Chương 12: Anh trai em gái hắc hắc hắc
Thực nhanh, Quý Lẫm xuất viện. Chỉ là Quý Nguyệt phát hiện anh trai nhà mình trở nên là lạ, đôi khi cô thậm chí hoài nghi có phải anh bị sốt hỏng đầu óc, mà bác sĩ không kiểm tra ra? Nếu không, vì sao anh trai vẫn luôn đặc biệt ghét cô sao bỗng nhiên đối với cô tốt như vậy?
Anh không đối xử lạnh nhạt, cũng không mắng cô ngốc. Cho dù cô không cẩn thận đem sách tiếng Anh ném vào thùng rác, anh không mắng cô, hoặc khi cô không cẩn thận đυ.ng ngã bình nước sôi làm hỏng điện thoại của anh, anh cũng không tức giận với cô.
Có đôi khi, thời điểm cô đi tham gia sinh nhật bạn bè, anh còn vô cùng tích cực mà chỉ cô trang điểm mặc quần áo, càng sẽ không đả kích cô lớn lên xấu. Thậm chí anh nói với cô: “Em còn khá xinh đẹp.”
Quý Lẫm không hiểu ra sao nói làm cho Quý Nguyệt cảm động qủa thực lệ nóng doanh tròng, cô trả lời: “Em tất nhiên đẹp.”
Quý Lẫm bỗng nhiên cười cười. Anh vốn dĩ không thích cười, một khi nở nụ cười đều là cười lạnh, cười khẩy, chế nhạo, chưa hề một lần tươi cười có thể làm người tâm tình thoải mái. Chỉ là, lúc này, anh cười thực ôn nhu, cặp mắt giống như hồ nước trong trầm tĩnh hơi hơi nheo lại, trên má trái hiện lên núm đồng tiền nhợt nhạt, anh đối Quý Nguyệt nói: “Ừ, chính là có chút phiền.”
Bởi vì Quý Lẫm thay đổi thái độ đối với cô, cảm tình hai anh em bắt đầu ấm trở lại.
Mặc dù trước đây đều là Quý Lẫm đơn phương cùng cô chiến tranh lạnh, ghét bỏ cô, nhưng nói thật, Quý Nguyệt chưa từng chán ghét qua Quý Lẫm.
Hiện giờ, Quý Lẫm bỗng nhiên đối với cô ôn nhu, Quý Nguyệt chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng không cự tuyệt ôn nhu của anh.
Thành tích Quý Lẫm phi thường tốt, đầu óc thông minh, Quý Nguyệt liền thực vui vẻ hỏi anh về vấn đề học tập.
Bởi vì bạn học Quý Nguyệt muốn gặp Quý Lẫm thật lâu, vẫn luôn ầm ĩ muốn Quý Nguyệt mang anh trai lớn lên giống Bách Nguyên Sùng tới tham gia tụ họp. Vốn dĩ Quý Nguyệt sợ Quý Lẫm không đáp ứng, cô thuận miệng hỏi Quý Lẫm : “Tụ họp anh đi hay không? Bạn học em muốn gặp anh.”
Quý Lẫm chỉ do dự một chút, liền đáp ứng rồi. Quý Nguyệt cảm thấy thực kinh ngạc.
Nhưng Quý Nguyệt hiểu biết rất rõ tính cách Quý Lẫm, biết tính cách anh cổ quái, lại không hợp cỗ đông người, đến lúc đó cô lo anh sẽ chọc mọi người không vui.
Ngoài dự đoán của Quý Nguyệt, Quý Lẫm vô cùng được bạn học cô yêu mến. Quý Lẫm lớn lên đẹp, vốn dĩ có thể giành được người khác hảo cảm, tuy rằng tính tình có chút trong trẻo lạnh lùng, không quá thích nói chuyện, nhưng phong thái anh ưu nhã có lễ, cho dù anh im lặng ngồi ăn cái gì, cũng làm cho bạn học Quý Nguyệt khen ngợi vô số. Quý Nguyệt cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại có chút tự hào.
Quý Nguyệt thích chơi trò chơi, lại luôn chơi không tốt, tài xế già Quý Lẫm liền mang cô chơi. Tuy rằng Quý Nguyệt lớn lên xinh đẹp, cũng không biết trang điểm, tuy rằng quần áo thể thao cô mặc rất thanh thuần làm người ưa thích, lại không đủ nữ thần, Quý Lẫm liền mang cô đi mua quần áo, mua giày, mua đủ loại trang sức, Quý Nguyệt vì vậy trở nên vô cùng minh diễm lóa mắt.
