Chương 88

Ở trước mắt bao người, Ứng Giác trực tiếp đem Phùng Tiếu ôm về phòng hắn, đóng cửa ngăn cản tầm mắt tò mò của chúng đệ tử Kính Thương Phái.

Đám người đứng ngoài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt tràn đầy bát quái.

“Thanh danh của ta a……” Phùng Tiếu ai oán, nàng thử giãy giụa một chút, “Ta cảm thấy ta qua phòng khác thì tốt hơn.”

“Nàng nếu không mệt, không bằng chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề song tu đi?” Ứng Giác đem nàng đặt lên giường, đôi tay chống ở hai bên, một bộ tư thế muốn đè lên, gương mặt tuấn mỹ càng lúc càng gần, khoảng cách giữa hai người không ngừng ngắn lại.

Phùng Tiếu duỗi tay ấn ngực hăn, thân thủ nhanh nhẹn lăn vào bên trong: “Không không không, ta rất mệt rất mệt, mệt tới mức mắt cũng không mở nổi.”

“Nga?” Ứng Giác liếc nàng.

Không mạnh bằng người ta, Phùng Tiếu kéo chăn, nghẹn khuất nhắm mắt lại: “Ta ngủ.”

Bất quá không bao lâu, nàng thật sự ngủ mất.

Ứng Giác sâu kín thở dài, cũng nằm xuống, xốc chăn lên, tay phải ôm nàng dựa vào người hắn, ôm Phùng Tiếu ngủ.

Phùng Tiếu ước chừng ngủ ba ngày mới tiêu hóa xong trái cây kia, sau khi tỉnh lại liền cảm giác được linh lực mênh mông, tu vi lại gia tăng thêm một bậc, từ Huyền Tiên đại viên mãn lên đến Thiên Tiên.

“Ha ha ha ha ha……” Nàng ôm chăn cười rộ lên, vừa cười vừa lăn lộn trên giường.

Phía sau lại dán lên một thân thể lạnh lạnh, Ứng Giác vươn tay ôm lấy eo thon, cằm dựa vào vai nàng, thanh âm có chút lười biếng: “Vui vẻ như vậy?”

Phùng Tiếu từ trong tâm trạng vui mừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện tư thế hai người rất là không ổn, nàng yên lặng động đậy thân thể, muốn cách hắn xa một chút.

Nhưng mà nàng dịch vào bên trong một chút, Ứng Giác liền vô lại chen theo một chút, cuối cùng nàng không thể không dừng lại, một bên là khung giường, một bên là Ứng Giác.

Ứng Giác cười: “Lúc này nàng định trốn chỗ nào?”

Phùng Tiếu đá hắn, Ứng Giác “tê” một tiếng, phối hợp làm bộ đau đớn, lại còn ngã dựa vào nàng.

“Tránh ra, ta muốn đứng dậy.”

Ứng Giác đem Phùng Tiếu lật qua, để nàng cùng hắn mặt đối mặt, hơi thở cả hai phả vào nhau, trán chạm trán, hắn lại lần nữa nhắm mắt lại, giống như cực kỳ mỏi mệt: “Ngủ thêm một lúc.”

Thân thể Ứng Giác càng lúc càng lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt hơn, rất nhanh hô hấp của hắn liền trở nên ổn định, hoàn toàn không phải là giả vờ ngủ.

Cảm giác không thích hợp lại nổi lên, Phùng Tiếu phân ra một chút thần thức, lặng lẽ ẩn vào trong cơ thể Ứng Giác, trước lạ sau quen, lần này nàng cũng không phải chịu phản kích từ trong tiềm thức của hắn, thuận lợi ở trong thân thể hắn bơi một vòng.

Thân thể Ứng Giác hiện giờ không thích hợp vận động linh lực, nhưng mấy ngày hôm trước vì cứu nàng, hắn cùng Đông Phương thành chủ động thủ, phỏng chừng đây chính là hậu quả.

“Cẩu nam nhân.” Phùng Tiếu hùng hùng hổ hổ mắng, rồi lại nhịn không được ôm hắn, dứt khoát vừa ngủ vừa tu luyện.

