Chương 2: Hỗn thế ma vương anh trai
Quý Nguyệt vốn là một cô nhi, thời điểm lúc cô sáu tuổi, cô được một nhà có tiền thu dưỡng, trở thành một tiểu thư áo cơm không lo.
Sau khi được nhận nuôi, cô có một người ca ca. Ca ca
cô tên là Quý Lẫm, chỉ lớn hơn cô một tuổi, là một hỗn thế ma vương, cả ngày gây sự, khiến dưỡng phụ dưỡng mẫu nhức đầu không thôi.
Tuy rằng Quý Nguyệt tuổi còn nhỏ, lại rất hiểu chuyện, vì báo đáp dưỡng phụ dưỡng mẫu ân thu dưỡng, cô quyết định mỗi ngày đi theo phía sau Quý Lẫm, để ngừa khi Quý Lẫm gây sự gặp rắc .
Từ nhỏ đến lớn Quý Lẫm đều là hùng hài tử khiến người khác không bớt lo, anh tính cách táo bạo, thích trêu chọc, thích đánh nhau, thích khi dễ người khác.Thời điểm Quý Nguyệt và anh cùng học tiểu học, liền phát hiện Quý Lẫm là một bá vương kiêu căng ngạo mạn. Ở trường học, có học sinh nào không sợ anh? Nếu ai làm việc không đúng tâm ý,anh liền ức hϊếp người đó. Có một cậu con trai tên là Lâm Trí Nghiên bởi vì chân có tật, dáng dấp đi có chút kỳ quái, gây khó chịu tầm mắt Quý Lẫm, Quý Lẫm thật sự khi dễ hắn mấy năm.
Quý Nguyệt làm cái đuôi nhỏ của Quý Lẫm, thấy rất nhiều sự kiện ức hϊếp, cô tự nhiên sẽ không để cho Quý Lẫm ngạo mạn mà khi dễ người như vậy. Thời điểm mỗi lần Quý Lẫm muốn bày trò đùa dai, cô luôn ở một bên lải nhải nói mà khuyên anh, khi Quý Lẫm muốn đánh nhau, cô liền không biết sống chết ôm lấy anh, một chút cũng không cho hắn động vào người khác.
Các tiểu đệ theo Quý Lẫm phi thường không ưa Quý Nguyệt, bọn họ cho rằng Quý Nguyệt đi theo phía sau Quý Lẫm, quả thực là có tổn hại uy phong Quý Lẫm, bọn họ không chỉ một lần khuyên Quý Lẫm xua đuổi Quý Nguyệt.
Có lẽ Quý Lẫm cũng phiền chán không chịu được dáng vẻ Quý Nguyệt liên miên không ngớt, cũng mở miệng quát mắng cô nhiều lần, thậm chí lên tiếng uy hϊếp cô, nói: ” Cô còn dám xen vào việc của người khác, đừng trách tôi đối với cô không khách khí!”
Quý Lẫm nói ra những lời này lúc sau, tuy rằng anh không đối Quý Nguyệt làm gì, thế nhưng các nữ sinh yêu thích Quý Lẫm bắt đầu làm khó dễ Quý Nguyệt, bởi vậy mà Quý Nguyệt cũng cảm nhận được cảm giác bị người khác ức hϊếp. Như việc bị tạt nước, bị nhốt ở WC, bị giựt tóc, bị bẽ mặt, cô đều thể nghiệm.
Quý Nguyệt bị những nữ sinh đó quấn lấy, cô liền không thể theo sau Quý Lẫm. Bởi vì bị người khi dễ, mỗi ngày về nhà cô đều là một thân nhếch nhác. Dưỡng phụ dưỡng mẫu thấy bộ dáng cô nhếch nhác như vậy, hỏi cô xảy ra chuyện gì.
Khi đó, Quý Lẫm đang ngồi đối diện cô, thong thả ung dung cắt bò bít tết.
Từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, Quý Nguyệt hiển nhiên hiểu một ít đạo lý đối nhân xử thế, cô biết rõ tiểu hài tử khóc sướt mướt không được người khác yêu thích, cũng biết Quý phụ, Quý mẫu sở dĩ thu dưỡng cô chính là muốn tìm cho Quý Lẫm bạn chơi. Cô không thể đem chuyện bản thân làm lớn , dù sao ở trong lòng dưỡng phụ dưỡng mẫu mà nói, Quý Lẫm mới là trọng yếu nhất.
Cho nên, Quý Nguyệt không nói cho dưỡng phụ dưỡng mẫu việc mình bị người khi dễ, cũng không có ý định muốn bọn họ làm chủ vì cô. Bởi vì một khi sự việc liên quan đến Quý Lẫm, dưỡng phụ dưỡng mẫu chắc chắn sẽ che chở Quý Lẫm.
Cô chỉ nói là: “Con và anh trai giận dỗi đấy, con tuyệt đối sẽ không nhận thua”
Quý phụ, Quý mẫu nghe không hiểu lời cô nói, nhưng Quý Lẫm lại ngẩng đầu trừng cô một cái.
Sau khi ăn cơm tối xong, Quý Nguyệt chạy đến trước cửa phòng Quý Lẫm, giống như mọi khi, không ngừng gõ cửa, hỏi anh: ” Em có thể vào sao?”
