Thời tiết hôm nay khá đẹp, Thẩm Thư Lê nghĩ chút nữa có hẹn cùng Chu Tiến nên đã chọn một chiếc sơ mi tươm tất một chút.
Tạm thời cậu đã xác định được chuyện di dời là sự thật, chắc không bao lâu nữa nó sẽ được chứng thực.
Chỉ cần cậu tìm được người kết hôn và nhận thêm được một phần bồi thường nữa, thì món nợ cậu đang mang dường như có thể trả hết.
Thẩm Thư Lê không chắc sau khi được chứng thực có chính sách nào đối phó với việc kết hôn nhằm lấy thêm một khoản tiền bồi thường hay không. Thế nên cậu định kết hôn càng sớm càng tốt.
Sau khi kết hôn thì cùng bạn đời dọn đến căn nhà cũ kia sống một thời gian, để căn nhà đã bỏ hoang nhiều năm kia có giá trị sử dụng mà không bị phá dỡ vô ích.
Vốn dĩ cậu không định chọn Chu Tiến vì cảm thấy người này chỉ vừa quen biết không bao lâu, không thân thiết.
Nhân phẩm và tích cách không biết rõ, không đảm bảo.
Nhưng kể từ hôm qua, Thẩm Thư Lê đã có hiểu biết khá nhiều về nhân phẩm của Chu Tiến.
Vì thế cậu đổi ý, muốn nghiêm túc ở chung với Chu Tiến thử xem.
Quan trọng hơn là tiếp tục kiểm tra anh ta.
Sau khi rửa mặt và chuẩn bị bữa sáng trẻ em cho Thẩm Thư Dương, lúc này Thẩm Thư Lê mới chuẩn bị ra cửa.
Nhưng chân vừa rời nhà họ Thẩm liền nhận được tin nhắn từ Chu Tiến.
Đối phương nói có chuyện đột xuất nên không đến được.
Thẩm Thư Lê im lặng nhìn chằm chằm màn hình một lúc mới gõ chữ trả lời: Không sao, cậu bận thì cứ việc.
Thẩm Thư Dương thấy cậu trở lại, bưng chén nhỏ in hình gấu trúc lên hỏi: “A Lê không ra ngoài sao?”
Thẩm Thư Lê ngồi xổm xuống, cười với cậu bé: “Ừ, anh cũng muốn ăn nữa, em đút anh một miếng với.”
Thẩm Thư Dương bất đắc dĩ thở dài: “Ăn cơm cũng phải để Dương Dương đút, A Lê nhõng nhẽo quá đi mất.”
Thẩm Thư Lê không quan tâm, ăn một miếng trứng từ muỗng nhỏ em trai đút đến rồi hôn bé: “Em cũng hôn anh một cái đi.”
Thẩm Thư Dương bày ra biểu cảm không còn cách nào, nhón chân hôn một cái lên mặt cậu: “Được rồi, được rồi.”
Sau nụ hôn này, tâm trạng Thẩm Thư Lê nháy mắt tốt lên không ít, xoa đầu Thẩm Thư Dương: “Ngoan quá.”
Thẩm Thư Dương: “Anh cũng ngoan, anh cũng ngoan.”
Lịch trình buổi sáng bị hủy bỏ, Thẩm Thư Lê ngồi trong phòng dùng máy tính xử lý một chút việc.
Rất nhanh đã đến trưa, khi ấy cậu lại nhận được tin nhắn của Chu Tiến.
Chu Tiến: Xin lỗi, hồi sáng nhận được điện thoại của một đứa trẻ nói chủ cửa hàng thịt cầy đến nhà, mẹ bé muốn bán chó. Bé ấy không muốn bán cho người đó nên mới gọi tôi sang mua, tôi không thể không đến được.
Nhà đứa bé này mấy tháng trước đã bán chó cho Chu Tiến một lần, đứa trẻ này thường đến nông trường xem chó, rất quen thuộc với Chu Tiến.
Ai nấy đều biết, chó bị bán đến tiệm thịt cầy chính là đưa nó vào chỗ chết.
Chu Tiến không đành lòng, nên mới cắn răng hủy hẹn với Thẩm Thư Lê.