Phi vân thuyền hai ngày sau mới về tới Kính Thương Phái, toàn bộ người Kính Thương Phái đều đứng bên dưới chờ đợi, một đám nhón chân mong chờ, người không biết còn tưởng rằng phát sinh sự cố nghiêm trọng nào đó.

Nhóm người trên thuyền giật nảy mình, Mạc Tây Tiên Tôn trực tiếp nhảy xuống, vội vàng hỏi chưởng môn Kính Thương Phái: “Phát sinh chuyện gì?”

Chưởng môn hơi có chút xấu hổ: “Không có.”

“Không có việc gì các ngươi đều ở chỗ này làm gì?”

“Hoan nghênh các ngươi trở về.” Chưởng môn lộ ra nụ cười đầy đủ tiêu chuẩn.

Mạc Tây Tiên Tôn liếc xéo hắn: “Thành thật công đạo.”

Bọn họ chỉ là đi tham gia tiệc mừng thọ, lại không phải đi làm đại sự gì, nơi nào cần toàn phái ra đón?

“Thật sự chỉ là hoan nghênh các ngươi trở về.” Chưởng môn Kính Thương Phái duỗi cổ ngó lên phi vân thuyền phía trên: “Ứng Giác Tiên Tôn đâu? Gần đây có đồn đãi, Ứng Giác Tiên Tôn đột nhiên có đạo lữ tương lai……”

“Nga……” Mạc Tây Tiên Tôn hiểu rõ, thì ra đều là vì bát quái mà đến.

Việc Ứng Giác Tiên Tôn ở trước mặt mọi người tuyên bố có đạo lữ tương lai, hơn nữa còn phẫn nộ vì hồng nhan đả thương Đông Phương thành chủ, trong một ngày đã lưu truyền đến ồn ào huyên náo, trên dưới Kính Thương Phái đều bày ra vẻ mặt mộng bức không hiểu vì sao, vì thế đều rất có ăn ý tới ngồi canh cửa, muốn chính mắt chứng kiến sự tình thật giả.

Đương nhiên tuy rằng bên người lưu truyền đến ra dáng ra hình, trên dưới Kính Thương Phái cơ bản là không tin.

Ứng Giác Tiên Tôn là trạch nam chính hiệu, ngây ngốc trong phủ đệ, rất ít khi ra ngoài, phủ đệ của hắn cũng không có người khác, vậy thì hắn yêu đương với ai? Kết đôi đạo lữ với ai?

“Chưởng môn tin chuyện này?” Mạc Tây Tiên Tôn cười hỏi.

Chưởng môn lời lẽ chính đáng lắc đầu: “Ta dù sao cũng không tin, khẳng định là lời đồn.”

“Đúng vậy, là lời đồn!” Mấy đệ tử bên cạnh cũng lớn tiếng kêu.

“Là lời đồn đúng không?” Chưởng môn thật cẩn thận hỏi.

“Các ngươi tự mình xem chẳng phải sẽ biết sao.” Mạc Tây Tiên Tôn cười bảo.

Lại thấy Ứng Giác Tiên Tôn từ trên phi vân trên thuyền bay xuống, trong tay hắn còn ôm một nữ tử, phân nửa khuôn mặt nàng đều bị ngăn trở, chỉ lộ ra mái tóc đen mượt cùng làn ra trắng mịn.

Đám người tới hóng hớt đều trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn Ứng Giác Tiên Tôn ôm cô nương kia rời khỏi, trở lại phủ đệ của hắn.

“Này này này……” Chưởng môn khϊếp sợ đến nói lắp, “Chẳng lẽ, là thật sự?”

Mạc Tây Tiên Tôn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Theo ta được biết, đạo lữ tương lai là giả.”

Chưởng môn mặt đầy vẻ không tin nhìn hắn, đều ôm trong lòng ngực, làm sao có thể giả?

“Ta nói giả nghĩa là.” Mạc Tây Tiên Tôn thiết lập kết giới cách âm, nhỏ giọng nói với chưởng môn, “Hắn thích cô nương kia là thật sự, nhưng quan hệ đạo lữ giữa hai người là giả.”

“Lời này là ý gì?”

“Tương Vương cố ý, thần nữ vô tâm.” Mạc Tây Tiên Tôn biểu tình nghiêm trang, trong thanh âm lại tràn đầy ý cười: “Ta hoài nghi, cô nương kia còn chưa đáp ứng hắn.”

