Chương 5: Em gái bị đánh
Quý Nguyệt cho rằng tính tình Quý Lẫm trở nên điềm tĩnh, sẽ không tiếp tục khi dễ Lâm Trí Nghiên. Cho nên lúc Dương Phi Phỉ lôi kéo cô đi nhặt vỏ sò, cô thực yên tâm để Quý Lẫm và Lâm Trí Nghiên ở cùng nhau.
Nhưng cô và Dương Phi Phỉ rời khỏi không đến nửa tiếng, Quý Lẫm cùng Lâm Trí Nghiên đánh nhau,có thể nói, là Quý Lẫm đơn phương đánh Lâm Trí Nghiên.
Người đi đường vây quanh bọn họ, vài ông chú còn chen vào khuyên can, nhưn
g vẫn không có khả năng đem Quý Lẫm tách ra, còn vô tình mà trúng Quý Lẫm vài quyền.
Chờ thời điểm Quý Nguyệt vội vàng trở về, nhìn đến Lâm Trí Nghiên cuộn tròn trên mặt đất, không ngừng trốn tránh quyền cước của Quý Lẫm. Quý Nguyệt hét lên một tiếng,hốt hoảng chạy đến ngăn cản trước mặt Lâm Trí Nghiên, tức giận nói: “Anh dừng tay.”
Vẻ mặt Quý Lẫm phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi mà thu hồi tay, cầm tay Quý Nguyệt, lôi kéo cô đi. Quý Nguyệt bị kéo đến nghiêng ngả lảo đảo, dứt khoát trở tay tát Quý Lẫm một cái.
“Bang” một tiếng giòn vang, đem Quý Nguyệt hoảng sợ. Quý Lẫm dường như cũng bất ngờ, ngơ ngác mà rũ mắt nhìn cô, sườn mặt trắng nõn rõ ràng hồng lên một cái dấu tay.
Tay Quý Lẫm chậm rãi buông Quý Nguyệt, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Không tệ, thế nhưng biết che chở người đàn ông của cô.”
Nắm tay anh nắm chặt, xoay người lại hung hăng mà đánh Lâm Trí Nghiên một quyền. Lâm Trí Nghiên mới vừa đứng lên, lại bị một quyền của Quý Lẫm đánh ngã trên mặt đất. Quý Nguyệt kinh hô một tiếng, vội lại che chở trước mặt Lâm Trí Nghiên, tức giận nói: “Em sẽ nói cho ba ba! Cho ông đánh chết anh!”
Quý Lẫm đẩy ra Quý Nguyệt, lại hung hăng đánh Lâm Trí Nghiên vài quyền. Rất nhanh cảnh sát liền chạy đến, đem Quý Lẫm kéo đi cục cảnh sát.
Dương Phi Phỉ đứng bên người Quý Nguyệt, giống như bị Quý Lẫm kinh sợ tới, hồi lâu không lấy lại tinh thần, vẫn luôn hoảng loạn hỏi Quý Nguyệt: “Vì sao anh trai cậu lại đánh Lâm Trí Nghiên, rõ ràng Lâm Trí Nghiên hiền lành như vậy…”
Tâm tư Quý Nguyệt cũng rối loạn, hoàn toàn không có tâm tình trả lời Dương Phi Phỉ.
Vào ban đêm, cha Quý liền đi máy bay trở về, sau khi đem Quý Lẫm từ cục cảnh sát tiếp về nhà, liền trói Quý Lẫm lên cột nhà, đánh Quý Lẫm tàn nhẫn.
Quý Lẫm lại giống khi còn nhỏ, không có phản kháng một chút, cho dù bị đánh đến máu chảy đầm đìa, anh cũng không kêu đau một tiếng. Quý Nguyệt bị dọa đến không biết làm sao, bổ nhào tới trên người Quý Lẫm, giúp anh chắn dây lưng.
Vốn giống như cá chết Quý Lẫm, vừa nhìn đến Quý Nguyệt nhào tới trên người anh, anh liền như trước đây, không ngừng đẩy Quý Nguyệt, đối cô quát: “Cút ngay cho tôi.”
Quý Nguyệt sao có thể nghe lời anh, nên chắn liền chắn, cho dù xong việc kêu đau, bị Quý Lẫm trào phúng “Tự làm tự chịu.”, cô vẫn là muốn giữ gìn hắn.
Vốn dĩ, đã nhiều năm Quý Lẫm không cùng người đánh nhau, Quý Nguyệt thật cho là anh hiểu chuyện, ngay cả cha Quý cũng hết sức vui mừng, ai có thể nghĩ đến hôm nay anh lại bắt đầu đánh nhau?