Anh giờ đã mang theo chó về nông trường, vừa mới đến nơi liền gửi tin nhắn giải thích cho Thẩm Thư Lê.
Thẩm Thư Lê xem xong tin nhắn, gõ chữ thật nhanh: Không sao mà, chuyện cậu làm rất đúng.
Nghĩ một hồi, gửi thêm: Cuộc hẹn lần sau vẫn giờ như cũ nhé.
Chu Tiến phản hồi cực nhanh: Thật sao?
Thẩm Thư Lê: Ừ.
Nếu Chu Tiến vì đến gặp cậu mà từ bỏ một sinh mạng thì mới đáng thất vọng. Cũng chứng minh tính cách trách nhiệm, nhân phẩm đáng tin Chu Tiến thể hiện trước mặt cậu đều chỉ là giả dối.
Chuyện hôm nay ngược lại làm Thẩm Thư Lê thở phào nhẹ nhõm.
Người này ít nhất đem đến cho cậu cảm giác rất chân thật.
Chu Tiến: Đúng rồi, tôi phải xử lý vết thương cho nhóc chó, cậu muốn nhìn không?
Thẩm Thư Lê hơi khựng: Nhìn kiểu gì?
Chu Tiến: Video [ cute ]
Thẩm Thư Lê còn đang do dự thì một video call xuất hiện, cậu ngơ hai giây sau đó luống cuống tay chân vô tình chạm vào nút đồng ý.
Hai người cách một màn hình đối diện nhau, nhìn vào nhau, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.
Thẩm Thư Lê hơi không tự nhiên, cúi đầu che miệng ho nhẹ.
Chu Tiến cười một cái, di chuyển chậm chậm màn hình vào người chó con: “Tôi để điện thoại ở đây nha, tôi phải thoa thuốc cho nó.”
Thẩm Thư Lê lại nhìn về màn hình: “Nó làm sao vậy?”
Chu Tiến ngồi xổm xuống, nhìn tên nhóc đáng thương cuộn tròn một cục: “Chủ tiệm thịt cầy dùng một cái kìm sắt bắt nó, lúc nó trốn đi thì rơi vào một cái hố, chân bị kẹt vào bẫy thép.”
Lúc trước vì để chăm sóc tốt cho chó, Chu Tiến đã mua sách về động vật, tự học qua các bước cơ bản sơ cứu cho thú cưng.
Đây chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần sát trùng thoa thuốc nên anh đã tự mang về.
Thẩm Thư Lê nhìn động tác dịu dàng của anh, đột nhiên hỏi: “Cậu bỏ nhiều tiền mua nhiều chó như vậy, không thấy mệt à?”
Theo những gì cậu biết thì trong nhà Chu Tiến cũng không giàu có.
Người nghèo làm việc thiện càng đáng quý hơn nhưng cũng khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Thẩm Thư Lê: “Trên thế giới này có biết bao con chó bị bán, kiểu gì cũng có con bị gϊếŧ, cậu không có khả năng cứu hết bọn chúng được.”
Như muối bỏ biển mà thôi.
Tuy suy nghĩ của Thẩm Thư Lê bi quan nhưng rất có đạo lý.
Chu Tiến đang cúi đầu, chuyên tâm thoa thuốc cho chó nhỏ, dưới ánh sáng, sườn mặt cương nghị của anh hiện ra sự dịu dàng đặc biệt.
Nghe xong những lời Thẩm Thư Lê nói, anh chợt cười, giãn đôi mày khí phách:
“Ừ, nhưng con đường lúc này có tôi, sau này sẽ có thêm hàng vạn người khác. Tôi chưa bao giờ coi thường người khác, cũng không bao giờ đánh giá thấp thế giới này.
Anh tin tưởng, trên thế giới chỉ có một mình anh nhưng sẽ có vô số người tốt giống như anh.
Tiếng nói nam tính trầm thấp, giọng điệu tự nhiên tùy ý nhưng có thể làm người khác cảm nhận được một loại cảm giác cứng rắn dịu dàng. Giống như ngọn cỏ chui ra từ hòn đá, khiến người khác thán phục.
Thẩm Thư Lê thừa nhận, vào giờ khắc này trái tim cậu thật sự đã rung động.