Chương 25.2: Đại bỉ

Edit: Tam Thập Lục

Tức khắc, toàn trường lặng ngắt như tờ, ngay cả tộc trưởng và trưởng lão cũng nghẹn họng trân trối nhìn một màn này.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Tri nâng cục đá lên tới trên đỉnh đầu, dáng vẻ giống như còn rất dư sức.

Các trưởng lão trên đài, đường thúc đồng lứa và Hạ Hầu Song, toàn bộ đều trầm mặc.

Tên tiểu tử ngốc Bạch Tiểu Tri này thế nhưng không cần linh lực, hoàn toàn dựa thể lực nâng lên cục đá nặng ngàn cân, lại còn nâng lên cao như vậy?!

Đây là quái thai a!

Hắn chỉ mới có năm tuổi!

Không đúng… Đây không phải trọng điểm, chẳng lẽ top ba năm nay liền phải bị Bạch Tiểu Tri dành một vị trí.

Bạch gia bọn họ phải đề cử một tên tiểu ngốc tử đi Vu Khư Tông sao? Quả thực khiến người cười đến rụng răng!

Tức khắc, sắc mặt trưởng bối Bạch gia đều không tốt lắm, tất cả đều nhìn về phía Bạch Tuấn Tu và Bạch Tư Bác, gửi hy vọng lên hai vị thiếu niên thiên tài này của Bạch gia.

Đám hài tử lúc trước trào phúng Bạch Tiểu Tri, thấy Bạch Tiểu Tri thế nhưng có sức mạnh như vậy, sắc mắt tất cả đều xanh lét.

May mắn Bạch Tiểu Tri có chút ngốc, nếu không, nếu Bạch Tiểu Tri thật sự đánh lại bọn nó, chẳng phải bọn nó sẽ bị đánh thành bánh nhân thịt sao?!

Đương Quy đứng xa xa nhìn nhị thiếu chủ nhà mình biểu hiện oai hùng, không khỏi lộ ra thần sắc sùng bái, không hổ là huyết mạch của chủ nhân, quả nhiên lợi hại!

Cho dù bị hạ độc, nhưng ở nhưng mặt khác, luôn có chỗ xuất sắc đặc biệt.

Trong sân, Bạch Tư Bác cảm thấy ánh mắt của các trưởng bối đều đặt ở trên người hắn, cho nên áp lực không khỏi tăng lên gấp bội*.

*gấp bội: gấp lên nhiều lần.

Hắn căng da đầu đi vào trong sân, dù cho đã Ngưng Châu, nhưng dùng pháp lực nâng lên hòn đá này cũng hoàn toàn không phải chuyện nhẹ nhàng.

Trên mặt Bạch Tư Bác hiện ra mồ hôi, hắn từ từ nâng lên cục đá, nhưng mà Bạch Tiểu Tri nâng lên quá cao khiến cho trong lòng Bạch Tư Bác hoản loạn một trận.

Chẳng lẽ hắn lại so không lại một tên tiểu tử ngốc?!

Chỉ mới nâng cục đá lên đến bên hông, trên mặt Bạch Tư Bác đã tràn đầy mồ hôi, hắn cắn răng tiếp tục dùng pháp thuật nâng lên cục đá.

Nhưng mà khi cục đá gần tới ngực, rốt cuộc Bạch Tư Bác không thể chống đỡ được nữa, không còn pháp thuật, cự thạch cũng ầm ầm mà rơi ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang ‘loảng xoảng’.

Mọi người đều mở to hai mắt, Bạch Tư Bác thế nhưng nâng không cao bằng Bạch Tiểu Tri!