Đợi Quý Lẫm thi đại học xong, muốn du học nước ngoài, Quý Nguyệt đặc biệt luyến tiếc anh rời đi.
Sau khi Quý Lẫm đi nước Anh, thường xuyên liên hệ Quý Nguyệt, có đôi khi sẽ gửi một ít đặc sản trở về cho Quý Nguyệt. Quý Nguyệt cảm thấy anh trai nhà mình trở nên vô cùng chọc người thích, anh không hề giống như trước đây động một tí liền tức giận, động một tí liền mắng chửi người, tuy rằng tính cách trở nên lãnh đạm, lại không thích cười, nhưng rất tri kỷ.
Có đôi khi, Quý Nguyệt cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vì sao tính cách một người lại có thể chuyển biến nhanh như vậy. Cô không chỉ đối Quý Lẫm nói một lần: “Anh trai, khẳng định có rất nhiều cô gái theo đuổi anh đi, lúc nào anh mang bạn gái trở về?
Chỉ có lúc này, Quý Lẫm mới có thể trở nên lãnh đạm, dùng một loại khẩu khí đặc biệt khắc nghiệt đối với cô nói: “Không liên quan đến em, thiếu quản chuyện của anh.” Lâu ngày, Quý Nguyệt liền không dám hỏi anh vấn đề này.
Sau khi Quý Nguyệt tốt nghiệp cao trung, Quý Lẫm đặc biệt về nước tham gia lễ tốt nghiệp Quý Nguyệt. Chẳng qua khi Quý Lẫm lên máy bay đi, đợi đến lúc lễ tốt nghiệp Quý Nguyệt kết thúc, anh còn không có trở về thành phố A.
Bạn bè Quý Nguyệt đề nghị đi uống rượu. Bởi vì bộ dáng Quý Nguyệt vô cùng đẹp, mấy nam sinh thầm mến Quý Nguyệt vẫn luôn bám theo Quý Nguyệt, rủ Quý Nguyệt uống rượu, vốn dĩ Quý Nguyệt một giọt rượu cũng không uống, chỉ là bị bọn họ dụ dỗ uống vài ly.
Dương Phi Phỉ nhìn thấy Quý Nguyệt bị người khi dễ, tức giận đến cắn răng, mở vài chai bia, chụp bàn nói: “Có dũng khí hướng tôi tới!” Dứt lời, một người xử lý mấy chai bia kia, đem vài nam sinh dọa sợ.
Dương Phi Phỉ ngàn ly không say, đem mấy nam sinh kia uống đến nằm bò, cô một chút việc cũng không có. Cô nâng dậy say mơ hồ Quý Nguyệt, đưa Quý Nguyệt về nhà, dọc đường đi, cô vẫn luôn quở trách Quý Nguyệt: “Cậu có ngốc hay không? Người ta kêu cậu uống liền uống? Bọn họ rõ ràng khi dễ cậu nha.”
Quý Nguyệt say đến phân không rõ đông tây, vẫn luôn lay quần áo Dương Phi Phỉ, ôm Dương Phi Phỉ lại hôn lại cọ xát. Dương Phi Phỉ mặt đỏ hồng mà đẩy mặt Quý Nguyệt, bất mãn nói: “Tửu lượng thật kém.”
Cô dìu Quý Nguyệt chậm rãi đi trên lối đi bộ, thấy Quý Nguyệt ngoan ngoãn mà ôm thắt lưng cô, cô bỗng nhiên có chút cảm khái: “Tốt nghiệp cao trung sau, chúng ta rất ít gặp lại đi. Thật khó chịu, sau này liền không thể hướng cậu làm nũng nữa.”
Dương Phi Phỉ nhớ tới thời điểm cô cũng Quý Nguyệt nhận thức, Dương Phi Phỉ vẫn là một tiểu thái muội, hút thuốc uống rượu, còn đem một nữ sinh đánh vào bệnh viện. Tất cả mọi người bài xích cô, chỉ có Quý Nguyệt nguyện ý cùng cô làm bạn, bởi vì Quý Nguyệt nói Dương Phi Phỉ giống anh trai cô ấy.
