Chương 87

Bốn chữ đạo lữ tương lai vừa ra, mọi người ở đây đều sợ ngây người, chỉ biết ngây ngốc nhìn Phùng Tiếu cùng Ứng Giác Tiên Tôn.

Người Kính Thương Phái so với người bên ngoài khϊếp sợ hơn, đó không phải là đệ tử tạp dịch sao? Như thế nào liền thành đạo lữ tương lai của Tiên Tôn rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngay cả Mạc Tây Tiên Tôn cũng cảm ngoài ý muốn, tuy rằng hắn đã sớm cảm giác được Ứng Giác đối với nữ hài này bất đồng, nhưng ở trước mặt mọi người tuyên bố nàng là đạo lữ tương lai, khoa trương như vậy?

Đông Phương thành chủ chỉ cảm thấy áp lực trên người càng lúc càng lớn, Ứng Giác nói một câu, uy áp hắn phóng ra lại tăng thêm một chút, Đông Phương thành chủ là miễn cưỡng chống đỡ, mới không có thất thố quỳ xuống.

Hắn vừa nãy đã bị Ứng Giác Tiên Tôn đả thương, hiện giờ lại phải chịu uy áp cường đại, thương thế ẩn ẩn có xu hướng tăng lên.

Đầu Đông Phương thành chủ đầy mồ hôi lạnh, bị thương chỉ là chuyện nhỏ, cái quan trọng là thế cục hiện tại, chỉ cần xử lý không tốt, liền sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Mắt thấy đoàn người Đông Phương thành chủ vốn đang hùng hổ doạ người, hiện tại lại biến thành bên đuối lý nhược thế, quần chúng vây xem xem đều cực kỳ sung sướиɠ, một đám trừng lớn hai mắt, chờ mong trò hay tiếp tục.

Đương nhiên trên đời này vĩnh viễn không thiếu nhất là chính là người yêu bát quái, không ít người cảm thấy hứng thú đối với chuyện giữa Phùng Tiếu cùng Ứng Giác Tiên Tôn.

Phùng Tiếu bị Ứng Giác gắt gao ôm trong ngực, loại thời điểm này nàng tự nhiên sẽ không ngốc đến mức đi sửa lại quan hệ mà Ứng Giác nói, nàng ngược lại làm bộ bị thương nghiêm trọng, suy yếu nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt lâm vào hôn mê.

“A……” Đám người phát ra một trận kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương thành chủ càng là tràn ngập vui sướиɠ khi người gặp họa: Xuống tay tàn nhẫn như vậy, hiện tại xem ngươi làm sao bây giờ nha!

“Tiếu Tiếu!” Ứng Giác “vẻ mặt đau lòng kịch liệt” giúp nàng thật sự tiến vào trạng thái hôn mê, không đến mức lòi.

Diêu Lâm Tiên Tôn sắc mặt đại biến, nàng vội vàng nói: “Mau mau mau, ôm nàng cùng đi theo ta.”

Trưởng lão Long Thiên môn lúc trước còn bàng quan lúc này sắc mặt tái nhợt, hắn xong rồi.

Sắc mặt Đông Phương thành chủ càng là khó coi tới cực điểm, hắn biết rõ Phùng Tiếu khẳng định không bị thương đến mức đó, nhưng nàng làm như vậy, hắn trừ bỏ nhận lấy cũng không còn cách nào khác.

Thời điểm Phùng Tiếu tỉnh lại, hết thảy đều đã *trần ai lạc định, tiệc mừng thọ của Diêu Lâm Tiên Tôn cũng đã kết thúc.

(*Trần ai lạc định: mọi chuyện đã định, ý nói đã kết thúc. Để nguyên cho hay nhé)

Đông Phương thành chủ mang theo Diêu Hâm đứng trước mặt mọi người cùng nàng nhận lỗi, lời nói thành khẩn, thái độ hèn mọn.

