Chương 113: (1)

Edit: Qing Yun

Trong biệt thự này có một mảnh cỏ xanh um tùm, hiện giờ một đám quỷ đang chen chúc đứng đó, nhìn số lượng có phần đồ sộ, cũng khá đáng sợ.

Dáng vẻ quỷ hồn đều không đẹp, vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi vừa qua đời, bởi vì là quỷ cho nên sắc mặt chúng xanh trắng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn mấy người Việt Khê.

Hàn Từ Tuyết nắm chặt thanh kiếm trong tay, sắc mặt nặng nề, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng trong phòng này lại có nhiều hồn ma như vậy.

Đúng như lời Việt Khê nói, đây là nơi luyện âm thiên nhiên, những âm hồn này ở đây tạo thành một nơi “dưỡng cổ” thiên nhiên, người ở sau lưng cho chúng nó tàn sát lẫn nhau, khơi dậy bản tính hung tàn của chúng, cho nên năng lực của đám âm hồn này không yếu, âm khí trên người lại rất nặng, hiển nhiên mang đến cho bọn họ không ít áp lực.

“Tình hình này thật không ổn, hay là chúng ta ra ngoài đi…”

Bọn họ không khỏi lùi bước, trong lòng cũng bắt đầu e dè.

Việt Khê nói: “Bây giờ không phải lúc chúng ta muốn lui là có thể lui.”

Những người khác quay đầu lại mới phát hiện đoạn đường phía sau họ đã trở nên âm u, bọn họ bị âm hồn vây quanh, quả thực không có đường chạy trốn.

“Này… Vậy phải làm sao bây giờ?” Mọi người nóng nảy, mồ hôi lạnh túa ra, chỉ cảm thấy rét run từng cơn.

Hàn Từ Tuyết lấy một lá phù ném ra, một tiếng nổ bùm vang lên, ngọn lửa cuốn hoàng phù hóa thành làn khói nhẹ tan biến vào không trung, hai tay cô ta tạo thành pháp quyết, thấp giọng nói: “Quỷ vương Mặc Tang, nhanh chóng hiện thân!”

Một luồng gió lạnh thổi qua, không khí dần trở nên đè nén, đám quỷ đang như hổ rình mồi trước mặt họ chợt xôn xao, sau đó một bóng người âm u xuất hiện trước mặt bọn họ.

Quỷ vương Mặc Tang!

Nhà họ Hàn có thể ký khế ước với quỷ, họ có thể ra lệnh cho quỷ đến trợ giúp trong quá trình hàng yêu, Hàn Từ Tuyết thiên phú hơn người, năm cô ta mười một tuổi đã ký được khế ước với Qủy vương Mặc Tang, cho nên lúc này Qủy vương mới đến theo lệnh của cô ta.

Những người khác nhìn Hàn Từ Tuyết càng thêm sùng bái, bọn họ bị khí thế trên người Qủy vương ép sắp không thở nổi, bởi vậy cũng không dám hé răng. Cũng vì như thế nên càng chứng tỏ Hàn Từ Tuyết có thể gọi Qủy vương đến là tài giỏi cỡ nào.

“… Sao cô lại chạy đến chỗ thế này?” Mặc Tang hỏi, anh ta nhìn thấy lượng lớn âm hồn thì không khỏi nhíu mày.

Hàn Từ Tuyết cười khổ, nói: “Một lời khó nói hết, lúc đến cũng không nghĩ ở đây có nhiều âm hồn như vậy, Mặc Tang, mong anh giúp đỡ.”

Làm Qủy vương, năng lực của Mặc Tang đương nhiên không thể khinh thường, anh ta đứng ở nơi đó, khí thế kia đè ép tất cả âʍ ѵậŧ ở đây, bọn chúng khủng hoảng xôn xao.

Vóc dáng Mặc Tang rất cao, khoảng chừng hai mét, không khác gì người không lồ khi đứng bên những người khác, hơn nữa quỷ lực rất mạnh, ép đám quỷ nhỏ kia lạnh run.

