Chương 35: Thế Tử Ốm Yếu (14)

Từ hoàng cung trở về, dọc theo đường đi, Ôn Tu Tề luôn luôn lấy các loại lý do, dặn Mộ Từ nhất định phải hảo hảo bảo vệ tốt bản thân, ở trong phủ có người xa lạ như vậy, nếu có thể tránh thì liền tránh đi, nếu có thể đem người đuổi đi liền phải nhanh chóng đuổi đi linh tinh đủ loại.

Dù sao lời ám chỉ này để nói chính là Bạch Khinh Trần ở phía đối diện.

Mộ Từ vốn đã bị hành động đột nhiên của hắn ở trên xe ngựa làm cho kinh hoảng không chịu được, lúc này nghe được Ôn Tu Tề nói chuyện nhẹ nhàng, lại còn nói không ngừng, liền cảm thấy hắn thật sự dong dài, hơi không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, ứng phó thập phần có lệ vài tiếng liền trực tiếp vào phủ.

Nhưng Bạch Khinh Trần theo sát sau lưng Mộ Từ tiến công chúa phủ, trên mặt tràn đầy vẻ cười nhạo chói lọi, thậm chí thời điểm ở sau lưng Mộ Từ, còn hư hư làm ra động tác vây quanh, khiến Ôn Tu Tề ở phía sau tức giận đến không chịu được.

Hắc Phong ở bên cạnh thấy vậy, xì khẽ một tiếng: "Chủ tử,vừa thấy liền biết họ Bạch này chính là thích cái Thập công chúa kia, bộ dạng *nhân mô cẩu dạng, cũng không biết ánh mắt kiểu gì, vậy mà lại coi trọng Thập công chúa như vậy!"

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Ôn Tu Tề nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

"..."

Hắc Phong co rúm người một chút, không dám lên tiếng nữa.

------------------------------------

Qua mấy ngày, trong cung truyền đến tin tức, nói là độc của ngũ hoàng tử Thu Thiệu Nguyên đã sắp giải được triệt để, gần đây đang được nữ nhi của một vị quan viên tên là Khuynh Thành cô nương chiếu cố.

Mộ Từ suy ngẫm vài ngày, hơn nữa tin tức này càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, vì thế nàng đi tới một cái độc viện cách đó không xa tìm Bạch Khinh Trần.

Theo lộ tuyến Tiểu Đào đưa, thời điểm Mộ Từ đi đến thiên viện, liếc mắt một cái liền thấy Bạch Khinh Trần thản nhiên tự đắc.

Hắn tự chế ra một cái ghế nằm, tránh ở dưới một bóng cây cổ thụ che lấp bầu trời, bộ dáng nhàn tản sung sướиɠ, lúc có lúc không phe phẩy cái quạt xếp của hắn, mắt nhắm lại, hưởng thụ thời gian nhàn tản khó có được.

"Tiểu sư muội, cũng đã đến đây, sao không tiến vào, còn đứng ở cửa làm cái gì!"

Hắn quả nhiên nội công thâm hậu!

Mộ Từ nghĩ.

Nàng đi qua, đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống bên trên băng đá, hai tay khoanh ngực, từ trên cao nhìn xuống hắn.

"Uy, tìm ngươi có việc!"

Mộ Từ hững hờ đá hắn một cước, cũng không mạnh, như là đang nhắc nhở hắn ngồi dậy cho tử tế.

Bạch Khinh Trần khẽ cười một tiếng, vẫn là không đứng dậy, chỉ biếng nhác xốc lên mí mắt liếc mắt xem xét nàng một cái, thuận miệng nói: "Đến, ngồi trên đùi ta, ngồi trên đùi sư huynh, ta liền đáp ứng ngươi!"

Mộ Từ đứng lên, một cước đem hắn đá bay mằn dưới thân ghế, Bạch Khinh Trần liền một khắc từ cái ghế kia, tung người nhảy lên, yên lặng đứng ở trên băng đá bên cạnh.

Mộ Từ nói: "Qua mấy ngày, phát hiện ngươi trước sau vẫn như một đáng đánh đòn!"

"Ha ha, tiểu sư muội, ngươi khó có được nói một câu thật lòng nha! Ta người này không có ưu điểm gì, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có duy nhất một ưu điểm chính là đáng đánh đòn !" Bạch Khinh Trần cười không cái chính đi.

