Chương 34: Thế Tử Ốm Yếu (13)

"Tiểu sư muội, ngươi không tự mình cảm tạ sư huynh ta một chút sao?" Bạch Khinh Trần phe phẩy một phen quạt xếp, một mặt có vẻ chế nhạo.

"Thật sự là cám ơn ngươi đã lải nhải!" Mộ Từ rất biết nghe lời.

"..." Có chút không vui.

Qúa trình Bạch Khinh Trần trị liệu, nàng nhìn thấy rõ ràng, có lẽ hàn độc của Ôn Tu Tề, hắn cũng có thể!

"Tiểu sư muội, còn thất thần làm gì, chúng ta hồi phủ đi! Sự tình nơi này cũng coi như được xử lí, bệ hạ là cố ý để ngươi chăm sóc ta thật tốt, nhớ sai người trước chuẩn bị cho ta rượu tốt hảo món ăn hảo thịt, sư huynh ngươi muốn hảo hảo bổ sung một chút - thể lực!"

Bạch Khinh Trần đối với Ôn Tu Tề đứng thẳng tắp một bên không nói một câu hoàn toàn xem nhẹ, hắn một mặt tự nhiên lại mang theo ngữ khí tràn đầy quen thuộc ở một bên Mộ Từ nói.

Đối với Ôn Tu Tề, kinh tài vang danh Thanh Hạ Quốc thế tử gia Vĩnh Ninh Hầu, hắn vốn đang cảm thấy rất hứng thú, nghĩ một chút rốt cuộc kiến thức của thiên tài đến mức độ nào, nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng liền tràn đầy thất vọng, ngược lại không phải do khí chất toàn thân cùng tài hoa trong truyền thuyết của Ôn Tu Tề không hợp, chẳng qua là vì trong đáy lòng phát ra ý không vui.

Thuần túy không vui, nhất là nhìn đến đôi con ngươi đen kia của hắn không chút che giấu địch ý.

Đương nhiên, hắn cũng không vui khi người này luôn xuất hiện bên người Mộ Từ, Bạch Khinh Trần đem loại cảm giác này quy kết cho việc bản thân xem cải trắng lớn lên không thể để cho heo ủi.

"Ta đưa ngươi trở về." Ôn Tu Tề ở một bên nhàn nhạt nói.

Nói thập phần tự nhiên, ngay cả xưng hô cùng kính ngữ đều trực tiếp lược bỏ.

Mộ Từ nghe được lời này, lại khó có được không phản đối. Nàng nghĩ, trước tiên có thể để cho hai người Bạch Khinh Trần với Ôn Tu Tề này tiếp xúc một chút, hiểu biết lẫn nhau, đối với việc trị liệu hàn độc sau nay có thể sẽ có chút trợ giúp.

Hơn nữa, Bạch Khinh Trần người này không phải là đối với Ôn Tu Tề cảm thấy rất hứng thú sao?

Vì thế, cuối cùng Mộ Từ thuận lợi ngồi trên xe ngựa Ôn Tu Tề, đi theo nàng còn có Bạch Khinh Trần cùng nhau ngồi.

Dưới màn đêm, một chiếc xe ngựa tôn quý lại điệu thấp dáng vẻ chạy thật nhanh ở trên đường.

Bên trong xe ngựa, ba người ngồi đối diện nhau tạo thành một hình tam giác.

Mộ Từ có thân phận tôn quý nhất nên ngồi ở chính giữa, Ôn Tu Tề cùng Bạch Khinh Trần ngồi ở hai bên, mỗi người một bên, trong lúc đó khí tràng giữa hai nam nhân hoàn toàn bùng phát.

Mộ Từ ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, lại không biết rốt cuộc sao lại thế này.

Bạch Khinh Trần lúc này hơi hơi ôm lấy khóe miệng, cũng có cảm giác, nụ cười nguy hiểm kia cũng có chút hàm xúc cùng ý tứ.

Mà luôn luôn ôn nhuận như Ôn Tu Tề cũng chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng khó coi, đôi con ngươi đen tràn đầy tia phức tạp, sẳng giọng cùng sự tức giận tràn ngập trong đó.