Quan trọng nhất chính là, bọn họ nhận lỗi rất có thành ý, Phùng Tiếu chỉ là tùy ý mở ra ngắm một chút, liền nhìn đến thật nhiều thiên tài địa bảo.

Nàng thoải mái hào phóng tiếp thu tạ lỗi, mặt ngoài thoạt nhìn hiểu lầm tiêu hết, đương nhiên trên thực tế hai bên đều biết, thù là đã kết rồi.

Bởi vì Phùng Tiếu bị thương ở trong Long Thiên môn, hơn nữa lúc ấy trưởng lão Long Thiên môn cũng không đứng ra bảo vệ nàng, môn chủ Long Thiên môn cùng Diêu Lâm Tiên Tôn cũng tự mình hướng Phùng Tiếu xin lỗi, cũng đưa lên một phần tạ lễ dày nặng.

Chờ tất cả mọi người rời đi, Phùng Tiếu mới có thể cẩn thận xem xem đồ vật thu được lần này, nàng cười đến không khép miệng được: “Nếu mỗi lần bị thương đều có thể thu hoạch nhiều như vậy, ta hận không thể lại bị thương ngàn lần vạn lần nha.”

“Nhìn tiền đồ của nàng kìa.” Ứng Giác bưng một cái chén đi vào, hắn ngồi xuống mép giường, cầm chén đưa tới trước mặt Phùng Tiếu, “Ăn đi.”

“Gì vậy?” Bên trong giống như một chén chè, ở giữa là một trái cây màu trắng, tản ra nồng đậm hương khí, ngửi đến liền thấy thần thanh khí sảng.

“Xem như thứ tốt, Diêu Lâm Tiên Tôn nhận lỗi.”

Đến người kiến thức rộng rãi như Ứng Giác cũng nói là thứ tốt, kia tất nhiên khẳng định là không tồi, Phùng Tiếu sảng khoái ăn xong, cả người lập tức ấm lên, linh khí bàng bạc không ngừng tản ra từ trái cây nàng vừa ăn, chảy đến từng ngóc nghách, thoải mái cực kỳ.

“Tin tượng ta như vậy? Không sợ ta hại nàng?” Ứng Giác mỉm cười hỏi.

Phùng Tiếu: “……”

Thời điểm nàng giả bộ hôn mê đã nghe được hắn gọi nàng là Tiếu Tiếu, xem như đã xé rách tờ giấy che chắn trước mặt, hiện giờ nàng muốn tự lừa mình dối người coi như hắn không biết nàng là ai cũng không thể.

Phùng Tiếu nịnh nọt nói: “Ngài đường đường là một Tiên Tôn, đại nhân có đại lượng, hại ta làm gì đâu?” Mặc kệ như thế nào, trước tiên nịnh nọt trước đã.

“Ta thật ra muốn hại nàng.” Ứng Giác nhìn chằm chằm Phùng Tiếu, nhìn tới mức da đầu nàng tê dại, hắn mới sâu kín nói, “Đáng tiếc không hạ thủ được.”

“Ha hả……” Phùng Tiếu cười gượng, không ngừng lui vào bên trong, tận lực cách hắn xa một chút.

Nàng biết mà, nàng thừa dịp hắn lịch kiếp ám toán hắn, đoạt khí vận cùng tu vi của hắn, hắn khẳng định là ghi hận nàng.

Đôi mắt sâu thẳm của Ứng Giác nhìn khoảng cách càng lúc càng lớn của hai người, nhàn nhạt nói: “Nàng còn tiếp tục lùi lại, ta sẽ thật sự tức giận.”

Phùng Tiếu: “……”

Không mạnh bằng người, còn có thể làm thế nào? Phùng Tiếu chậm rãi xê dịch trở về, Ứng Giác vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn, nàng liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ứng Giác nắm tay nàng, không chút để ý thưởng thức, tay nàng mềm mại không xương, năm ngón tay thon dài tinh tế, không có một chút thịt thừa nào, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng đều hoàn mỹ, cùng diện mạo có chút bình thường hiện giờ, rõ ràng không phù hợp.

