Chương 4: Vở kịch lớn

Sáng sớm hôm sau, ta dậy thật sớm.

Loại chuyện kính trà này, à không, vở kịch lớn này, đương nhiên ta không thể bỏ lỡ.

Rõ ràng Tiêu Kỳ không biết điều bằng ta, tới vô cùng trễ.

Hắn một thân trường y màu lam, tuy rằng làn da vẫn tuyệt đẹp như trước, nhưng mắt thường có thể thấy được tiều tuỵ, dưới mắt phủ đầy quầng thâm.

Cùng với sự liều lĩnh ngày hôm qua hoàn toàn bất đồng.

Hắn thấy ta, sắc mặt rất khó coi: "Thẩm Hưu Ninh, rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?"

Lời nói này, ta hết sức không thích nghe.

Chỉ là sợ hắn nhớ thương trưởng tỷ, cố ý tìm Nam Cương cổ vương cầu xin Trúc Mộng cổ này.

Để cho hắn hằng đêm có thể gặp trưởng tỷ.

Bạch y phân tán, môi đỏ nghiêm nghị, cần cái gì cũng có.

Ta "quan tâm" như vậy, hắn lại trách ta.

"Đêm qua tỷ phu ngủ không ngon sao?"

"À không, có lẽ đêm qua tỷ phu không ngủ! Lâu rồi không thấy linh vị của trưởng tỷ, nhất định tỷ phu tâm sự suốt đêm với trưởng tỷ, tình thâm như vậy, thật là khiến cho người khác ngưỡng mộ."

Giọng ta cực mềm mại, hơi mang theo mật ý say lòng người.

Nhưng trong lòng tư vị thế nào, trái lại phải xem hắn tự suy ngẫm.

Rất rõ ràng, hắn không hiểu.

Tiêu Kỳ nắm chặc quả đấm, cực kỳ tức giận, liếc nhìn A Tứ đang gặm đùi gà bên người ta, cắn răng, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn đè lửa giận xuống.

Xa xa, tiểu bạch hoa một thân hồng phấn mềm mại giả bộ đi tới.

Cử chỉ hành lễ khéo léo, còn khéo léo động lòng người gọi ta một tiếng phu nhân.

Co được giãn được, ta lại không tìm được lỗi sai.

Khiến cả người cảm thấy thật mất hứng.

Tiêu phủ thiện hỉ xa hoa, so với phủ Tĩnh Nam Vương ở Nam Cương của ta lớn hơn rất nhiều.

Lúc ta vào cửa, một phu nhân vội bước tới.

Trường y màu nhạt, trâm ngọc thanh nhã, một đôi mắt có tuổi, đáy mắt đỏ bừng nhìn ta.

"Hưu Ninh, ngươi, rốt cuộc ngươi đã trở về."

Giọng bà khàn khàn, nước mắt lăn dài khi đang nói chuyện.

Phu nhân chính thất của Tiêu gia, trước khi xuất giá cùng với mẫu thân ta là khuê phòng mật hữu, hai nhà lui tới từ nhỏ.

Tính cách bà mềm yếu, lúc còn khuê nữ, đa số là mẫu thân ta ra mặt vì bà.

Ta nhẹ giọng "Ừ", cả người bà run lên đem ta ôm vào trong ngực.

"Hưu Ninh, là di mẫu vô dụng, Ngọc Ninh con bé —— "

Bà kiềm nén không khóc, người mơ hồ run rẩy.

Ta vừa định an ủi, lại thấy một người đi ra từ phía hậu đường.

Ba mươi bốn mươi tuổi, đeo vàng bạc, hết sức xa hoa.

Quanh thân còn mặc màu đỏ chỉ chính thất mới được mặc.

Bà ta nhìn về phía ta, ánh mắt hiện lên sự khinh thường, cười lạnh một tiếng.

"Tỷ, con ta vừa thành hôn hôm qua, hôm nay cùng lắm mới qua ngày thứ hai, người đã khóc thành như vậy, cố tình muốn con ta gặp xui xẻo sao?"

Nữ nhân nói xong, vẫy tiểu bạch hoa đến trước người, tràn đầy thương tiếc dùng ngón tay sờ lên tóc nàng ta.

"Xem ra tân nương tử không hiểu quy củ."

Đường Nhu có núi dựa vững chắc, rất tự đắc, mỉm cười một tiếng, con ngươi giễu cợt lướt qua nhìn ta.

Phu nhân kia nhéo vào lòng bàn tay nàng ta, thoạt nhìn rất thân mật.

"Thẩm Hưu Ninh? Ngươi với trưởng tỷ ngươi có mấy phần giống nhau." Bà ta lạnh giọng nói, ánh mắt bất thiện di chuyển trên người ta.

"Giống nhau không có lễ nghi liêm sỉ, vây quanh con ta."

"Thẩm Hưu Ninh, ta mặc kệ ngươi là Quận chúa gì đó, thân phận thế nào, nhưng phủ Tĩnh Nam Vương dù sao cũng ở Nam Cương, roi dài không tới kịp, nơi này chính là kinh thành."

"Danh tiếng ngươi thối thế nào, ngươi phải biết chứ, nếu xin bệ hạ gả cho con ta, gả vào Tiêu phủ chúng ta, ngươi phải tuân thủ quy củ Tiêu phủ chúng ta."

Gương mặt phu nhân vốn dĩ thiên về u ám, ngôn từ càn quấy, không biết còn tưởng rằng bà ta là phu nhân chính thất hung ác.