Cửa phòng Quý Lẫm là nửa mở ra, nhưng Quý Nguyệt không dám tự tiện đi vào. Quý Lẫm đang chơi trò chơi trên máy tính, tựa hồ bị ồn ào làm cho phiền, cầm con chuột máy tính hung hăng đập xuống đất. ” Phanh” một tiếng vang thật lớn, con chuột bể thành tám miếng. Tiếng vang kia không chỉ Quý Nguyệt hoảng sợ, còn làm đến dưỡng phụ dưỡng mẫu dưới lầu sợ hết hồn.
Quý Nguyệt vội vàng chạy đến cầu thang, trấn an Quý phụ, Quý mẫu dưới lầu: ” Ba, mẹ không có việc gì, con và ca ca đang chơi đâu.”
Quý Lẫm tính tình nóng nảy, một lời không hợp thì ném đồ vật, Quý Nguyệt đã thói quen, đoán chừng dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng thói quen, cho nên bọn họ cũng không nhiều hỏi cái gì.
Quý Lẫm bắt lấy tay cô, đem cô túm về phòng của anh, chỉ bảy, tám mảnh vỡ của con chuột trên mặt đất, tức giận nói: ” Bồi thường cho tôi!”
Quý Nguyệt ngẩn người, ” A ” một tiếng, từ trong túi cầm ra tiền tiêu vặt của bản thân đưa cho Quý Lẫm, Quý Lẫm trừng cô một cái, đem toàn bộ tiền tiêu vặt ném trên mặt đất.
Quý Nguyệt biết rõ tính tình Quý Lẫm hay vô cớ gây rối, cũng biết anh ăn mềm không ăn cứng, càng thuận theo anh, anh càng cảm thấy không có ý nghĩa. Cho nên Quý Nguyệt nhặt lên tiền tiêu vặt trên đất, dự định ra ngoài mua con chuột trả lại, Quý Lẫm bỗng nhiên cảm thấy không còn thú vị mà đẩy cô một cái, nói: ” Cô cút đi”
Quý Nguyệt lại không đi, cô ngồi xếp bằng ở thảm lông mềm mại, chống cằm, ngước mắt nhìn Quý Lẫm một cái, nói: ” Ca ca, tôi bị người khi dễ, anh rất vui vẻ phải không?”
Cô tháo dây cột tóc ra, chỉ phần tóc bị cắt dài ngắn không đồng nhất, lại vén cao tay áo, chỉ vào vết bầm trên cánh tay: ” Anh xem, tiểu hoa si của anh thật đúng là không cô phụ anh dặn dò chút nào, đem tôi khi dễ thành bộ dáng quỷ này, anh hẳn là khen thưởng các cô ấy thật tốt.”
Vốn dĩ Quý Lẫm thấy cô ăn vạ phòng của anh không chịu đi, vẻ mặt không nhẫn nại, kết quả chứng kiến trên cánh tay Quý Nguyệt vết thương xanh xanh, tím tím, mặt của anh trầm một chút, nghe được lời nói Quý Nguyệt mang theo châm chọc mỉa mai, anh tức giận cắn răng, gầm lên: ” Lúc nào tôi làm cho bọn họ khi dễ cô?”
Một tiếng rống giận này không có dấu hiệu nào, tựa như tiếng sấm nổ xuống đât, thiếu chút nữa đem Quý Nguyệt sợ đến trái tim chui lên tới cổ họng.
Quý Nguyệt thấy dáng vẻ anh hận không thể gϊếŧ người, lại càng hoảng sợ, vội vàng bò dậy, xoạy người liền chạy.
Quý Nguyệt chạy về phòng mình, không ngừng thở phì phò.
Rống lớn tiếng như vậy làm gì, thiếu chút nữa đem cô hù chết.
Quý Nguyệt nhớ lại khi vừa được thu dưỡng,nhìn thấy Quý gia xa hoa, cô càng là thận trọng, ngay cả ngồi ở trên ghế sa lon cũng chỉ là ngồi một góc, không dám chiếm quá nhiều chỗ. Sau khi ăn xong, cô vội vàng thu thập chén đũa, cùng nữ giúp việc đoạt việt làm, chỉ sợ Quý phụ Quý mẫu ghét bỏ
cô không cần mẫn. Khi đó là Quý Lẫm ác thanh ác khí nói cho cô biết : ”
Cô là đầy tớ sao?
Cô tới nơi này làm gì?
Cô rất thích bị người khác hành hạ?”
Có lẽ vì một câu nói của Quý Lẫm không tính là hữu hảo nói, làm cho tâm tư câu nệ của Quý Nguyệt chậm rãi an định lại, cũng khiến cho cô lần đầu tiên cảm thụ được bản thân có một cái nhà.
Quý gia cho cô một cái nhà, vì báo đáp bọn họ, Quý Nguyệt vô cùng nguyện ý làm cho bọn họ vui vẻ.
Quý Lẫm là một hùng hài tử, cho dù đến gần,
anh sẽ làm cho cô bị thương, nhưng chỉ cần có thể làm cho Quý Lẫm trở nên thân thiện, khiến Quý phụ, Quý mẫu không lại bởi vì Quý Lẫm gây chuyện mà nhức đầu, cô cho dù bị thương cũng không việc gì.