Chưởng môn Kính Thương Phái há hốc miệng, lòng hắn tràn đầy không tin, nhưng Mạc Tây Tiên Tôn lại không giống như đang nói láo.

Sau khi tiến vào Kính Thương Phái, quan hệ giữa Phùng Tiếu và hai người Triệu Oánh và Lâm Tân cũng không tồi, bọn họ muốn tìm nàng hỏi thăm bát quái của Ứng Giác Tiên Tôn, nhưng bọn họ chờ rồi lại chờ, mắt thấy phi vần thuyền được thu hồi, cũng không nhìn thấy Lương Miên xuống dưới.

Triệu Oánh có chút sốt ruột, nàng vội vàng hỏi Vu Lam: “Vu Lam sư huynh, xin hỏi Lương Miên cô nương đâu? Nàng không phải cùng các ngươi đi Long Thiên môn sao? Như thế nào không có xuống dưới?”

Vẻ mặt Vu Lam một lời khó nói hết, vấn đề này hắn nên trả lời như thế nào?

“Chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện?” Triệu Oánh nôn nóng hỏi.

“Nàng không có việc gì.”

“Vậy nàng đi nơi nào? Như thế nào không thấy được người?”

Vu Lam: “……”

Bởi vì nàng đã bị Tiên Tôn ôm vào rồi.

Nhưng chuyện này, mấy người đi cùng biết thì thôi, lại không thể nói với bên ngoài.

Biểu tình người từ trên phi vân thuyền xuống đều vô cùng cổ quái, muốn lén nói chuyện, rồi lại không dám nói, cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại không dám cười, đều nghẹn tới khó chịu.

Ở đây đều là người từng phi thăng, nói tới tuổi một đám đều là lão yêu quái, bọn họ lập tức nhận thấy được có nội tình.

Nhưng bọn họ thật sự nghĩ không ra, chỉ là hỏi hành tung của một đệ tử tạp dịch, vì sao phản ứng của bọn Vu Lam lại kỳ quái như vậy?

Mạc Tây Tiên Tôn ra tới giải vây: “Đều trở về đi, Lương Miên cô nương tạm thời có một số việc, các ngươi mấy ngày nữa hẵng quay lại tìm nàng.”

Nói xong hắn cũng nhịn không được cười cười rời đi, đám người trên phi vân thuyền cũng sôi nổi mượn cớ chạy trốn, dư lại một đám người mờ mịt.

Bát quái của Ứng Giác Tiên Tôn còn chưa rõ ràng, hiện tại lại nhiều thêm một cái nghi vấn của đệ tử tạp dịch?

————

Đệ tử tạp dịch - Phùng Tiếu bị Ứng Giác trực tiếp ôm về phòng hắn, thấy hắn lại muốn ôm nàng ngủ, Phùng Tiếu vội vàng nhảy dựng lên kháng nghị: “Ta không ngủ!”

Ứng Giác sảng khoái buông nàng ra, bản thân lại biếng nhác ngã vào trên giường.

“Chàng hiện tại không sợ ta chạy?”

“Không sợ.” Ứng Giác lười biếng nói.

Phùng Tiếu liếc xéo hắn: “Vì cái gì?”

Ứng Giác mỉm cười: “Nàng rất rõ ràng, người Thành Chủ phủ sẽ không dễ dàng từ bỏ Hỗn Độn Châu, bọn họ nhất định sẽ thiết hạ nhãn tuyến ở xung quanh Kính Thương Phái, chỉ cần nàng vừa ra khỏi Kính Thương Phái, khẳng định trốn không thoát khỏi ma trảo.”

“Hừ!” Cho nên nàng vốn là muốn chạy trốn giữa đường, lúc đó người Thành Chủ phủ liền không có khả năng biết được hành tung của nàng.

Chỉ là hắn tuy rằng ngủ, nhưng toàn bộ hành trình đều ôm nàng sống chết không buông tay, nàng đành phải từ bỏ kế hoạch nửa đường chạy trốn.

Ứng Giác mỉm cười nhìn Phùng Tiếu, ở trên phi vân trên thuyền tuy rằng hắn ôm nàng không buông tay, nhưng hắn cũng không có dùng linh lực, nàng nếu là quyết tâm muốn chạy, chỉ cần dùng linh lực liền có thể tránh thoát, nhưng nàng cuối cùng cũng không làm như vậy.

“Nàng rõ ràng cũng là luyến tiếc ta.” Hắn lôi kéo tay nàng, ở lòng bàn tay nàng hôn một cái, “Ta rất vui.”

“Chàng là nghĩ quá nhiều.”

Hắn lại nằm trở về, Phùng Tiếu chọc chọc ngực hắn: “Cho nên Ba Bá thật sự là con rối của chàng?”

“Ân.”

“Hừ, ta biết mà, làm sao lại có cái tên như vậy được.”

“Nàng không cũng kêu Hiệt Tiệp (tỷ tỷ) sao?” Ứng Giác cười nói, “Chúng ta là tám lạng nửa cân.”

“Ta chỉ là kêu Hiệt Tiệp, lại không phải kêu mụ mụ, nào có quá mức như chàng?”

Ứng Giác cười mà không nói.

Phùng Tiếu lại hỏi: “Cho nên chàng kỳ thật cũng là hướng về phía Hỗn Độn Châu đi?”

Lần này hắn do dự, sau một lúc lâu cũng không trả lời.

“Nói thật cho ta.” Phùng Tiếu lại chọc hắn.

Hắn thuận thế bắt lấy tay nàng, đem mặt nàng ấn vào trong ngực: “Không sai, con rối Ba Bá này, ngay từ đầu xác thật là vì Hỗn Độn Châu mà tới, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp được nàng……”

Trời biết mới biết lúc hắn nhìn thấy nàng có bao nhiêu cao hứng, giữa chúng sinh tìm người trăm lần vạn lần, bỗng nhiên quay đầu, nàng lại ở ngay trước mắt ngươi.

Hắn tìm khắp các chỗ đăng ký của Lâm Thuật, cũng không có tìm được nàng, còn tưởng rằng nàng đã phi thăng đến một đại thế giới khác. Vì thế hắn cắt mở hàng rào giữa hai đại thế giới, chạy đến thế giới cách vách, chỉ để lại con rối Ba Bá này, dựa theo kế hoạch đi lấy Hỗn Độn Châu.

Nhưng ý trời trêu ngươi, chân thân của hắn ở thế giới bên cạnh không tìm được nàng, ngược lại là con rối này, lại trong lúc vô ý gặp được nàng, hắn lúc này mới vội vội vàng vàng trở về.

Vượt qua hai cái đại thế giới không phải một việc đơn giản, hắn bị thương không nhỏ, chân thân sau khi trở về vẫn luôn bế quan, chờ đợi nàng chủ động tìm tới.

Quả nhiên công phu không phụ lòng người, liền ở thời điểm hắn chờ tới không còn kiên nhẫn, tính toán tự mình đi tìm nàng, nàng rốt cuộc cũng tiến vào Kính Thương Phái.

Hắn nhịn không được cười cười: “Lúc ấy ta liền nghĩ, đây là trời cao cho ta cơ hội, ta tuyệt đối sẽ không lại buông nàng ra.”

“Vậy chàng, sao lại đem Hỗn Độn Châu cho ta?” Nàng nghiêm túc nhìn hắn, hắn nếu là vì Hỗn Độn Châu mà tới, chứng minh nó quan trọng với hắn, vì cái gì chỉ còn một bước, lại muốn đem Hỗn Độn Châu cùng Khai Khiên Vòng, toàn bộ đều cho nàng?

“Nàng muốn, không phải sao?” Ứng Giác ở bên tai nàng lẩm bẩm nói, “Vô luận nàng muốn là cái gì, ta đều có thể cho nàng.”

“Kia nếu ta muốn tự do? Muốn rời khỏi chàng thì sao?”

Ứng Giác trầm mặc hồi lâu, sâu kín nói: “Duy độc cái này là không được, bất quá nếu nàng thật sự muốn rời khỏi ta, nàng có thể gϊếŧ chết ta, ta chết, nàng liền tự do.”

“Ta nếu thật sự gϊếŧ chết chàng, sợ là Kính Thương Phái sẽ đuổi gϊếŧ ta khắp nơi đi? Chàng tính toán hố ta?” Phùng Tiếu xụ mặt.

“Sẽ không, bọn họ sẽ không tổn thương nàng một phân một hào nào.” Ứng Giác gắt gao ôm nàng, “Cho dù ta chết, điểm này ta cũng có thể bảo đảm.”

Phùng Tiếu cũng lười giãy giụa, nàng giống như cá mặn nằm ở trên người hắn: “Hỗn Độn Châu có lợi ích gì với chàng?”

“Cũng không có gì, nàng cứ giữ đi.” Hắn thanh âm càng ngày càng thấp, “Ta mệt mỏi, muốn ánh mắt đầu tiên khi tỉnh dậy có thể nhìn thấy nàng.”

“Tưởng bở.” Phùng Tiếu đứng lên, nhìn hắn nặng nề ngủ, nàng giúp hắn đắp chăn, xoay người đi ra ngoài.

Tuy rằng hắn thoạt nhìn thực thẳng thắn thành khẩn, nhưng chuyện Hỗn Độn Châu này, lời nói của hắn lại có chút hàm hồ, rõ ràng là muốn giấu giếm gì đó, nàng mới sẽ không bị hắn lừa.

————

Phùng Tiếu đi vào Tàng Thư Các, tìm hồi lâu cũng không tìm được tư liệu liên quan tới Hỗn Độn Châu.

Tới tối, quản gia xuất hiện cửa: “Phu nhân, cơm chiều làm đã làm xong.”

Phùng Tiếu: “……”

“Phu nhân?”

“Chủ nhân nói, phải gọi ngài là phu nhân.” Quản gia cung cung kính kính nói.

Phùng Tiếu nhìn quản gia từ trên xuống dưới: “Ngươi cùng lúc trước thực không giống nhau a!”

Quản gia thực thành thật: “Bởi vì lúc trước là phân thần của chủ nhân.”

Phùng Tiếu: “……”

Cẩu nam nhân đột nhiên thành thật.

Nàng ngồi xuống bàn cơm, mấy con rối mới bưng tới đủ loại linh thực, sắc hương vị đều đầy đủ, linh khí nồng đậm, bày đầy một bàn.

“Ngươi thành thật cho ta, nhưng linh thực ta ăn trước đây, hoàn toàn không phải là phân lệ của đệ tử tạp dịch đi?”

“Phu nhân anh minh, dĩ nhiên không phải, từ lúc ngài tiến vào phủ đệ, tất cả đồ vật ngài ăn đều là Tiên Tôn sai chúng ta chuẩn bị, bất quá trước đây Tiên Tôn sợ ngài nhìn ra khác thường, cho nên mỗi lần cũng không dám chuẩn bị quá phong phú, về sau ngài muốn ăn cái gì, đều có thể tùy thời nói, chúng ta đều nghe lệnh phu nhân.”

“Vậy các ngươi đổi cái xưng hô.” Phùng Tiếu nhướng mày nói.

“Cái này là không được, chủ nhân phân phó qua, xưng hô tuyệt đối không thể sửa.” Quản gia cụp mi rũ mắt, từ lúc xuất hiện đến bây giờ, không có một lần dám nâng mắt nhìn nàng, quả nhiên đây mới là bộ dáng chân chính của con rối, lúc trước đều là cẩu nam nhân Ứng Giác kia.

Nàng cũng không biết là nên cười hay là nên tức giận, đành phải buồn đầu ăn cơm.

“Phu nhân, Vu Lam cầu kiến.”

“Cho hắn tiến vào, hắn không phải có thể tùy ý ra vào sao? Hiện tại sao phải bẩm báo?” Phùng Tiếu kỳ quái hỏi.

“Phu nhân hiện giờ ở đây, chủ nhân phân phó qua, về sau hắn ra vào đều phải thông báo.”

Trong tay Vu Lam xách theo một cái rổ đi tới: “Phu nhân.”

Phùng Tiếu: “……”

“Vì sao ngươi cũng kêu ta phu nhân rồi?”

Vu Lam mỉm cười nói: “Đây là mệnh lệnh của Tiên Tôn.”

Phùng Tiếu vô lực xua tay, hôm nay bị kêu phu nhân nhiều như vậy, nàng đều sắp bị tẩy não rồi, cẩu nam nhân, hảo mưu kế.

“Ngươi tới làm gì?”

“Ta tới đưa phu nhân cái này.” Vu Lam kéo tấm vải ra, một con mèo con màu trắng ngoan ngoãn nằm ở trong rổ, nhìn thấy nàng liền bắt đầu kêu meo meo.

“Thiếu chút nữa đã quên. “Phùng Tiếu bế mèo con lên, “Cảm ơn Vu Lam sư huynh.”

Vu Lam vội vàng nói: “Phu nhân kêu ta Vu Lam là được, hai chữ sư huynh Vu Lam trăm triệu không dám nhận.”

“Vậy đi.” Phùng Tiếu cũng lười kiên trì, Vu Lam cung kính rời đi.

“Meo meo meo……” Mèo con kêu không ngừng, nghe vừa ủy khuất vừa đáng thương, Phùng Tiếu mềm lòng thành một đoàn, “Có phải đói rồi hay không?”

Quản gia bưng lên hộp đồ ăn cho mèo con, đặt ở bên cạnh một cái bàn nhỏ: “Phu nhân, để nó bồi ngài ăn đi.”

Phùng Tiếu nhìn mèo con ăn mấy miếng lại ngẩng đầu nhìn nàng kêu vài tiếng, lại nghĩ tới thời điểm nó sống chết cũng không rên một tiếng, linh quang trong đầu nàng chợt lóe: Không rên một tiếng, sẽ không phải là cẩu nam nhân kia đi?

Nàng không chút để ý hỏi: “Mèo con này thích kêu như vậy, vì sao lúc ta mới tới, nó mấy ngày cũng không kêu một lần?”

Quản gia: “……”

“Ân?”

“Bẩm phu nhân, sẽ kêu chính là mèo, không kêu……” Quản gia mỉm cười mặt.

“Cẩu nam nhân!” Phùng Tiếu vỗ bàn đứng lên, bay lên tòa bạch lâu trên cao.

Nàng thở phì phì đẩy cửa ra, Ứng Giác vừa vặn mở mắt, nhìn nàng cười: “Tỉnh lại mở mắt ra là có thể nhìn thấy nàng, thật tốt.”

“Phi! Cẩu nam nhân, chàng giả dạng làm con rối liền tính, chàng cư nhiên còn giả dạng làm mèo con? Có biết xấu hổ hay không?” Phùng Tiếu hùng hổ đi qua.

Ứng Giác sâu kín nói: “Ta cũng muốn mặt, đáng tiếc muốn mặt lại không đuổi kịp lão bà, cho nên đành phải từ bỏ.”

“Chiếm nhiều tiện nghi của ta như vậy, chàng hôm nay chết chắc rồi.” Phùng Tiếu một chân đạp lên trên giường, một phen nắm lấy cổ áo hắn.

Bất quá nàng không vừa khéo, chỉ nắm đến một bên cổ áo, đai lưng hắn lại lỏng là lỏng lẻo, quần áo lập tức đã bị kéo ra, lộ ra tảng lớn da thịt.

Phùng Tiếu sửng sốt, buông tay ra.

Ứng Giác đem đai lưng cởi ra, lại vén quần áo, toàn bộ nửa người trên cơ hồ lộ ra toàn bộ, hắn hào phóng nói: “Tùy tiện xem.”

Hắn còn kéo tay nàng, đặt lên bụng hắn: “Tùy tiện sờ.”

Phùng Tiếu: “……”

Nàng thuận tay sờ soạng hai cái, da thịt xúc cảm cực hảo, dáng người còn tốt hơn lúc ở các tiểu thế giới, mỗi một tấc da tấc thịt đều phảng phất mang theo từ tính, hấp dẫn không cho nàng rời đi.

(Chết cũng không chừa tật háo sắc thế hả chị ơi 🤦)

Ai nói chỉ có nữ tử mới là yêu tinh? Nam nhân yêu tinh lên, quả thực không thua kém gì nữ nhân a.

Phùng Tiếu cảm thấy nàng hiện tại có điểm ngo ngoe rục rịch.

“Ta chiếm tiện nghi của nàng, nàng có thể thu hồi lại gấp trăm lần ngàn lần, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.” Ứng Giác một bộ tùy quân hái.

Phùng Tiếu cảm giác được không đi liền sẽ xảy ra chuyện, vì thế vội vàng chạy ra bên ngoài.