“Gỡ mặt nạ ra đi.”

Phùng Tiếu tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt nhiều lần xuất hiện trong giấc mộng của hắn, Ứng Giác nhẹ nhàng kéo một cái, Phùng Tiếu liền ngã vào trong ngực hắn.

Ứng Giác đem mặt chôn ở cổ nàng, hắn tựa hồ rất thích động tác này, mấy tiểu thế giới trước, bất luận là loại tính cách nào, hắn cũng thích làm như vậy.

Phùng Tiếu co rúm lại một chút, cảm giác được Ứng Giác nhẹ nhàng liếʍ mạch máu ở cổ nàng, ẩm ướt, ấm áp, ngứa ngứa……

Nàng nhịn không được muốn giãy giụa, nhưng mà lại bị tay hắn giữ lấy, một cánh tay khác còn đặt ở lưng nàng, hoàn toàn không cho nàng cơ hội lui lại. Hai người đều không dùng linh lực, nhưng sức lực hắn rất lớn, Phùng Tiếu cơ hồ không thể động đậy.

“Chàng……” Phùng Tiếu như muốn nói gì, nhưng Ứng Giác lại phong bế miệng nàng, hôn nàng tới mức không thể tách rời.

Tầm mắt Phùng Tiếu bất đắc dĩ đối diện cùng đám người bên ngoài, trong lúc nhất thời hai bên đều có chút xấu hổ.

Đám người Diêu Lâm Tiên Tôn vốn đang có chút hoài nghi quan hệ giữa bọn họ, trong lúc vô ý nhìn thấy một màn này, một đám trợn mắt há mồm, sôi nổi xấu hổ tự động rời đi.

“Thì ra đó mới là diện mạo thật của đạo lữ tương lai nhà Ứng Giác Tiên Tôn, mỹ mạo như thế, thật là nhìn thấy mà thương, khó trách Tiên Tôn sẽ động tâm.” Diêu Lâm Tiên Tôn cười nói, “Xem ra Kính Thương Phái sắp có chuyện tốt, chúc mừng chúc mừng.”

“Ha ha ……” Mạc - cái gì cũng không biết - Tây Tiên Tôn chỉ có thể cười gượng, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng động tình của Ứng Giác, có chút bị làm kinh ngạc rồi.

“Vốn định tự mình cùng Ứng Giác Tiên Tôn cáo biệt, hiện giờ xem ra là không được, thay ta nói với hắn một tiếng, thỉnh hắn chớ quên lời ta.”

“Nhất định nhất định, Diêu Lâm Tiên Tôn đi thong thả.” Mạc Tây Tiên Tôn chắp tay nói.

Diêu Lâm Tiên Tôn mang theo những người khác đi trước, người Kính Thương Phái còn lại đều phát ngốc.

Sau một hồi, Vu Lam đột nhiên hô to một tiếng: “Ta nhớ ra rồi!”

“Nhớcái gì?” Tiểu đồ đệ Lữ Phong Thuần của Mạc Tây Tiên Tôn uể oải hỏi, hắn vốn đang nghĩ về sau muốn tìm cơ hội trả thù Lương Miên, hiện tại nàng lắc mình biến thành đạo lữ tương lai của Ứng Giác Tiên Tôn, thù này của hắn sợ rằng cả đời cũng đừng nghĩ báo.

Nghĩ đến về sau hắn còn có khả năng phải hành lễ với nàng, trong lòng liền không quá thoải mái.

“Nàng không phải Lương Miên, nàng là Phùng Tiếu! Ta lúc ở hạ giới đã gặp qua nàng.” Vu Lam hưng phấn nói, “Nàng trước kia đã quen biết Tiên Tôn.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người Kính Thương Phái đều vây quanh hắn, Mạc Tây Tiên Tôn ngoắc ngoắc ngón tay với Vu Lam: “Tiểu tử, lại đây, nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta nghe, nói một chút gút mắc tình cảm của bọn họ xem.”