Anh ta giơ thanh đao trong tay lên, âm khí vờn quanh thân đao, thân đao đen tối không nhìn rõ lưỡi đao.

Mặc Tang chém một đao, quỷ lực tản ra, đám âm hồn này lập tức hóa thành sương đen, quỷ lực bị hút vào trong thanh đao. Vì hấp thu quá nhiều âm hồn, thanh đao này càng thêm âm u hơn.

“Sư phụ, cô xem thanh đao trên tay anh ta…” Hàn Húc cảm thấy thú vị, cậu nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Việt Khê chăm chú nhìn, một lúc sau mới nghi ngờ nói: “Hình như trên thanh đao kia có vết nứt…”

Ở giữa thanh đao của Mặc Tang có một vết nứt ngắn, vết nứt này không dễ phát hiện, chỉ có nhìn kỹ mới nhìn được một ít dấu vết.

Việt Khê giật mình nói: “Vừa rồi tôi còn cảm thấy hơi thở của anh ta là lạ, tuy rằng là Qủy vương nhưng khí thế cũng quá sắc bén, giống như là đao sắc… Thì ra là như vậy.”

Quỷ vương này là một thanh đao, cho nên mới làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng, thanh đao kia quá sắc bén, cho dù chỉ liếc mắt nhìn cũng có thể sẽ bị nó cắt trúng.

Quỷ vương đánh ra một con đường ở trước mặt, nhưng chẳng mấy chốc quỷ quái lại kéo đến, Hàn Từ Tuyết vội nói: “Chúng ta thừa dịp đi vào thôi!”

Đến khi bọn họ đi vào phòng, quay đầu nhìn lại thấy mặt cỏ kia đã bị âm hồn tụ tập chật ních, âm khí nồng đậm, nhìn sắc trời như cũng ảm xuống.

Đám âm hồn này bị nhốt ở đây, trong lúc đó chúng còn tàn sát lẫn nhau, bây giờ đã trở thành cỗ máy gϊếŧ chóc, e rằng bọn chúng đã mất hết lý trí rồi.

Dường như trong không trung có tiếng chuông vang vọng, đám âm hồn đang bị khí thế của Mặc Tang đè nén động nhiên trở nên náo động, chúng nó quay đầu nhìn quỷ bên cạnh, bợt há mồm cắn lên hồn thể của đối phương.

Âm hồn không có thực thể, cho dù cắn cũng không xuất hiện tình huống máu tươi đầm đìa, chỉ có quỷ lực và âm khí màu đen túa ra, quỷ bị cắn cũng sẽ hồn phi phách tán.

Những người khác nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, có cảm giác da đầu run lên vì sợ hãi, không khỏi lên tiếng: “Chúng nó đang làm gì vậy?”

“Luyện cổ, đó là vô số cổ trùng đang chém gϊếŧ lẫn nhau, con sống sót cuối cùng mới có thể trở thành mẫu cổ, cũng là con mạnh nhất.. Nhưng lâu như vậy, có lẽ mẫu cổ đã hình thành rồi, đám bên ngoài chỉ là chất dinh dưỡng của cổ thôi.” Việt Khê ngẩng đầu, nhìn căn biệt thự xinh đẹp nhưng cực kỳ âm u trước mắt, cô nói: “Chúng ta đi vào trước đi.”

Việt Khê mở cửa, mùi máu tanh lập tức ập đến, Việt Khê che kín miệng mũi mình theo bản năng.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, đồng tử của mọi người đều co rút mãnh liệt.

Trong phòng máu tươi chảy đầy đất, có xác người nằm la liệt trên mặt đất, chết rất thê thảm, hầu hết đều bị gϊếŧ bởi một nhát dao.