Dương Phi Phỉ bỗng nhiên cười một tiếng: “Nói thật, tớ thực sự vẫn luôn ghen tị cậu, mọi người đều yêu thích cậu như vậy, mà tớ cuối cùng chỉ là cái bóng của cậu. Chính là, tớ rất thích cậu, thật sự.”
Bởi vì thích cô, cho nên luôn luôn nhịn không được hướng cô làm nũng. Mặc dù cô hướng Quý Nguyệt đưa ra yêu cầu gì, Quý Nguyệt hầu như đều đáp ứng cô, cho nên, cô xem như là bị Quý Nguyệt chiều hư.
Trở lại gần nhà Quý Nguyệt, Dương Phi Phỉ thấy được Quý Lẫm, cô ngẩn người, vui vẻ mà hướng Quý Lẫm vẫy tay. Từ sau Quý Lẫm xuất ngoại, cô vẫn không gặp qua anh. Tuy rằng Quý Lẫm thường xuyên liên hệ Quý Nguyệt, cô cũng thường thường đoạt di động Quý Nguyệt sang cùng Quý Lẫm nói chuyện phiếm, thế nhưng Quý Lẫm đối với vô luôn xa cách, khả năng Quý Lẫm đối cô không hứng thú đi.
Dương Phi Phỉ đem Quý Nguyệt giao cho Quý Lẫm, đối Quý Lẫm nói: “Quý Nguyệt tửu lượng không tốt, sau này ngàn vạn đừng cho cô ấy uống rượu.”
Phòng Quý Nguyệt như cũ lung tung rối loạn, Quý Lẫm đem Quý Nguyệt đặt ở trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Quý Lẫm đem quần áo ném loạn trên mặt đất nhặt lên từng cái, lại giúp Quý Nguyệt sắp xếp lại sách vở trên bàn học một phen. Trên thảm lông rác nhỏ vụn, trên đầu giường quả táo bị cắn phân nửa, còn có cánh cửa tủ quần áo bụi bậm, anh đều dọn sạch từng cái, đợi cho gian phòng cuối cùng cũng trở nên ngăn nắp sạch sẽ, Quý Lẫm mới cảm thấy dễ chịu chút, ngồi trên giường Quý Nguyệt, bất mãn mà than thở: “Nói với em bao nhiêu lần, con gái phải gọn gàng sạch sẽ, em không chịu nghe, cũng không sợ mất mặt.”
Anh nhẹ nhàng xoa xoa tóc Quý Nguyệt, mặt mày không nhịn được nhu hòa: “Cũng thế, về sau anh giúp em thu thập.”
Anh ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, cũng có chút mệt mỏi, chỉ tiếc không thể bắt kịp lễ tốt nghiệp của cô. Ngày mai anh lại muốn trở về nước Anh, lúc này anh không muốn nghỉ ngơi, không muốn rời đi cô.
Từ lúc nhận rõ tâm tư bản thân, anh liền không muốn trốn tránh nữa. Anh muốn đem Quý Nguyệt xem như người phụ nữ của mình mà đối đãi, người phụ nữ của anh anh nhất định phải sủng, anh tuyệt đối sẽ không cho kẻ nào lại ức hϊếp cô.
Đầu ngón tay Quý Lẫm trượt đến môi đỏ Quý Nguyệt, tinh tế miêu tả hình dáng môi của cô, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ cánh môi. Chuồn chuồn nước hôn, chạm vào liền tách ra, thời điểm anh muốn tách khỏi môi Quý Nguyệt, Quý Nguyệt đột nhiên vươn tay ôm cổ anh, há mồm cắn môi anh.
Quý Lẫm hoảng sợ, thân mình cứng lại, không dám động. Trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên, anh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể vọt tới đầu óc, đầu óc nhất thời chết máy.
Quý Nguyệt ôm lấy Quý Lẫm, đem Quý Lẫm kéo ngã xuống giường, đè lên người Quý Lẫm, đối Quý Lẫm vừa hôn vừa cọ xát. Áo sơ mi Quý Lẫm bị cô kéo gỡ bỏ hai nút áo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Quý Lẫm thở gấp, thân mình cứng ngắc mà nằm trên giường.
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ sau khi làm chuyện đó với anh trai, anh trai mới bắt đầu si hán! Nữ chủ tàn nhẫn tuyệt tình không chấp nhận, anh trai mới bắt đầu biếи ŧɦái a! Khoảng cách đồng quy vu tận lại gần một bước.
Ân, tiết lộ hết rồi. (vả miệng)