Vu Lam sắc mặt cổ quái trầm mặc.

“Tiểu tử thối, mau nói.” Mạc Tây Tiên Tôn chụp bả vai hắn.

“Tiên Tôn, không phải ta không muốn nói, mà là khi đó bọn họ không có gút mắc tình cảm a!”

“Không phải ngươi nói bọn họ lúc trước đã quen biết nhau sao?” Lữ Phong Thuần không tin.

“Có liên quan là không sai, nhưng mà cũng không phải gút mắc tình cảm.” Vu Lam thiết lập một cái kết giới, nhỏ giọng nói, “Khi đó Tiên Tôn cả ngày đuổi gϊếŧ Phùng Tiếu, còn từng đem nàng tóm về Kính Thương Sơn, giam nàng hơn mười năm, mỗi ngày bức nàng niệm kinh viết chữ, sau đó Phùng Tiếu liền chạy.”

Mọi người vừa nghe liền sửng sốt: “Thật hay giả?”

“Hoàn toàn chính xác, hạ giới đến bây giờ vẫn đang nói, người Tiên Tôn hận nhất chính là Phùng Tiếu.” Vu Lam gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ hắn không có nửa câu nói dối.

“Kia như thế nào lại biến thành như vậy?” Lữ Phong Thuần chỉ chỉ căn phòng kia, ban nãy bọn họ còn nhìn thấy hai người hôn môi nha.

Một đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt tràn đầy mờ mịt.

————

Lúc Ứng Giác chịu buông Phùng Tiếu ra, hai người đều có chút thở không nổi, thanh âm Ứng Giác khàn khàn nói bên tai nàng: “Ta đã sớm muốn làm như vậy.”

Nếu không phải sợ dọa đến nàng, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền sẽ làm như vậy.

Phùng Tiếu cười quyến rũ nói: “Vu Tư tôn giả thanh lãnh vô tình của chúng ta, chàng *OOC.”

(*OOC: là việc nhân vật hành động khác với tính cách vốn có, hay biểu hiện ra ngoài của mình)

“Ta còn có thứ càng lạnh hơn, nàng muốn thử xem sao?” Ứng Giác lôi kéo tay nàng, chậm rãi duỗi đến chỗ nào đó.

(Chỗ này là ổng chơi chữ ghẹo chị Tiếu đó, câu trên chị ý bảo ổng “thanh lãnh” mà)

Phùng Tiếu giống như bị bỏng, nàng đột nhiên rút tay về, cẩu nam nhân như thế nào trở nên lưu manh như vậy??? Nhiều năm làm chính nhân quân tử quẳng ở chỗ nào rồi?

“Đây là ta ở những tiểu thế giới đó, học theo nàng.” Ứng Giác lưu luyến cọ cọ cổ nàng, hơi thở nóng rực phun lên da thịt kiều nộn, đem tuyết trắng từng chút nhuốm hồng.

Phùng Tiếu cả kinh: “Chàng có ký ức ở các tiểu thế giới?”

“Từng thời từng khắc cùng nàng ở bên nhau, ta đều nhớ rõ.” Càng nhớ rõ ràng, lúc đối mặt với nàng càng phải nhẫn nhịn đến cực khổ, hắn không có lúc nào là không nghĩ đem nàng ôm vào trong ngực, nhưng cố tình còn phải chịu đựng kiềm chế.

Phùng Tiếu ngầm cắn răng, lúc trước Phù Du kính nói với nàng, Vu Tư cơ bản sẽ không nhớ rõ việc xảy ra trong các tiểu thế giới, thì ra đều là giả!

Khó trách hắn biến hóa lớn như vậy.

Mất công cẩu nam nhân này ngay từ đầu còn giả trang đến cực khổ.

Thanh âm Ứng Giác khàn khàn hỏi nàng: “Nàng cảm thấy, ta theo nàng học như thế nào?”