Trên lâu chợt truyền đến tiếng thét chói tai, một cô gái mặc sườn xám thất tha thất thểu chạy xuống, cô ấy nôn nóng bỏ chạy, không ngờ lại vấp ngã lăn xuống khỏi cầu thang, giày trên chân đã rơi ra từ lúc nào không hay.

“Tướng quân, tướng quân, ngài tha cho em đi!” Cô gái khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất, rồi bị người đàn ông kéo lấy tóc.

Người đàn ông phía sau thân hình cao lớn, anh ta kéo một thanh đao dài trong tay, trường đao bị lấm bẩn, đó là vết máu, máu đang tách tách chảy xuống sàn, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vũng máu đỏ trên mặt đất.

“Oang Oanh, không phải em thích nhất anh à? Vậy đi chết cùng anh đi!” Người đàn ông nở nụ cười, anh ta giơ đao lên, hung ác chém một nhát xuống.

“Á!” Người nhát gan đã vội che mặt không dám nhìn tiếp.

Hàn Từ Tuyết khẽ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Đây là gì?”

“Là ảo giác!” Việt Khê trả lời, cô đi qua, vươn tay xuyên qua người đàn ông kia, cô nói: “Có lẽ đây là cảnh đã từng xảy ra trong này, chẳng qua nó lặp đi lặp lại thôi. Sau khi qua đời, bọn họ bị nhốt lại ở đây, không được luân hồi, phải lặp đi lặp lại quá trình mình bỏ mạng… Rất nhiều quỷ hồn sẽ xuất hiện tình huống này, nhưng ở đây lại khác, chúng nó bị nơi luyện âm này vây lại.”

Phòng khách trống trải tràn ngập mùi máu tươi, người đàn ông ngửa mặt lên trời điên cuồng cười to, sau đó giơ đao chém xuống chính mình, anh ta ngã xuống đất, chỉ giây lát đã không còn hơi thở.

Tất cả quay lại trạng thái bình thường, những cái xác nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Bọn họ hoàn toàn không biết vì sao nam chủ nhân lại đột nhiên nổi giận.

Đột nhiên, tiếng người hát hí khúc vang vọng không trung, tiếng hát động lòng người, nhưng ở nơi xác chết đầy đất thế này khiến ai nghe thấy cũng không khỏi hoảng sợ.

Việt Khê ngẩng đầu nhìn lại, cô nói: “Đi thôi, đi lên tầng, ở đây có người.”

“Có người?”

“Ừ, lúc vào tôi đã cảm nhận được, là người sống. Đại khái là mất tích trong này rồi đi đến đây…”

Việt Khê chạy thẳng lên tầng, một đường đi lên, khắp nơi la liệt người chết, tất cả mọi người trong tòa nhà đều bị người tướng quân kia gϊếŧ chết rồi, khắp nơi đều là mùi máu tươi.

Bọn họ vẫn còn trong ảo cảnh, thi thể trong này vẫn chưa biến mất.

Có tiến hí khúc từ trong phòng truyền ra, Việt Khê vươn tay mở cửa, cảnh tượng bên trong lập tức rơi vào mắt.

Trong phòng có một nữ quỷ và một thi thể người đàn ông.

Góc nghiêng của nữ quỷ cực hoàn mỹ, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng đáng tiếc lại có một vết thương phá hủy sự hoàn hảo này, vết thương kia gần như khiến đầu nữ quỷ chia thành hai phần. Nữ quỷ ngồi xổm trên đất, nhỏ giọng ngâm nga hí khúc, đôi tay thon dài đang cầm trái tim vẫn còn dãn nở.

Bên chân nữ quỷ là một người đàn ông đã không còn hơi thở, người đàn ông trợn to mắt, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm sợ hãi, trước ngực trống rỗng, trái tim trong ngực đã bị đào ra.

Có người kinh hãi nói: “Nữ quỷ này không phải cô gái bị chém chết dưới nhà mà chúng ta vừa thấy à?”