"... Được rồi, tìm ngươi thực ra có việc thương lượng." Mộ Từ lại ngồi xuống.

Bạch Khinh Trần thấy nàng giương lên một khuôn mặt nghiêm túc, cũng không lại đùa giỡn nháo, chỉ ngồi ở trên bàn đá bên cạnh, một bộ dáng phóng đãng không kềm chế được.

"Như thế nào? Còn có thể có chuyện gì làm khó được ngươi? Ngươi chính là vẫn luôn không chịu để tâm!" Bạch Khinh Trần không cho là đúng.

"Hàn độc, đã nghe nói qua chưa?" Mộ Từ nghiêm mặt nói.

"Thế nào, ngươi muốn giúp thế tử gia Vĩnh Ninh Hầu dối trá kia trị hàn độc?" Bộ dáng Bạch Khinh Trần một mặt chọc cười, phảng phất cảm thấy Mộ Từ như đang kể cái chuyện cười thông thường.

Hàn độc, theo hắn biết, người trúng hàn độc chưa từng có ai sống sót, nhưng là có một Vĩnh Ninh Hầu thế tử gia Ôn Tu Tề người này.

"Không sai!" Mộ Từ cũng bình tĩnh đáp, hoàn toàn không có ý tứ phủ nhận.

"A, ngươi thành thực như thế! Bất quá, dựa vào cái gì? Liền tính nếu ta có thể trị được thì dựa vào cái gì!" Bạch Khinh Trần nhảy từ trên bàn đá xuống, ngồi vào một bên trên băng đá, tùy ý rót cho bản thân một chén trà, ngửa đầu uống.

"Điều kiện thì tùy ngươi đề ra, chỉ cần ta có thể làm được!" Mộ Từ nghĩ nghĩ, không chút do dự nói.

"Ngươi quả nhiên cùng tên kia có một chân!" Bạch Khinh Trần nói.

Dứt lời, không đợi Mộ Từ nói gì, lại tiếp tục tự nhiên nhắc tới.

"Đột nhiên có chút khó chịu đấy, tiểu sư muội, rõ ràng là sư huynh nhận thức ngươi trước, ta khi dễ ngươi từ nhỏ đến lớn, vì sao ngươi lại chạy đi với người khác! Sư huynh rất đau lòng a!" Bạch Khinh Trần đột nhiên cầm quạt xếp kia che mặt, làm ra một bộ dáng lã chã chực khóc.

"..." Mộ Từ không nói nổi câu gì.

"Ta không đồng ý, ta cũng không chữa được, ta sẽ không trị hàn độc, ai yêu cầu cũng vậy." Bạch Khinh Trần rào rào một phen thu hồi quạt xếp, sau đó gõ gõ một chút trên mặt bàn đá, mỗi một tiếng động phát ra cũng mang theo một chút âm thanh thanh thúy.

"..." Ha ha, ta cảm thấy ngươi đang chơi xấu.

Mộ Từ bị bộ dáng vô lại này của hắn làm cho không biết nên nói cái gì cho tốt.

"Ngươi cẩn thận suy nghĩ, mặc kệ là cái gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý trị liệu hàn độc." Mộ Từ nói xong câu đó, liền đứng dậy rời khỏi biệt viện, nàng cho hắn thời gian hảo hảo suy nghĩ.

Đợi khi Mộ Từ vừa ly khai, Bạch Khinh Trần thu liễm bộ dáng cợt nhả cùng cà lơ phất phơ trước đó, một đôi mắt tuấn mĩ yên lặng nhìn theo bóng lưng Mộ Từ, trên mặt tràn ngập sự nghiêm túc chưa bao giờ từng có, nhẹ nhàng mà cúi đầu, thì thào mở miệng.

"Tiểu sư muội, nếu là sư huynh muốn cả đời khi dễ ngươi, điều kiện này ngươi có đồng ý không?" Chờ lời này tan trong gió thật lâu, hắn mới ý thức đến bản thân vừa nói ngốc cái gì, cầm lấy quạt xếp trong tay, gõ mạnh vào trán của bản thân, không lưu tình chút nào.

"Ta rốt cuộc là nói hươu nói vượn gì vậy..."