Chương 113: (2)

Mọi người bị nữ quỷ mê hoặc, lúc này cũng tỉnh táo lại, ôm đầu hỏi: “Vừa rồi là sao vậy?”

Hàn Từ Tuyết đưa cho bọn họ mấy viên thuốc, nói: “Vừa rồi mọi người bị nữ quỷ mê hoặc… Không ngờ rằng chỉ cần giọng nói là đã mê hoặc mọi người tới mức này.”

Nếu không nhờ Việt Khê, tất cả bọn họ sẽ bị trúng chiêu hết.

Hàn Húc đưa hạt sen đã lột trong tay qua cho Việt Khê, hạt sen tươi ngọt, ăn rất ngon.

“Bây giờ chúng ta đi xem chỗ khác đi, ảo cảnh bị phá rồi, có lẽ người trong đó có thể ra người được!”

Những người khác vẫn chưa hiểu rõ ý của cô, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã nghe được tiếng người.

“… Chúng ta, đi ra được?” Thanh niên mặt mày tái nhợt đứng ở hành lang, trên mặt còn nguyên vẻ kinh hoàng.

Chờ khi nhìn thấy mấy người Việt Khê, anh ta sợ hãi, khẩn trương hỏi: “Các người là người hay quỷ?”

Việt Khê nhìn bọn họ, Lý Đông nói: “Chúng tôi là thiên sư, nghe nói ở đây có ma quái nên đến nhìn xem.”

“Thiên… Thiên sư? Các người tới cứu chúng tôi?”

Nghe vậy, thanh niên trợn mắt, ngã rầm xuống đất, kìm lòng không được òa khóc.

*

Trong phòng này chỉ còn lại hai người, theo lời họ, nhóm họ có tổng cả tám người, bây giờ chỉ còn hai, những người khác đều bị quỷ gϊếŧ hết.

“Tôi đã nói chúng tôi cũng sẽ chết, không ngờ lại gặp được mọi người…” Anh ta vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa khóc nấc, thảm hại vô cùng.

So với anh ta, một thanh niên còn sống khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, chẳng qua dù thảm hại, anh ta vẫn cứ khắc chế có lễ, nghe anh ta giới thiệu mình tên là Cố Vân.

Cố Vân cảm ơn bọn họ: “Cũng may nhờ có mọi người, không thì tôi và bạn sớm hay muộn cũng bị những con quỷ này gϊếŧ chết như những người khác.”

Việt Khê nhíu mày nhìn anh ta, sao nhìn thấy quen quen vậy nhỉ?

Hàn Húc nhắc nhẹ bên tai cô: “Hồ Du Viên…”

Nghe vậy, Việt Khê nhớ ra, cô giật mình hỏi: “Thì ra là anh ta… Trên người anh ta có rất nhiều quỷ khí, có quỷ đang ở trong cơ thể anh ta, là nữ quỷ mặc đồ đỏ kia à?”

Những người khác không nhìn ra nhưng Việt Khê và Hàn Húc liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Cố Vân khác thường, quỷ khí trên người anh ta rất nặng, rõ ràng là có quỷ bám vào người. Nhưng nhìn đối phương không có ý làm tổn thương anh ta, càng không có ý muốn chiếm cơ thể anh ta mà càng như muốn bảo vệ anh ta hơn. Xem như đây cũng là nguyên nhân anh ta có thể sống sót trong căn nhà này lâu như vậy.

Tuy nhiên người quỷ khác nhau, người bị quỷ bám, cơ thể sẽ bị quỷ khí ăn mòn, dễ dàng mang đến tác hại nhất định cho cơ thể. Chẳng qua chờ quỷ hồn rời khỏi cơ thể rồi nghỉ dưỡng đầy đủ là sẽ không có vấn đề gì.

Cố Vân kể lại chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này cho bọn họ, giọng điệu của anh ta cực kỳ bình tĩnh, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt ra thì hoàn toàn không thấy anh ta bị ảnh hưởng bởi những chuyện đã qua.