Sau khi cha Quý bớt giận, liền tránh ở trong phòng không ra tới, phỏng chừng là không muốn nhìn thấy Quý Lẫm.
Bởi vì mẹ Quý không ở nhà, bọn người hầu không ai dám giúp Quý Lẫm và Quý Nguyệt thoa thuốc. Quý Nguyệt chỉ phải chịu đựng đau nhức, đứng lên đi lấy thuốc mỡ về giúp Quý Lẫm thoa.
Cô giúp Quý Lẫm cởi trói, lại giúp Quý Lẫm cởi ra áo sơ mi dính máu, lấy tăm bông thật cẩn thận giúp anh chà lau vết thương.
Quý Lẫm nằm sấp trên giường, nghiêng mặt, cụp mắt, không nhìn xem Quý Nguyệt một cái.
Sau lưng Quý Nguyệt cũng đau muốn chết, ước chừng cũng chảy máu, di chuyển một cái liền đau không nhịn được hút khí. Quý Lẫm nhíu nhíu mày, nâng lên mắt, hung hăng mà trừng Quý Nguyệt một cái: “Tự làm tự chịu.”
Quý Nguyệt không tính toán để ý tới anh, thật cẩn thận thoa thuốc cho anh, sau đó liền đứng lên chuẩn bị rời đi. Quý Lẫm đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, đem cô kéo xuống dưới.
Quý Lẫm ngồi dậy, đem lưng Quý Nguyệt xoay về phía mình, thực nhanh, anh phát hiện quần áo sau lưng Quý Nguyệt bị dây lưng đánh rách, có thể nhìn đến rất nhiều sẹo, vết thương mới nhất còn đang xanh tím, mặt trên còn đang chảy máu.
Tay Quý Lẫm đột nhiên nắm chặt. Thậm chí Quý Nguyệt còn có thể nghe được tiếng khớp xương vang lên, cô vội vàng quay đầu lại, đối với anh nói: “Không có việc gì, một lát chính tôi tự thoa thuốc là được.”
Sắc mặt Quý Lẫm âm trầm, anh yên lặng nhìn Quý Nguyệt, con ngươi tựa hồ hơi gợn sóng, âm thanh ám ách mở miệng hỏi: “Rất đau?”
Quý Nguyệt lắc đầu: “Còn có thể chịu được, dù sao cũng không nhiều như anh.”
Quý Nguyệt biết cha Quý thương cô, một khi cô giúp Quý Lẫm chắn dây lưng, cho dù cha Quý có tức giận thế nào, ông cũng thả nhẹ lực đạo, tránh đi Quý Nguyệt, nhưng dây lưng không có mắt, thỉnh thoảng vài đánh trúng cô. Cha Quý vừa nhìn thấy cô bị thương, ông rất nhanh sẽ bỏ xuống dây lưng, về phòng hờn dỗi.
Nhưng đối với Quý Lẫm, cha Quý là mạnh tay đánh, Quý Nguyệt nghĩ, nếu không phải có cô chống đỡ, có lẽ Quý Lẫm sẽ bị đánh chết hay không cũng không chắc.
Quý Nguyệt xoay người, ngồi ở bên giường, vô cùng chân thành mà nhìn Quý Lẫm, mở miệng nói: “Anh trai, về sau đừng đánh nhau nữa được không? Mọi người đều rất lo cho anh. Anh đừng thấy cha hung dữ như thế, mỗi lần cha đánh anh xong, ông đều ở trong phòng trộm khóc ấy. Anh cũng đừng trách cha, ông đều là vì tốt cho anh. Sau này, anh vẫn đừng xúc động như vậy, nếu thật xảy ra chuyện lớn, cho dù anh không đau lòng bản thân, anh cũng muốn đau lòng cha mẹ ….”
Trước kia, thời điểm mỗi lần Quý Nguyệt lải nhải Quý Lẫm, Quý Lẫm đều không kiên nhẫn mà mở miệng: “Phiền chết được, câm mồm.”
Lúc này đây, Quý Lẫm lại không lên tiếng mà tùy ý Quý Nguyệt lải nhải. Qua một hồi lâu, anh đối Quý Nguyệt nói: “Về sau đừng cùng người què kia lui tới, anh ta tiếp cận cô chỉ là muốn trả thù tôi, anh ta không có ý tốt.”
Quý Nguyệt có chút không vui, nhưng cũng không cùng anh tranh luận.