“Phi!” Nàng khi nào thì dạy mấy thứ đó?

“Xem ra nàng không phải thực vừa lòng, ta sẽ càng thêm nỗ lực.” Hắn ở trên cổ nàng nhẹ nhàng cắn một ngụm, thanh âm càng trầm càng thấp, “Nỗ lực làm nàng vừa lòng.”

Lời nói tràn đầy dụ hoặc kia nghe đến cực kỳ thiếu đòn, Phùng Tiếu một chân đá về phía hắn, lại bị Ứng Giác nắm lấy cổ chân, hắn thuận thế ôm nàng đặt ngồi lên đùi, gắt gao ôm eo thon của nàng.

“Buông ta ra.”

Ứng Giác ôm càng chặt.

Phùng Tiếu dùng sức véo eo hắn, ánh mắt hắn nặng nề nhìn nàng, trong mắt phảng phất viết một câu: Cho dù nàng véo như thế nào, ta cũng sẽ không buông ra.

Phùng Tiếu híp mắt, đột nhiên dùng tới linh lực, một quyền đánh vào ngực hắn, Ứng Giác ngửa về phía sau tránh đi, Phùng Tiếu liền nhân cơ hội thoát khỏi ôm ấp của hắn, chạy ra cửa.

Lại chỉ nghe một tiếng cười khẽ, Ứng Giác như bóng với hình đi theo bên người nàng, Phùng Tiếu cũng không chạy, nàng xoay người cùng hắn đánh lên.

Toàn bộ quá trình Ứng Giác đều tránh né, hắn vẫn luôn ở bên người nàng, nhưng Phùng Tiếu cũng không thể đυ.ng tới một góc áo của hắn. Vì thế đồ vật trong phòng liền gặp phải tai ương, bùm bùm, lách cách lang cang, rối tinh rối mù ……

Mạc Tây Tiên Tôn là tính toán tới nhắc nhở Ứng Giác nên khởi hành, lại nghe thấy các loại thanh âm trong phòng, biểu tình của hắn càng lúc càng cổ quái, cũng không dám đến gần, chỉ đứng xa xa ho khan một tiếng: “Ứng Giác Tiên Tôn, ngươi còn bao lâu mới có thể khởi hành?”

Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, Ứng Giác bắt lấy cổ tay Phùng Tiếu, giương giọng nói: “Chờ một lát.”

“Vậy ta ra ngoài chờ các ngươi.” Sợ nghe được thanh âm gì không nên nghe, Mạc Tây Tiên Tôn đi như bay rời đi.

Ứng Giác nhìn Phùng Tiếu: “Cùng ta trở về Kính Thương phái.”

“Dựa vào cái gì?”

“Bằng không chúng ta liền tới tính toán nợ nần đi.” Ứng Giác mỉm cười nói, “Những việc nàng làm lúc trước, nàng cảm thấy ta nên đòi lại như nào mới phù hợp?”

Phùng Tiếu: “……”

“Trở về liền trở về, tình cảm giữa chúng ta ấy a! Tính sổ linh tinh liền quá khách khí, đúng không?” Phùng Tiếu xoa xoa cổ áo vốn không tồn tại nếp nhăn nào của hắn, ngầm trợn mắt.

Ứng Giác hừ cười một tiếng, một phen bế nàng lên đi ra ngoài: “Ngủ đi, thứ nàng ăn vừa nãy, ngủ một giấc sẽ hấp thu càng nhanh.”

Phùng Tiếu xác thực có chút mệt, vì thế ở trong lòng ngực hắn tìm một góc độ thoải mái, nhắm mắt lại.

