xong, Uông Tiết Nhất đã múc một ngụm cháo trắng, để thẳng táp đến bên môi cô, hắn chỉ nói một chữ. "Ăn"

"Tôi..." Biện Vũ duỗi tay muốn cầm lấy cái muỗng, cô đây là bối rối rồi, lại không phải tay bị thương, hắn vì sao còn làm như vậy?

Hắn bên kia lại hạ thấp giọng nói, giống như người cha ôn nhu đang dỗ dành con gái chưa đầy một tháng tuổi, thần sắc ôn nhu: "Ăn đi..."

Cái muỗng ấm áp bên cạnh đang chống ở đôi môi đang mím lại của Biện Vũ, cô muốn nói lại thôi, Uông Tiết Nhất thấy cô do dự một phen, sau thì sợ hãi hé miệng, ngậm lấy nửa cái muỗng cháo, đem cháo hút vào trong.

Khuôn mặt nhỏ Biện Vũ càng nhăn dúm dó, rất giống mèo nhỏ ủ rũ, hai tai hồng thấu càng tiết lộ cảm xúc của cô.

Biện Vũ ngay cả bạn trai chính mình vừa mới đút cháo cô cũng lắc đầu cự tuyệt, vì cái gì cô phải nghe lời người trước mặt này, thuận theo đem cháo uống vào. Cô không dám cự tuyệt người đàn ông trước mặt này, một là bởi vì trên người hắn có loại khí chất nói một không hai, làm người ta không thể nói không. Hai là bởi vì hắn đã ra tay giúp đỡ cô.

Bên môi Uông Tiết Nhất gợi lên ý cười, hai ngày này khó được tâm tình vui sướиɠ lên, hắn lại múc một cái muỗng đưa tới bên môi cô.

Biện Vũ ngơ ngác lại ngoan ngoãn hé miệng, trong miệng là đầu lưỡi phấn nộn nho nhỏ.

Lần đầu tiên, đút một muỗng lại một muỗng cho người, Uông Tiết Nhất từ nhỏ đến lớn cũng không có kinh nghiệm, chỉ biết tốc độ chậm rãi, nhỏ giọng, lời nói nhỏ nhẹ dụ dỗ Biện Vũ uống xong, cái muỗng di động tới bên cạnh hàm răng cô rồi, canh cháo liền theo khoé miệng cô trượt xuống.

Một đường màu trắng hơi trong suốt.

Phát hiện bên cạnh khóe miệng có cảm giác ướt ấm áp, Biện Vũ theo phản xạ có điều kiện giơ tay đi lau, tay lại ở giữa không trung bị Uông Tiết Nhất nhẹ nhàng ngăn cản.

Cô há mồm: "Anh..."

"Đừng cự tuyệt tôi" Uông Tiết Nhất lên tiếng, chắn lại tất cả lời nói của cô, hắn duỗi tay giúp cô chà lau, lòng bàn tay ôn nhu chạm vào bên cạnh khóe miệng cô.

Biện Vũ phân không rõ đây là độ ấm cháo canh hay là độ ấm của lòng bàn tay hắn.

Biện Vũ dời đi tầm mắt, mặc kệ hắn lau cháo canh, má cô bị đốt đến đỏ bừng, ánh mắt dừng ở trên giường, cô không thích hành động tùy tiện của hắn chút nào.

Bạn học Uông, anh như vậy là thật sự không ổn.

Nắng sớm chiếu vào trong phòng, lá cây xanh biếc ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, chiếu rọi nganh dọc đan xen trên song cửa sổ, một đôi nam nữ trước giường bệnh, biểu tình nam chuyên chú mà nhìn nữ, nữ hơi che giấu mặt mày, nhìn không rõ biểu tình.