Chương 14: Muốn gặp em

Nam Đại

"Mày đi gặp bạn gái hắn hả?" Lương Băng rất ít khi thấy Uông Tiết Nhất đối với phụ nữ để bụng như vậy, mà còn là đối với người đã có bạn trai rồi. Uông Tiết Nhất không trả lời, như đang bận suy tư cái gì đó. Bóng cây ngoài cửa sổ xe một cái một cái vụt thoáng qua, làm cho trên mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Hắn cũng không biết chính mình là làm sao vậy.

Bất quá, hắn chính là muốn gặp cô.

Không hề biết lý do mà muốn gặp cô.

Uông Tiết Nhất vừa đến cửa phòng bệnh, cửa vừa vặn từ trên trong mở ra.

"Sư đệ, anh tới rồi" Nghênh đón hắn chính là thanh âm Dương Đào, hơi mang chút vui mừng.

Uông Tiết Nhất đi vào bên trong, Biện Vũ đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường, trên kệ nhỏ bày đủ loại đồ ăn sáng, Thần Đông ngồi ở bên cạnh, đang bưng chén cháo đút cô ăn.

Thấy có người tiến vào, Thần Đông giương mắt nhìn, nguyên lai là họ Uông, hắn tới đây làm gì?

Có lòng tốt như vậy, còn cố ý lại đây xem Biện Vũ có hồi phục chưa?

Tuy rằng trong lòng không vui, thanh âm hắn vẫn là nhẹ nhàng giới thiệu cho Biện Vũ.

"Biện Vũ, đây là bạn học Uông đã đưa em đến phòng bệnh"

Khi đó phía sau lưng Biện Vũ đau ai ai kêu to, mơ mơ màng màng chỉ biết có nam sinh bế cô lên, cái ôm của hắn ấm áp đến an ổn.

Như là tất cả mọi thăng trầm trên đời đều quy về cùng một chỗ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Biện Vũ cẩn thận nhìn Uông Tiết Nhất, lông mày kiếm, mũi cao thẳng, nhưng thứ hấp dẫn cô nhất vẫn là cặp mắt kia, làm như mang theo vô tận lời nói, khiến cho cô nhớ tới cái đầm nước giữa núi, sương khói lượn lờ, róc rách trong suốt, lại sâu không lường được.

Tóc dài Biện Vũ bó thành đuôi ngựa cột lại, vài sợi buông xuống phía dưới ở trên xương quai xanh duyên dáng của cô, vẻ mặt hàm chứa cảm kích, sợ hãi nhìn hắn.

"Bạn học Uông, ngày hôm qua thật sự rất cảm ơn anh"

Nếu chỉ vì câu cảm ơn này, thì mục đích của Uông Tiết Nhất đã thuận lợi đạt được, cất kiếm thu binh, dẹp đường hồi phủ.

Nhưng mà mục đích của hắn cũng không phải câu cảm ơn mờ ảo này, hắn muốn chính là cô.

Uông Tiết Nhất nhớ tới lúc hắn ở chùa miếu Đông Nam Á từng gặp tượng thần nữ đắp vàng, đơn độc đoan trang, dải lụa bay lên, không tiếng động làm người ta an tĩnh, say mê.

Trước đây Uông Tiết Nhất không hề nghĩ tới, sẽ có một phụ nữ giống như Biện Vũ vậy.

Những ham muốn của hắn, sở thích của hắn, những ám ảnh của hắn và những đòi hỏi của hắn, tất cả đều được hiển thị trên thân người cô, với một cái nhìn rõ ràng.

Uông Tiết Nhất cùng Dương Đào ngồi ở ghế dài, hắn nhìn Thần Đông tiếp tục cho cô ăn cháo.

"Ăn nhiều một chút, anh giống như đang cho mèo ăn vậy"

Vẻ mặt Biện Vũ đau khổ lắc đầu.

"Em không ăn, em ăn không vô"

Ánh mắt Uông Tiết Nhất chợt trầm xuống, không tiếng động tụ tập gió lốc ở đáy mắt, Thần Đông này, thật sự là quá chướng mắt.

Dương Đào ngồi ở bên cạnh Uông Tiết Nhất chơi di động, hắn liếc mắt nhìn thời gian trên màn hình di động cô một cái, 12h50.

Di động Thần Đông đột ngột hiện sáng bên giường bệnh, thì ra đã đến giờ hắn phải đi giao báo cáo, vị lão sư chính trị này của hắn rất nghiêm khắc.

Hắn cầm chén đặt trên cái kệ nhỏ, nhìn Biện Vũ nói: "Biện Vũ, em ăn nhiều một chút, anh sắp phải đi học"

Thần Đông nhìn về phía hai người ngồi song song trên ghế dài, rõ ràng từng cử chỉ hành động của Uông Tiết Nhất đều không thể bắt bẻ, nhưng lại làm hắn không thoải mái, không thể nói được nguyên do vì sao, có vẻ như Uông Tiết Nhất xưa nay luôn luôn tà ác, khí độ lan tràn toàn bộ phát ra bên ngoài.

Thần Đông nhìn Dương Đào nói:

"Sư tỷ, làm phiền nhìn Biện Vũ một chút, tôi phải đi học bây giờ" Hắn nhìn Uông Tiết Nhất gật gật đầu, bước chân có chút do dự, nhưng lại đi rồi.

------- --------------------

Lại ngồi một lúc thì di động Dương Đào vang lên.

Là của sư đệ khác nha.

Thời điểm Dương Đào tiếp nhận điện thoại, tâm tình nhộn nhạo đến cất cánh, gần đây là làm sao vậy? Sao vận hoa đào của cô lại tốt như vậy, bên người đều quay chung quanh tiểu ca ca tiểu sư đệ đẹp trai soái khí.

"Uy, có chuyện gì sao, ân ân được nha"

------------------