Ứng Giác lại không tính toán buông tha nàng, ở thời điểm nàng chạy đến cửa phòng, cố ý đem nàng kéo về.

“Ta thiếu nàng nàng còn chưa có đòi lại, như thế nào muốn đi?” Hắn cười hỏi.

“Không cần.” Phùng Tiếu buồn bực xua xua tay, “Buông ra, ta phải đi về ăn cơm.”

“Ăn cơm không vội.” Ứng Giác ngậm lấy môi Phùng Tiếu, “Ta trước tiên đưa nàng chút lợi tức.”

————

Sau lại liền dần dần mất khống chế, dưới sự cố tình dụ dỗ của Ứng Giác, Phùng Tiếu liên tiếp bại trận, cuối cùng nàng chính mình cũng khống chế không được.

Phùng Tiếu nằm ở trên giường, Ứng Giác ngồi ở bên cạnh nàng, không biết gió từ nơi này thổi tới, thổi lên quần áo trên người hắn, áo ngoài giống như lụa mỏng theo gió đong đưa, khóe miệng hắn hàm chứa ý cười nồng đậm, ở dưới ánh mặt trời, thật sự rất giống yêu tinh.

Quá câu nhân.

Nàng dựa vào một chút lý trí ít ỏi còn sót lại giãy giụa nói: “Ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên nói chuyện một chút.”

“Chậm.” Ứng Giác cúi người xuống.

“Ta ngô……” Nàng muốn nói thêm gì đó, nhưng thanh âm lại biến mất giữa đôi môi của hắn.

Ứng Giác nói rất đúng, cùng hắn song tu một lần, thật sự tốt hơn các tiểu thế giới kia nhiều, nàng có thể cảm nhận được, linh lực mênh mông của hắn, không ngừng tiến về hướng nàng, kéo theo linh lực của nàng, hình thành một đại tuần hoàn, vận chuyển qua lại giữa hai người, không bao giờ phân ra.

Linh khí bất đồng của hai người, dần dần liền hình thành một cỗ linh khí khác, linh khí này còn sẽ không ngừng hấp dẫn linh khí trong thiên địa, phụng dưỡng ngược lại hai người.

Chỗ tốt là mắt thường có thể thấy được tu vi tăng trưởng, chỗ hỏng lại cũng là có, linh lực của hắn quá mức mãnh liệt, mỗi một cái tuần hoàn đều là một lần kịch liệt va chạm, ngay từ đầu nàng còn có thể phân một chút tinh thần đi dẫn đường cho linh lực, nhưng dần dần liền có chút vựng vựng hồ hồ, hoàn toàn bị Ứng Giác khống chế.

Hắn vẫn luôn đều nhìn nàng, ánh mắt kia phảng phất như một ao nước sâu rộng, có thể đem nàng chết đuối ở bên trong, làm nàng nhịn không được hơi hơi phát run.

“Ta, khó chịu.” Nàng mang theo tia khóc nức nở nói.

Ứng Giác bất đắc dĩ thả chậm tốc độ vận chuyển linh lực, ôm nàng hôn một chút: “Ta chậm một chút là được.”

“Ôm ta được không?” Hắn ôn nhu dụ dỗ nàng.

“Không tốt.”

Hắn cười khẽ: “Phu nhân còn sức sống mười phần, chúng ta đây tiếp tục.”

Phùng Tiếu vựng vựng hồ hồ cũng không biết chính mình đến tột cùng làm cái gì, nàng nhớ rõ nhất chính là thanh âm cười khẽ của hắn, ở bên tai nàng vang lên một lần lại một lần, làm lỗ tai nàng tê tê dại dại. Trong l*иg ngực phát ra chấn động, cũng thông qua tiếp xúc da thịt, từng chút truyền đạt đến trên người nàng.

Hắn không chút nào che dấu vui sướиɠ của mình.

Trong lúc hôn hôn trầm trầm ngủ mất, nàng nghe được thanh âm triền miên rồi lại chém đinh chặt sắt của hắn.

“Về sau nàng thật sự đối với ta cả đời phụ trách.”

-----------

Dạo này mình đang vội vụ thực tập với luận văn nên ra chương chậm, mn thông cảm nhe 💕💕