"Hai người các ngươi không giới thiệu với nhau một chút sao?" Mộ Từ ý đồ muốn giảm bớt không khí xấu hổi này một chút.

"Không cần thiết!" Hai người trăm miệng một lời.

"..." Tốt, thật sự tốt!

Hai cẩu nam nhân âm tình bất định!

Không khi giữa ba người lại như cũ bị vây trong một loại không khí xấu hổ không thôi.

Qua hồi lâu, đột nhiên xe ngựa lắc mạnh một chút, mang theo mấy người trong xe cũng một trận bất ổn, Mộ Từ nghĩ tới chuyện hàn độc, nhất thời không dám bắt bẻ suýt chút nữa lao đầu ra ngoài.

Ôn Tu Tề tay mắt lanh lẹ đem thân thể của nàng hình ổn định, cũng thuận thế một tay ôm lấy Mộ Từ lao vào trong lòng mình, thậm chí cơ hồ có thể nói là đem cả người Mộ Từ đều dán ở trong lòng mình.

Mộ Từ dán người trên ngực Ôn Tu Tề, nàng thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của Ôn Tu Tề một chút lại một chút mãnh liệt nhảy lên. Hai tay của nàng đặt ở trên đùi Ôn Tu Tề, cả người xem như nằm trọn ở trong người hắn.

"..." ĐM! Đây là cái tư thế hổ thẹn gì vậy.

Khuôn mặt Mộ Từ túng quẫn, muốn giãy giụa, lại bị Ôn Tu Tề một phen vỗ về một chút, không nhẹ không nặng, sau đó chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: "Đoạn đường này không dễ đi, không muốn một lát nữa đem ngươi hất ra bên ngoài, thì an phận một chút."

Hắn cách nàng rất gần, thời điểm Ôn Tu Tề nói lời này, hô hấp cơ hồ đều phả vào cổ Mộ Từ, hương dược liêu hằng năm trên người hắn giờ phút này tự như nồng đậm hơn.

Mộ Từ cảm thấy bản thân có chút váng đầu mắt hoa, nhưng lại không phải là loại đầu váng mắt hoa, chỉ là bất ngờ bị loại hành động vô cùng thân thiết này của Ôn Tu Tề làm kinh động, cảm nhận được bản thân bị giam cầm trong một cái ôm, giờ phút này nàng chính là muốn động cũng động không được.

Mẹ kiếp!

Ôn Tu Tề cảm thụ được người trong lòng khó có được ngồi yên, trong lòng đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện ra một cỗ thỏa mãn chưa bao giờ từng có, ngay cả việc đêm nay tức giận ở trên yến hội thì giờ phút này cũng tiêu tan, khóe miệng hắn đạm cười, mặt mày lại thêm không ít vẻ sinh động.

Xe ngựa rất lớn, không gian bên trong cũng đủ rộng, tính cả trên người Ôn Tu Tề còn có một Mộ Từ, thì vẫn như trước cách Bạch Khinh Trần thật xa.

Võ công Bạch Khinh Trần không kém, kỳ thực mới vừa rồi hắn thậm chí còn nhanh hơn Ôn Tu Tề một bước vươn tay, thế nhưng là ở thời điểm vừa vươn tay, trong đầu hiện lên cái gì đó, làm hắn rụt tay về.

Chỉ là giờ phút này, hắn thấy Ôn Tu Tề trước mặt kia đạm cười khóe môi, lúc hắn nhìn về phía tiểu sư muội nhà mình đáy mắt che giấu nồng đậm ham muốn chiếm hữu, đột nhiên cảm thấy chói mắt cực kỳ, thậm chí đối với hành vi mới vừa rồi rút tay về của bản thân cũng hối hận đến không chịu được.

Đáy lòng Bạch Khinh Trần ngầm bực, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, sắc mặt như cũ cười cười đến không kềm chế được, chẳng qua nụ cười kia cũng không chạm đến đáy mắt, mang theo mấy phần phiền chán cùng mất mát.