Chương 92: Ngoại truyện 2

Hàn Phong một bộ mặt không tình nguyện leo lên xe. Quăn ba lô phía sau ghế. Đeo phone vào. Mặc thế giới bên ngoài ra làm sao. Chủ tịch nhìn tôn tử của mình thật không hài lòng chút nào. Từng tuổi này vẫn cà lơ phất phơ. Không biết khi nào mới có thể mang con dâu trở về. Cho ông bồng cháu đây?

"A Phong, con không tình nguyện nhưng vẫn nể mặt lão già này được không?"

Vẫn không có trả lời, Hàn Phong là nhắm mắt giả vờ ngủ. Biết Ông lại nói đến vấn đề gì. Thời đại này. Tìm đâu ra một người con gái như Uyển Nhi và Quận chúa? Thôi giả vời không nghe là tốt nhất.

Hôm nay Hàn Phong mặc áo sơ mi trắng. Quần kaki màu kem. Mang giầy thể thao nhìn rất trẻ trung lại soái. Gương mặt không cười, pha chút lạnh lùng. Không biết xe rẽ trái rẽ phải bao nhiêu lần. Cuối cùng cũng dừng lại. Hàn Phong thật được Tiểu An hầu hạ quen rồi. Đến cả ba lô cũng không thèm lấy. Haiz.Nam Cung Hoàng Đế - Chương 92: Ngoại truyện 2Bước xuống xe, đeo kính đen vào. Nếu không sợ ông la thì đã mang luôn khẩu trang. Khỏi cần phải chào hỏi mấy ông bạn già của Ông đây. Hướng ông vẫy vẫy tay: "Ông ơi, ông thấy A Phong có ngầu không?"

"A Phong hôm nay ngầu như vậy cho ai xem a? Đến đây rồi, thoải mái chút, bỏ kính ra"

Hàn Phong đi theo chủ tịch đến phía bên kia sân gol. Nơi đây là một bãi đất trống rộng vô cùng. Được chia ra nhiều khu vực. Một là sân gol. Lại có trường đua ngựa và khu chăn ngựa. Phía bên kia là khu vực bắn súng lẫn bắn cung. Nhìn thật hiện đại.

"Chủ Tịch Triết hảo. Hôm nay may mắn gặp ngày ở đây. Chúng ta đến đánh vài lượt đi".

"Đây là?"

Mọi người ra sức xăm soi. Hàn Phong thật sự khó chịu. Vẫn rất giữ kẽ, cuối đầu chào, miệng cười giả tạo:" Mọi người gọi cháu là A Phong được rồi"

"A. Phong lớn thế này rồi ư? Thế đã có chỗ chưa vậy?"

"Haiz. Gia môn bất hạnh. Hiện tại vẫn còn một mình". Ông nội chủ tịch không khỏi than vãn, thở ngắn thở dài.

Hàn Phong muốn trốn đi. Đứng ở đây thật không hợp đội hình lắm. Tìm cách rút lui: "Ông và mọi người ở đây thong thả, cháu muốn đi dạo một mình "

"Được rồi, đi đi thôi"

Hàn Phong không ngờ mình lại không được ông hoan nghênh như vậy. Ban đầu là ai một hai bắt mình đến đây? Đi đến khu chăn ngựa, nhìn thật thân thuộc đi. Lúc trước mình cũng ở chuồng ngựa chọn ra Hắc Phong. Suy nghĩ một chút lại nghe bên cạnh có tiếng hỏi:

"Chào cậu, chúng tôi có thể giúp gì cho cậu?"

"Không cần, tôi muốn tham quan một chút"

Người chăm sóc ngựa lại nói tiếp: "ở đây là nơi chăn ngựa, cũng có thể cưỡi ngựa tham quan, thưởng thức cảnh sẽ đẹp hơn so với ở bên kia trường đua ngựa"

Hàn Phong nhíu mày. Cần người anh em phải nói sao? Trường đua ngựa là để đua, người ta cần thắng, ai cần thưởng thức cảnh. Trong lòng không khỏi phì cười anh ta hài hước. Chưa gì lại nghe anh ta hốt hoảng: "Thôi rồi không xong?" Rồi chạy vụt qua mặt Hàn Phong.