Dường như tâm trạng của nữ quỷ đang rất tốt, cô ta cầm trái tim, há to mồm rồi nhét trái tim còn đỏ tươi vào bụng.

“Oẹ!” Thấy cảnh tượng như vậy, có ngươi không khỏi chống tường nôn ra.

Sau khi nuốt trái tim xuống, vết thương trên mặt nữ quỷ dần khép lại, chỉ trong giây lát, khuôn mặt cô ta đã láng mịn như ngọc, môi hồng răng trắng, cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng dù xinh đẹp cỡ nào mà nghĩ đến cảnh vừa rồi, mấy người Việt Khê chỉ cảm thấy buồn nôn, hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức.

“Cửu thiên, lôi pháp.”

Tiếng nói trầm thấp vang lên, vô số tia sét ầm ầm đánh xuống nữ quỷ. Uy lực lôi điện này cực kỳ mạnh, dù là người khác đứng ở bên nhìn cũng cảm nhận được lực lượng đáng sợ trong đó.

Mọi người quay đầu đi, nhìn thấy vẻ mặt phụng phịu của Việt Khê, cô ghét bỏ ra mặt.

Lôi điện rơi xuống không chút báo trước, nữ quỷ kia bị đánh trúng người, hơi thở suy yếu, nhưng vẫn chưa hồn phi phách tán, chỉ là vết thương trên mặt vừa khép lại, bây giờ lại bị vỡ ra, máu chảy đầm đìa.

“Đau quá, mặt của tôi, mặt của tôi…” Cô ta che mặt, hung ác nhìn Việt Khê.

Chợt, tiếng thét dài vang lên khắp phòng, một đôi tay vươn lên khỏi mặt đất, bắt lấy chân bọn họ.

“Đây là gì thế?” Mọi người sợ hãi kêu.

Nữ quỷ lao tới, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, âm khí trên người bùng nổ, miệng vết thương chảy máu không ngừng, dáng vẻ nhìn rất ghế người.

“Rầm!”

Việt Khê nhíu mày đá một cái, đá thẳng nữ quỷ vào vách tường, động tác dứt khoát lưu loát, người bên cạnh nhìn thấy không khỏi muốn khen cô một đá này thật sự đẹp trai.

Cô tránh chân đi, hai cái tay nắm lấy chân chô giống như bột mì, lập tức hóa thành tro tàn.

“… Vừa rồi cô dọa đến tôi, tôi hơi tức giận.”

Nói vậy, Việt Khê dẫn nát đôi tay dưới đất, sau đó tiếp tục dùng chân xoay nghiền, dẫm đôi tay đó tan vụn ra.

Cô ngước mắt, nhìn con lệ quỷ trong phòng, bước từng bước đi qua, âm khí tức khắc bùng nổ.

Lực lượng ấy quá đáng sợ, gần như đè ép khiến nữ quỷ không thể động, ở trước mặt cô, nữ quỷ căn bản không có khả năng kháng cự, đó là nỗi sợ hãi theo bản năng!

Nữ quỷ trợn mắt nhìn Việt Khê, trong lòng nhận thấy khác thường, lập tức muốn bỏ chạy.

Việt Khê vươn tay, hoàng phù trong tay lóe sáng, dán quanh người nữ quỷ, ký hiệu trên hoàng phù lập lòe, trực tiếp tạo thành một nhà giam, vây nữ quỷ vào trong đó.

Một tia sét nổ tung trên đầu, nữ quỷ ngã trên đất, bị sét đánh cháy xém.

Việt Khê hừ nói: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ để cô chạy trốn à?”

Mọi người: “…”

Bọn họ ngạc nhiên nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy rất ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Này, sao lại thấy Việt Khê còn giống nhân vật phản diện hơn của nữ quỷ kia?

“Á!”