“… Tối muộn mỗi ngày, có lẽ vào mười hai giờ mười lăm, căn nhà này sẽ thay đổi… Tôi cẩn thận điều tra, dường như thời gian lúc đó bị lùi về quá khứ, có thể là về khoảng thời gian xảy ra chuyện kia.”

Tướng quân nổi điên gϊếŧ hết mọi người trong nhà, sau đó tự sát. Tiếp theo ta lôi đao như đi săn, gϊếŧ hết những người còn sống trong nhà, giống như mấy người Cố Vân.

“Ngoài tướng quân đã chết này ra, có lẽ còn một con quỷ nữa, đại khái là nữ chủ nhân nhà này, tên là Oanh Oanh… Tôi đoán vậy là bởi vì những người bạn đã chết của tôi có cái chết không giống nhau, có người là bị đao chết rồi mới bị đào tim, có người thì chỉ bị đào tim chứ không còn vết thương nào khác, đây rõ ràng là do hai con quỷ gây nên…”

Anh ta nhíu mày, mấy ngày nay luôn lo lắng hãi hùng, anh ta không được ngủ đủ giấc, lúc này khó tránh khỏi mệt mỏi, anh ta thở dài: “Nhưng dù biết điều này, tôi cũng không thể làm gì chúng, tôi căn bản không gϊếŧ được bọn họ, cũng không tìm thấy đường rời đi.”

Anh ta chỉ là một người bình thường mà thôi.

Hàn Từ Tuyết hỏi mấy người Việt Khê: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Việt Khê vẫn còn cầm đài sen trong tay, chẳng qua cô đã ăn hết hạt sen trong đó, cô cười tủm tỉm nói: “Bây giờ đương nhiên là tìm hết quỷ trong phòng này ra…”

Những người khác lập tức nhìn về phía cô.

Cô rút hai lá bùa ra, những người khác thấy thế bèn hỏi: “Cô vẫn còn phù triện cơ à?”

Việt Khê hỏi lại: “Có gì không đúng à?”

Lý Đông ngượng ngùng nói: “Không, không có gì, chỉ là cảm thấy cô dùng rất nhiều phù triện, cô mang theo bao nhiêu vậy?”

“… Cũng không nhiều lắm, khoảng một trăm lá!” Việt Khê thuận miệng nói, cô khép hai tờ giấy vào tay rồi đặt trước miệng thổi một hơi.

Một cơn gió mát cuồn cuộn nổi lên từ trong tay cô, gió mát thổi quét bốn phương tám hướng, thổi qua mỗi một góc của toàn nhà. Chỉ trong chớp mắt, tòa nhà đang âm u trở nên sáng sủa hơn vài phần, cảm giác chật chội cũng phai nhạt đi.

Hàn Từ Tuyết không thể tin nổi: “Đây là… Phù Thanh phong? Sao cô lại có loại phù này?”

Thanh phong tới, âm hối không sinh!

Phù Thanh phong này có yêu cầu rất khắc nghiệt với tu vi người vẽ bùa, ngày trăng tròn, ánh trăng trút xuống, chính là thời khắc vẽ bùa, lá bùa lập tức hấp thụ ánh sắng khắp trời đất.

Cố Vân đột nhiên ôm ngực, mặt mũi anh ta cực kỳ tái nhợt, trên mặt anh ta như xuất hiện một khuôn mặt khác.

Việt Khê nhìn anh ta, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dán một lá phù lên đầu anh ta, sau đó cô chộp tay, như bắt được thứ gì rồi kéo mạnh về phía sau: “Cút ra đây cho tôi!”

Những người khác còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy hai bóng người bị Việt Khê kéo ra.

Đó là hai nữ quỷ, một nữ quỷ váy đỏ như lửa, bọn họ thấy nữ quỷ này khá quen mắt, cô ta chính là nữ quỷ vừa rồi, lúc này người cô ta đầy lệ khí, cô ta căn bản không dám chống lại Việt Khê cho nên vội vàng xoay người bỏ chạy.