Hàn Phong đuổi theo níu anh ta lại: "Chuyện gì?"

Anh ta hướng phía trước vừa chạy vừa nói: "Chú ngựa đó lại nổi điên, Tiểu thư còn đang bên đó". Không để ý Hàn Phong, hắn ta dùng hết tốc lực để chạy tới.

Hàn Phong lắc đầu, cũng không phải người yêu của anh. Hối hả làm chi. Lại thấy mọi người dường như nhao nhao lên: "Tiểu thư, nằm chặt dây cương đừng buông ra". Hàn Phong thấy phía trước như mở hội. Nhưng mà chú ngựa kia không có ý định dừng lại. Bao nhiêu người lao vào lại bị nó đá văn ra.

Từ khi tỉnh dậy, Hàn Phong chưa từng cưỡi qua ngựa. Chưa từng thi triển khinh công. Không biết là mơ hay là thật. Nhưng mà bây giờ không thể thấy vị cô nương kia sắp nguy hiểm mà không cứu. Bắt lấy một chút ngựa đang ăn cỏ, nắm dây cương hướng bên kia chạy tới.

Chú ngựa điên cuồng kia thấy Hàn Phong chạy đến, nó không quậy nữa mà lập tức bỏ chạy loạn, càng chạy càng loạn. Hàn Phong thầm mắng con ngựa này "Có vẻ nặng cân đi, đuổi mãi không kịp" . Tức quá, trực tiếp bỏ ra bàn đạp, leo lên yên ngựa lấy đà, thử thi triển khinh công. Hoàn hảo còn dùng được. Đáp xuống ngồi phía sau cô gái. Nắm dây cương, khống chế chú ngựa kia ngoan ngoãn.Nam Cung Hoàng Đế - Chương 92: Ngoại truyện 2"Anh ôm đã đủ?"

"Tôi ôm cô khi nào?"

Cô gái ngẩng mặt lên lườm Hàn Phong, lúc nãy cô ấy đọi mũ bảo hộ, Hàn Phong là không nhìn kỹ. Bây giờ gần trong gan tấc. Dung mạo này......

"Quận chúa....kiếp sao ta bồi nàng". Câu nói này hiện lên. Người trước mặt không hải Quận chúa sao?

"Quận chúa?"

"Anh bị gì vậy? Ai là Quận chúa?"

Nói xong lạnh mặt đi. Hàn Phong không cam tâm lại hỏi tiếp: "Cô xác đinh không phải?"

Cô nàng bực bội, nhưng vẫn lành lạnh trả lời: "Tôi không phải diễn viên, thời đại này thì tìm Quận chúa đâu ra?"

"Nếu Anh còn không buông ra tôi sẽ kiện anh tội xàm sở giữa ban ngày"

Lúc này ngựa đã chạy về chỗ cũ, Hàn Phong leo xuống, tiện tay đỡ cô nàng xuống. Và tất nhiên Hàn Phong bị cho ăn bơ rồi. Cô gái có dung mạo và khi chất giống Quận chúa tháo nón và găng tay bảo hộ đưa cho nhân viên chăn ngựa. Quay mặt rời khỏi. Hàn Phong làm sao bỏ lỡ cơ hội này. Vội vàng đuổi theo.

"Nàng có phải là Trần Như Nguyệt không?"

"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"

"Cô rất giống một người quen của tôi"

Hàn Phong không thể để người này tiếp tục chạy nữa. Kéo tay lại. Hung hăn hôn cô ấy. Một lúc sau kịp phản ứng và Hàn Phong ăn một cái tát trời giáng.

"Anh...anh dám"

"Chúng ta có thể tìm hiểu nhau không?"

Cô gái này ánh mắt lạnh đi, nghiếng răng thốt ra từng chữ: "Được, trừ phi anh thắng được tôi"

Hàn Phong không ngờ cô gái này võ công cao như vậy. Thật giống với Quận chúa nhà mình. Nhưng đối với Hàn Phong, không thành vấn đề. Đánh bao nhiêu chiêu Hàn Phong chỉ tránh, không phản đòn và cuối cùng nàng ấy lại nằm gọn trong tay Hàn Phong.

"Nàng thua rồi"

"Anh"

"Tôi làm sao?"

"Nếu trong ba mũi tên, ai có thể bắn trúng 3 mũi tên vào hồng tâm tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh"

"Thành giao, xin mời"

Đối với Hàn PHong, bắn cung không là vấn đề a. Thân là Vua một nước, bắn cung cũng được tôi luyện rất nhiều. Bên ngoài mọi người bao vây khu vực bắn cung. Hình như họ đang rất háo hức thì phải. Có người còn muốn cá cược nữa. Hàn Phong thầm nghĩ: "Ông nội chủ tịch a, A Phong sẽ mang cháu dâu về cho người"

Còn cô gái kia, trong lòng mắng thầm "phải cho cái người không ra gì kia một trận mất mặt"

"Ai bắn trước đây?". Hàn Phong hỏi?

"Tôi". Cô gái dùng cung tự ngắm. Đây là loại cung tương đối khó với thời hiện đại. Nữ nhân này, cường thế quá đi. Ba mũi tên rất nhanh cấm vào giữa hồng tâm. Người phụ trách được chọn làm trọng tài không khỏi há hốc mồm nịn nọt:" Tiểu thư thật tài giỏi a"

Nàng mỉm cười trêu chọc Hàn Phong:" anh bỏ ý định vẫn còn kịp"

"Tôi vẫn chưa bắn, sao lại bỏ ý định. Tôi nhất định phải lấy được cô a"

"Ngông cuồn". Cô gái một trận tức giận.

Đứng một bên xem cái người bỡn cợt nàng nãy giờ bắn. Hắn ta giơ cung lên. Rất nhanh buông ra. Mọi người nín thở. Hắn không bắt trúng hồng tâm như nàng. Mà là mũi tên của hắn đi xuyên qua chẻ đôi mũi tên của nàng, ghim vào hồng tâm. Chỉ còn duy nhất mũi tên của hắn vững chắc nằm trên tấm bia.

Đợi mọi người bừng tỉnh thì hai mũi tên còn lại đều tuyệt đối chính xác ghim trên bia. Mọi người vỗ tay rần rần ngưỡng mộ. Còn nàng, sinh ra tới giờ, chưa khi nào mất mặt như vậy. Rõ ràng nàng tự tin không ai qua được nàng, mà bây giờ người này xuất hiện.....

"Nè, cô đừng nuốt lời đấy chứ"

"Nè, cô chưa cho tôi biết tên"

"Nè...."

"Anh im liền cho tôi"

****

Hàn Phong im lặng đi theo. Cô gái đi đến nơi uống trà của các lão ông. Hửm. Xa xa Hàn Phong đã thấy Ông nội rồi. Lần này Hàn Phong hớn hở, không như ban sáng ỉu xìu.

"Như Nguyệt đến đây". Một lão nhân gọi nàng đến. Khoan đã. Nàng gọi là Như Nguyệt? Hàn Phong lại ngẩng người.

"Đây là cháu gái Như Nguyệt của ta. Năm nay đã 25 tuổi. Mới từ Anh Quốc trở về không bao lâu". Người giới thiệu là Cố chủ tịch.

Như Nguyệt chào mọi người xong thì hướng ông mình nói nhỏ. Cố chủ tịch nghe xong cười ha hả, hướng Hàn Phong mà nói: "A Phong, ta chỉ có đứa cháu này, tính tình ương ngạnh. Sau này con chiếu cố nó một chút"

Hàn Phong nghe vậy liền hiểu ý, đối với Cố chủ tịch cười nói: "Cháu nguyện cả đời chỉ một". Lại quay sang Ông nội giọng đầy tự tinh: "Ông nội, Như Nguyệt là cháu dâu của người. A Phong đã thực hiện được lời hứa".

"Này, ai đồng ý lấy anh hả?"

Như Nguyệt hướng Hàn Phong ra đòn, trời ơi, sau này ngày nào cũng phải đối đầu nhau vậy sao. "Nhất định em sẽ đồng ý a".

*******

Mọi người ở phía sau cười vui vẻ chúc mừng cho Cố chủ Tịch và Triết chủ tịch sớm kết thành thông gia.

*******

Toàn văn hoàn.

Chúc mọi người năm mới nhiều sức khỏe. Nhiều thành công.