Nữ quỷ bị lôi điện đánh tan ba hồn sáu phách, cô ta quỳ rạp trên đất, hơi ngẩng đầu lên, ra vẻ đáng yêu nói: “Tôi biết tôi sai rồi, tha cho tôi đi, cô tha cho tôi đi!”

Mắt cô ta mờ nước, giọng nói cực kỳ động lòng người, giọng nói ấy rơi vào tai người khác, quả thật làm cho người ta khó tránh khỏi mềm lòng thương tiếc.

Trong nhóm người Hàn Từ Tuyết, có người dần trở nên mê mang.

“… Cô ấy thật sự đáng thương, cô bỏ qua cho cô ấy đi.”

“Đúng vậy, thả cô ấy đi.”

Mấy người Lý Đông đều lên tiếng, ánh mắt nhìn Việt Khê cũng có vài phần hận thù.

Hà Từ Tuyết cũng hơi hoảng hốt, có điều ý chí cô ta mạnh hơn mấy người kia, cho nên cô ta nhanh chóng hồi thần, nhíu mày nói: “Các người tỉnh táo lại đi, đừng bị nữ quỷ này mê hoặc…”

“Rầm!”

Mặt nữ quỷ bị dẫm nát trên đất, Việt Khê nói: “Đừng nhìn mắt cô ta, đừng nghe cô ta nói, cô ta sẽ mê hoặc các người đấy.”

Nữ quỷ: “…”

Những người khác hoảng hốt không thôi, có hai người tu vi rất thấp, hoàn toàn bị mê hoặc, ánh mắt nhìn Việt Khê như nhìn thấy kẻ thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ, bọn họ lấy phù triện ra tấn công Việt Khê.

“Thuật con rối!”

Cô gái dáng người nhỏ xinh tên là Yến Tây Lai, cô ta lấy một con bù nhìn từ trong ngực áo ra, nhỏ giọng nói gì đó, sau đó cô ta cầm cây châm đâm thẳng vào huyệt thiên linh của bù nhìn.

Sắc mặt Việt Khê lạnh băng, Yến Tây Lai đâm xuống nhưng không tạo thành ảnh hưởng gì tới Việt Khê cả, trái lại chính cô ta còn bị phản phệ, nôn ra một ngụm máu, cô ta ngã xuống đất, bù nhìn trên tay bốc cháy, tan thành tro bụi.

“Cô cho rằng bọn họ có thể làm tôi bị thương à?” Việt Khê cười lạnh, cô ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu vai nữ quỷ.

Giờ khắc này, trong lòng nữ quỷ cảm thấy khủng hoảng vô cùng, cô ta thé to: “Không, không!”

Nhưng dù lòng cô ta khủng hoảng thế nào cũng vô dụng, âm khí trên người cô ta đang bị hút hết vào ngón tay Việt Khê, chỉ giây lát, cơ thể cô ta đã trở nên trong suốt, toàn bộ quỷ lực và âm khí của cô ta bị biến thành một hạt châu màu đen trong tay Việt Khê.

“Rầm!”

Nữ quỷ hóa thành làn khói tan biến mất, Việt Khê bỏ hạt châu vào miệng rồi nuốt luôn xuống bụng.

Hàn Từ Tuyết trợn mắt, cô ta nắm chặt thanh kiếm theo bản năng, ánh mắt cũng cảnh giác hơn.

Giờ khắc này, âm khí trên người Việt Khê vô cùng nồng đậm, âm khí giống như vật thật, đậm tới một mức độ nhất định, làm cho Hàn Từ Tuyết cảm thấy áp lực cùng sợ hãi.

Âm khí trên người cô còn nặng hơn âm hồn.

Màu vàng trên khóe mắt hơi lóe sáng, âm khí trên người Việt Khê biến mất, cũng không quản Hàn Từ Tuyết mà quay qua nói với Hàn Húc: “Để cô ta chạy thoát rồi, đúng hơn là cô ta tạo đường lui cho mình ngay từ đầu, bây giờ không biết trốn đi đâu rồi…”