Ứng Giác ôm nàng đi ra ngoài, chưởng môn Long Thiên môn mang theo một đám người tự mình lại đây tiễn đưa, đối với người trong ngực Ứng Giác Tiên Tôn, những người khác dù là tò mò nhưng cũng không dám trắng trợn vây xem, chỉ có thể nhìn đến một bên sườn mặt mơ hồ của nàng, khiến bọn họ càng thêm tò mò.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Phùng Tiếu nghe được một giọng nữ ôn nhu: “Ứng Giác Tiên Tôn, Dụ Như tại đây xin đợi đã lâu.”

Phùng Tiếu đột nhiên liền tỉnh táo lại, nàng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp ôn nhu, nàng ta hơi hơi ngửa đầu nhìn Ứng Giác, trong mắt như là ẩn chứa vô hạn tình ý, một bộ muốn nói lại thôi.

Nữ tử xinh đẹp nhàn nhạt nhìn về phía Phùng Tiếu: “Vị này chính là Tiếu Tiếu cô nương?”

Phùng Tiếu ngáp một cái: “Đúng vậy.”

Nhìn nàng được Ứng Giác Tiên Tôn ôm vào trong ngực, Dụ Như cảm thấy hình ảnh này vô cùng chói mắt, nàng ta mỉm cười nói: “Tiếu Tiếu cô nương nếu đã tỉnh lại, sao không xuống dưới nói chuyện?”

“Vì cái gì phải xuống?” Phùng Tiếu chớp chớp ánh mắt vô tội hỏi.

Dụ Như: “……” Thật không biết xấu hổ, cư nhiên còn hỏi vì cái gì?

“Ngươi là một cô nương, không thương không bệnh, trước mặt mọi người lại để người khác ôm, tóm lại là không được tốt.”

“Ta có bệnh a!”

“Bệnh gì?”

“Bệnh làm biếng.” Phùng Tiếu nghiêm trang nói.

Dụ Như: “……” Thật sự không biết xấu hổ.

“Mau ngủ đi.” Ứng Giác nhìn Phùng Tiếu nói, Phùng Tiếu trừng hắn một cái, một lần nữa nhắm mắt lại, bên tai nghe được thanh âm nghiêm túc của Ứng Giác, “Nàng là đạo lữ tương lai của ta, cho dù nàng có bệnh hay không, ta ôm nàng cũng là việc kinh thiên địa nghĩa, chẳng sợ cả đời phải ôm nàng như vậy, ta cũng vui vẻ chịu đựng, cô nương không khỏi quá xen vào việc của người khác rồi.”

Nói xong, hắn cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt u oán Dụ Như cô nương cùng vẻ hóng chuyện của đám người xung quanh, liền phi thân lên phi vân thuyền của Kính Thương Phái.

“Hừ……” Khóe miệng Phùng Tiếu kéo kéo, lại là đạo lữ tương lai, nàng đáp ứng rồi sao?

Ứng Giác ở bên tai nàng lạnh lạnh hỏi: “Nàng nhân lúc ta không có ký ức, lừa thân lừa tâm của ta, chẳng lẽ giờ nàng muốn quỵt nợ sao?”

Phùng Tiếu lại mở mắt ra, có chuyện nàng phải nói a, lúc trước nàng khi nào lừa thân lừa tâm của hắn, nàng chẳng lẽ thèm cái thân thể này của hắn sao?

Nàng rõ ràng là thèm khí vận cùng linh lực của hắn a!

Ứng Giác liếc xéo nàng, chậm rì rì nói: “Vậy nàng có biết, nàng chỉ cần cùng ta song tu một lần, thứ có được còn so với phân thân của ta gấp ngàn lần vạn lần?”

Phùng Tiếu: “……”

Không cẩn thận nghe được lời này - Mạc Tây Tiên Tôn: “……”

Đến không được đến không được, thật là mở rộng tầm mắt.

Loại lời nói này cũng có thể nói ra, thật là khiến người khác muốn ôm bụng cười to, Ứng Giác Tiên Tôn lúc nào cũng mắt cao hơn đầu a!

Ngươi cũng có ngày này!

“Cho nên, nàng muốn hay không, cùng ta song tu?” Ứng Giác hạ giọng, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi.