Chương 19: Hài hước một chút, thế giới sẽ khác đi

"Hàn công tử có thể có những ý kiến như thế ta rất mừng, nhưng vấn đề này ta cần suy nghĩ lại, rất nhanh sẽ có câu trả lời về lời đề nghị này". Quận chúa nhìn Hàn Phong nói.

Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, các trưởng quầy lần lượt cáo từ ra về.Hàn Phong cũng đi theo thì Tiểu Mai chạy đến nói nhỏ "Công tử xin dừng bước, Quận chúa có lời cần nói cùng người". Nói rồi Tiểu Mai kéo Phúc ca ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Hàn Phong đến gần Quận chúa "không biết Quận chúa có điều gì cần nói với ta ?"

Quay lại nhìn Hàn Phong không nói gì, Quận chúa lại quay sang nhìn ngoài cửa sổ "Bổn cung muốn ngươi đến Vương phủ làm đầu bếp cho Bổn cung"

"Vậy công việc tại đây ?"

"Ngươi chỉ cần đến đây giám sát, không cần làm việc như trước đây. Bổn cung thấy ý kiến của ngươi rất hay. Ta sẽ thay đổi để Phong Nguyệt lâu ngày càng lớn mạnh hơn nữa. Bổn cung tin ngươi sẽ không làm Bổn cung thất vọng"

"Ta thật sự phải đến vương phủ sao ?" Hàn Phong nghi ngờ mình nghe lầm.

"Ngươi nghĩ Bổn cung sẽ cho ngươi sự lựa chọn khác ?" Nụ cười khi nãy biến mất đâu rồi ? thay vào là gương mặt nghiêm túc như là hâm dọa một đứa trẻ không nghe lời.

"Bắt đầu khi nào đi ?"

"Ngay lặp tức". Không cho Hàn Phong cơ hội nói thêm câu nào, Quận chúa buông tay áo bước ra cửa. Đi được một đoạn dừng lại "Bổn cung không thích đợi chờ". Làm Hàn Phong giật cả mình, nghĩ thầm "Ý cô là sao ? đang hâm dọa ta sao ? Hiện tại ta là thứ dân không thân phận địa vị, ta thua cô. Hừ !"

Thu dọn đồ vào balo nhanh chóng chạy xuống xe ngựa xa hoa của Quận chúa trước tưởu lâu "Phong ca, để mọi người chờ lâu. Chúng ta có thể đi".

"Tiểu đệ, tối nay chúng ta không say không về"

"Được, đại ca. Hẹn gặp tối nay, haha"

Một lần nữa Hàn Phong đặt chân đến Vương phủ, vẫn là căn phòng lúc trước Hàn Phong ở, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng được quét dọn sạch sẽ. Đặc biệt là có bàn và bút dùng để viết chữ. Mệt nhoài ngã người ra giường "Ta đang làm cái gì thế này ? Vẫn chưa có cách quay về, không biết hiện tại mọi người có thôi việc tìm kiếm mình chưa ?". Mơ màng nghe tiếng người gọi "Công tử, nhanh tỉnh. Quận chúa đến".

Giật mình mở mắt, theo phản xạ tự nhiên ngồi thẳng dậy làm Tiểu Mai ngã nhoài ra sàn nhà. Vội chạy đến đỡ tiểu Mai "Tiểu Mai, muội có bị thương ở đâu không ? Ta xin lỗi, thật ngại làm muội bị thương".

"Muội không sao, Huynh mơ thấy ác mộng sao lại hốt hoảng vậy ?" Tiểu Mai lo lắng.

"Huynh không sao ? Quận chúa tìm huynh sao ? vậy người đâu ? không phải muội nói Quận chúa đến ?" Hàn Phong làm mặt dữ với Tiểu Mai.

"Muội không nói vậy thì đến bao giờ huynh mới chịu tỉnh. Đã đến giờ dùng cơm của Quận chúa, không phải tối nay huynh nói làm tiệc gì sao ?". Tiểu Mai đứng cách xa Hàn Phong làm mặc quỷ.

"Ta quên mất, ta đi chuẩn bị. Hôm nay tạm tha cho muội". Hàn Phong đuổi tiểu Mai đi. Lại ngược hướng đi về nhà bếp Vương phủ.

Dưới sự giúp đỡ của Phúc ca và Tiểu Mai, bàn ghế đã được dọn ra giữa sân. Xung quanh có hoa thơm vừa nở, trước mặt có hòn non bộ suối reo róc rách. Trăng chuẩn bị lên cao khoe ánh sáng của đêm 15 tròn trịa. Gió thổi nhẹ nhàng lay động những sợi tóc mai của vị quận chúa cao cao tại thượng kia. Hàn Phong tham luyến khoảnh khắc này, nhưng làm sao có thể thả lòng mình chạy theo cảm xúc. Giữa 4 người là một số những món ăn vặt đầy hấp dẫn. nào là khoai tây chiên, mực nướng sa tế, cơm rang cá mặn, bắp nướng....và đặc biệt là rượu nho Hàn Phong đã nhờ trưởng quầy cửa hàng rượu ủ thử từ 1 tháng trước. Mọi người ăn uống no say, uống rượu vào có chút cay nơi cổ họng, có chút ngọt ngào nơi đáy lòng. Quận chúa vì có chút men say nên gương mặt ửng hồng dưới ánh trăng chiếu rọi. Nàng như Hằng Nga giáng trần. Nhưng có vẻ nàng rất ít cười.

Tất cả đã giải tán, chỉ còn Hàn Phong một mình ngắm trăng và Phúc ca đang uống rượu như chưa bao giờ được uống.

"Ca, huynh uống nhiều quá đó, có chuyện buồn sao ?"

"TA không sao, ta rất vui vì hôm nay được ăn những món ăn vừa lạ, vừa ngon thế này. Đệ uống với ta đi"

"Ta thật sự uống không nổi nữa". Hàn Phong cũng nhìn thấy 2 mặt trăng rồi, đầu bắt đầu xoay chuyển.

Ta đưa ca về, đừng uống nữa. Phúc ca gạt tay khi Hàn Phong muốn đỡ dậy. " Đệ có biết Quận chúa đối với chúng ta vô cùng tốt không, chúng ta lớn lên cùng nhau, thân như huynh muội. Ta thấy muội ấy ít khi cười, nhưng từ khi đệ xuất hiện – muội ấy cười nhiều hơn. Ta hy vọng đệ sẽ giúp muội ấy mở lòng hơn".

"Huynh thích Quận chúa sao ?" Hàn Phong hỏi.

"Đệ không được nói bậy. Ta chỉ xem quận chúa như muội muội của mình. Ta mong rằng muội ấy sẽ buông bỏ được những đau khổ khi xưa"

"Đệ hứa với huynh. Đệ sẽ cố gắng. Giờ thì mau theo đệ về phòng. Ngoài này gió lớn". hàn Phong dìu Phúc ca về phòng. Huynh cao to làm chi làm ta cõng mệt chết đi được. Đấp chăn cho Phúc ca xong Hàn Phong đóng cửa, đi về phòng mình. Khi đi ngang đình viện nhỏ, nghe được tiếng đàn du dương " Giờ này ai còn chơi đàn nhỉ". Tò mò, nhè nhẹ đến gần, thấy bóng lưng trắng cùng mái tóc đen, chưa kịp thốt lên đã phải đứng im bất động.

Một ám khí bay vèo lướt qua mặt cùng một tiếng nói vang lên "Ai ?".

Hàn Phong đưa hai tay lên đầu hàng "là ta, Ta là Hàn Phong, xin nữ hiệp tha mạng".

Im lặng.....

Im lặng......không có tiếng đáp lại. Bắt đầu mở mắt, chỉ thấy trước hình ảnh quen thuộc đứng ngắm trăng trong đình. Bước đến bên cạnh hỏi "Quận chúa ngài không ngủ, đến đây ngắm trăng không sợ cảm lạnh sao ?"

"Ngươi thích gọi ta là Quận chúa hay là Như Nguyệt ?" Câu hỏi này không phải là câu trả lời Hàn Phong đang chờ.

"NGười thích ta gọi người là gì để người vui ?"

"Ta không muốn ngươi đối với ta xa cách như vậy"

Cởϊ áσ khoát bên ngoài khoát lên người quận chúa, Hàn Phong nói "Ta sẽ gọi nàng là Như Nguyệt, nàng mệt rồi, đi nghỉ thôi".

Quận chúa không trả lời, chỉ nghiêng đầu tựa lên vai Hàn Phong.

Im lặng.....lại im lặng....

Một lúc sau, Quận chúa rời khỏi vai Hàn Phong "Ngươi bị thương rồi, đi theo ta". Nói rồi kéo Hàn Phong đi về phía sương phòng của mình.

"Nè, đi đâu vậy ?"

"Ngươi im miệng cho bổn cung"

"Sao lúc nãy còn thân lắm mà, giờ lại xưng là Bổn cung"

"Là ngươi chọc tức ta"

"Cô ngang ngược thật. Nữa đêm không ngủ mặc đồ trắng ngồi đây, cô hù chết ta. Còn muốn lấy cái mạng nhỏ này của ta. Ta không tức giận thì thôi. Sao cô lại tức giận?"

Tới phòng Quận chúa "Ngồi im cho ta". Quận chúa lại ra lệnh.

Hàn Phong nhìn xung quanh gian phòng xa hoa lộng lẫy của Như Nguyệt. Tông màu trắng, trên tường treo những bức họa thư pháp thật đẹp, phía bàn trang điểm có một chậu hoa nhỏ vừa hé nụ. Bên trái là ghế nằm đọc sách, kế bên là bàn đọc sách. Gian phòng thông với phòng ngủ là thư phòng. Thật tiện lợi. Đang suy nghĩ thì quận chúa quay lại.

"Ngươi nhìn gì?"

"Không có, ta suy nghĩ vu vơ thôi". "Nè, cô định ám sát ta sao?" Hàn Phong né tránh bàn tay của Quận chúa.

"Ta xử lí vết thương cho ngươi, nếu để như vậy ngươi sẽ bị xẹo xấu xí". Quận chúa cười hù dọa.

"Ta mới không sợ xấu xí. Nếu ra có bị xẹo không thể cưới thê tử thì cô phải chịu trách nhiệm" haha.

"Được thôi. Muốn làm Quận mã của bổn cung trước hết ngươi phải đánh thắng được bổn cung trước đã". Quận chúa thật biết phối hợp thuận nước đẩy thuyền.

Hàn Phong cũng không chịu yếu thế "Chuyện nhỏ, ta không tin ta không thắng nổi Như Nguyệt"

Hai người ngươi một câu ta một câu cuối cùng vết thương đã được Quận chúa bôi thuốc xong. Nương theo ánh trăng, Hàn Phong thấy Quận chúa thật đẹp.

"Như Nguyệt, nếu cô thường xuyên cười sẽ rất xinh đẹp"

"Vậy ngươi nói thường ngày bổn cung rất xấu?" Thôi rồi Quận chúa không vui.

"Ý ta nói thường ngày nàng rất đẹp. Nàng cười lên sẽ làm chúng sinh mê đắm". Hàn Phong diễn giỏi.

"Vậy Hàn công tử có mê đắm Như Nhuyệt không?"

"Haha. Như Nguyệt thật hài hước. Haha"

"Sao Hàn công tử không trả lời? Có gì buồn cười lắm sao?"

"Nàng có biết hôm nay nàng cười lên rất đẹp không? Nàng đã biết nói đùa, biết hài hước. Ta tin rằng nàng sẽ thấy cuộc đời đẹp hơn khi chút ta có chút hài hước mang theo bên mình".

Đêm đã khuya, vì câu nói này mà 2 người im lặng. Nhìn nhau rất lâu. Ánh trăng vẫn sáng , gió vẫn thổi vào phòng mang rheo hơi lạnh của sương đêm...