Việt Khê sao có thể cho cô ta có cơ hội bỏ chạy, cô nhanh chóng túm lấy tay cô ta, sau đó lưu loát ăn luôn vào bụng.

Hả…

Nuốt?

Ngoài Hàn Từ Tuyết ra, những người khác đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.

“Sao cô biết cô ta ở trong cơ thể Cố Vân?” Hàn Từ Tuyết hỏi.

“Vừa rồi tôi đã cảm thấy hơi thở trên người Cố Vân khác lạ, tuy rằng nữ quỷ này che giấu rất tốt nhưng trước giờ tôi luôn khá nhạy cảm với âm khí… Cho dù là một sự thay đổi rất nhỏ tôi cũng cảm nhận được.” Việt Khê che miệng nấc một cái.

Nữ quỷ này khá mạnh, quỷ lực dồi dào, ăn một con bằng rất nhiều con, nên cô ăn xong cảm thấy rất no.

Hàn Húc nói: “Đại khái là ngay từ đầu cô ta đã có ý định chiếm cơ thể Cố Vân cho nên đã đưa một phách vào đó, không ngờ hành vi này lại cứu cô ta một mạng. Có điều ở trước mặt đối thủ mạnh, dù cô ta có nhiều thủ đoạn hơn cũng vô ích.”

Những người khác nhìn về phía nữ quỷ còn lại, đó là một nữ quỷ rất đẹp, cô ấy mặc một bộ váy màu đỏ, tóc đen như mun, da trắng như tuyết, trên mặt có vài phần kinh hoàng.

Ánh mắt Cố Vân hơi mê mang, cảm thấy nữ quỷ trước mặt khá quen mắt, lại có phần xa lại, anh ta gõ đầu, khó hiểu hỏi: “Cô… Cô là ai?”

“Cô là ai? Không đúng, cô là quỷ gì? Cô trốn trong cơ thể Cố Vân làm gì? Chẳng lẽ cô cũng muốn chiếm cơ thể anh ta à?” Có người lớn tiếng hỏi.

Nữ quỷ rụt người, cô ấy lắc đầu nói: “Không phải, tôi chỉ muốn bảo vệ anh ấy, cho dù tôi hồn phi phách tán cũng không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì…”

Việt Khê nhìn cô ấy, nói một câu chọc trúng tim đen: “Cô cũng biết cô sắp chết à? Nữ quỷ kia muốn chiếm cơ thể Cố Vân, còn cô muốn bảo vệ Cố Vân cho nên hồn thể sắp vỡ nát luôn rồi.”

Nghe vậy, Cố Vân trợn to lắm.

Nữ quỷ nhìn Cố Vấn, trên mặt và tay đã dần trong suốt, cô ấy cười nói: “Tôi biết, tôi biết tôi sắp chết…”

Lúc này là thật sự biến mất.

“Đối với tôi, kết cục như vậy có lẽ lại là tốt nhất. Tôi vốn đã chết, không nên bám riết nhân gian, là tôi luyến tiếc, là tham lam…”

Cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng Cố Vân, anh ta che ngực, nơi đó truyền ra cảm giảm đau đớn, làm cho anh ta có xúc động muốn rơi lệ, anh ta kìm lòng không đậu, hỏi: “Vì sao cô lại bảo vệ tôi? Cô quen tôi à?”

Nữ quỷ kinh ngạc nhìn anh ta, nói là nhìn anh ta nhưng thực chất là từ anh ta nhìn sang người khác, một lúc sau, cô ấy lắc đầu: “Tôi không biết anh, nhưng mà, là anh mang tôi ra… Anh mua bức tranh kia, anh không nhớ sao, tôi luôn bị nhốt trong bức tranh đó, là anh thả tôi ra.”

“Bức tranh kia? Bức Chơi xuân?” Cố Vân nhớ mang máng, bức tranh kia anh ta mua ở thành phố đồ cổ, tranh vẽ một cô gái váy đỏ, lúc ấy anh ta cảm thấy quen thuộc nên đã mua về.

Nữ quỷ gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn ở trong đó, không thoát ra được, cho đến khi nhìn thấy anh…”

Bao nhiêu năm qua đi, lại nhìn thấy khuôn mặt ấy lần nữa, cô lập tức tỉnh khỏi giấc ngủ, mới biết được năm tháng đổi dời, không biết đã qua bao nhiêu năm, cũng không biết người đàn ông cô yêu mến đã luân hồi mấy đời. Giữa bọn họ chính là khoảng cách giữa sống chết.

Hồn thể của cô ấy càng ngày càng trong suốt rồi chậm rãi biến thành chấm sáng tan đi, nữ quỷ đứng dậy khỏi mặt đất, cô ấy đi đến trước mặt Cố Vân, vươn tay khẽ chạm lên trán anh ta.

Cảm giác buồn ngủ ập tới, Cố Vân cố gắng mở mắt, anh ta nắm lấy tay nữ quỷ, lớn tiếng nói: “Cô là ai…”

Anh ta cố gắng giữ mình tỉnh táo, nhưng ý thức vẫn dần chìm vào bóng tối. Một giây trước khi hoàn toàn mất ý thức, anh ta cảm nhận được chút lạnh lẽo chạm vào môi mình.

“… Phương Hoa…” Anh ta thì thào gọi ra cái tên này, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Nữ quỷ trợn to mắt, vẻ mặt cô ấy trở nên thỏa mãn, cô ấy nói: “… Phương Hoa của anh của chết, tôi chỉ là một cô hôn hồn dã quỷ, anh không nên nhớ lời tôi nói, cũng không nên nhớ tôi…”

Cô đã chết, khoảng cách giữa người sống và chết chính là khoảng cách không thể vượt qua.

“Tôi sống đã đủ lâu rồi.”

Lâu đến mức cô mệt muốn chết, cho đến khi gặp được Cố Vân, thời gian của cô mới bắt đầu chuyển động lại, cô nhìn Cố Vân thân mật với cô gái khác, nhìn anh đánh đàn vì cô ấy. Trong lòng cô rất khổ sở, nhưng cô không định đi thay đổi nó.

Cô chỉ là một cô hồn dã quỷ, có thể gặp lại Cố Vẫn đả đủ để cô thỏa mãn.

“Trước kia chàng cũng thường xuyên đánh đàn cho ta…” Cô ấy thì thào, rốt cuộc hồn thể hoàn toàn tan ra, hóa thành vụn sáng sinh đẹp như là thoát phá ánh mặt trời.

Việt Khê vươn tay, một chùm sáng rơi xuống tay cô.

Hàn Húc nói: “Tuy cô ấy biến thành quỷ rất lâu nhưng vẫn luôn bị nhốt trong bức ảnh kia, nếu không có lực lượng của sư phụ bảo vệ thì e rằng cô ấy đã bị nữ quỷ kia đánh thành mảnh nhỏ từ lâu chứ không đợi được chúng ta đến cứu.”

Việt Khê nắm tay lại, nói: “Lúc đó cho cô ấy chút lực lượng của tôi là muốn nếu có gì bất ngờ xảy ra, lực lượng này có thể che chở cô ấy một chút. Không ngờ rằng cô ấy vẫn phải bỏ mạng. Đối với cô ấy mà nói, kết cục này cũng không biết là tốt hay xấu. Chẳng qua cô ấy đã cười, nghĩ có lẽ cô ấy cũng vui vẻ chịu đựng.”

*

Cố Vân mơ một giấc mơ, giấc mơ này quá dài, trong mơ có anh ta, còn có một cô gái tên là Phương Hoa.

Phương Hoa là nữ tử thanh lâu, nàng là hoa khôi của lâu, năm mười bốn tuổi ấy, nàng không may ngã khỏi thanh lâu, vừa vặn rơi vào ngực Cố Vân, khi đó hắn đã cưỡi ngựa đi qua đó.

“Cô nương không sao chứ?”

Một câu nói đó, làm Phương Hoa rơi vào vạn kiếp bất phục.

Phương Hoa biết múa, nàng múa thật sự rất đẹp, thân nhẹ như yến, vũ kỹ động lòng người. Cố Vân từng nói sau này hắn cưới nàng, sẽ để nàng chỉ múa vì mình. Hắn đánh đàn, nàng múa, hai người họ nhất định là một đôi thần tiên quyến lữ.

“Phương Hoa, ta thú nàng nhé!” Cố Vân từng nói với nàng như vậy vô số lần.

Lần nào Phương Hoa cũng lắc đầu, trưởng tử của Đại tướng quân đương triều và một nữ tử nơi thành lâu, hai người khác nhau một trời một vực. Mưa tạnh, vũng bùn có thể in lại ảnh ngược của vầng trăng, nhưng nước là nước, bùn vẫn là bùn, thấp kém như thế, mây là thứ xa không thể với tới.

Biến cố xảy đến ở một ngày rất bình thường, nàng đứng múa bên cửa sổ, nha hoàn bên người chợt chạy đến, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập thương hại: “Cô nương, Hoàng Thượng tứ hôn cho Cố thiếu gia và Bát công chúa.”

Nghe vậy, Phương Hoa sửng sốt một hồi, lúc lâu sau mới nói: “Ta biết rồi.”

Sau đó, nàng lại tiếp tục luyện vũ.

Thời gian sau, Cố Vân không đến chỗ nàng nữa, các cô nương trong lâu đều nói Cố Vân đã không còn thích nàng. Lúc ấy nàng chỉ cười nhạt mà không nói gì cả.

Công chúa đó!

Kia chính là lá ngọc cành vàng, cái này thật tốt!

Phương Hoa thật lòng vui vẻ cho Cố Vân.

Ngày ấy khi Cố Vân và công chúa thành thân, nàng thay một bộ váy đỏ thẫm, ôm bức tranh Cố Vân vẽ nàng, nuốt vàng mà chết. Bộ y phục trên người nàng là nàng tự tay may vá từng đường kim mũi chỉ, chẳng qua nàng chưa từng lấy ra.

Nàng từng nằm mơ vô số lần, mơ thấy Cố Vân hỏi nàng: “Phương Hoa, ta thú nàng được không?”

Khi đó, ở trong mơ, nàng vô cùng vui vẻ nói: “Được chứ!”

Giấc mơ này thật sự quá đẹp, cho nên mới là mơ.

Về phần Cố Vân, sau khi biết Phương Hoa đã qua đời, hắn chỉ ngẩn người rồi nói: “Ta biết rồi.”

Phương Hoa ra đi hai năm, Cố Vân chết trận sa trường, hoàng đế hạ lệnh phong hắn là Đại tướng quân, Cố gia lại được ân sủng như xưa.

*

Cho đến khi tỉnh lại, Cố Vẫn vẫn có cảm giác như ở trong mộng, anh ta vươn tay, nhìn thấy trong tay có một miệng vết thương, có lẽ là bị cắt qua khi anh ta ngồi trong phòng đọc nhật ký của nữ chủ nhân căn nhà. Khi đó cũng là lúc nữ quỷ bám lên người anh ta, vọng tưởng chiếm lấy cơ thể anh ta, nhưng đã bị Phương Hoa ngăn lại.

“Phương Hoa…” Cố Vân thì thào, sau đó anh ta hơi nhíu mày, ngờ vực hỏi: “Phương Hoa là ai?”

Anh ta che ngực, vươn tay sờ khóe mắt, đó là dấu vết nước mắt ướŧ áŧ, anh ta vẫn đang rơi lệ không ngừng.

“Vì sao mình lại khóc?”

Vì sao, mình lại cảm thấy bi thương như vậy.