Chương 6

Mắt ông ta quét qua khuôn mặt của tên tù nhân, tù nhân bị ông ta quét đến vội vàng lắc đầu.

Hoa Tưởng chợt bừng tỉnh.

Tại sao cậu lại cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người chứ?

Tối hôm qua cậu bị người trong phòng giam vây xem cũng không có cảm giác này.

A, đúng rồi.

Bởi vì Tần Trầm Đàn đổi trắng thay đen, nói cậu hầu hạ hắn.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là có thịt ăn!

Chao ôi, suýt nữa đã bỏ lỡ cơ hội ăn thịt rồi.

Cậu cảm kích nhìn đại ca phòng bếp, giọng nói này tốt, uy hϊếp lại càng tốt hơn. Nói một tiếng cảm ơn với đại ca phòng bếp, sau đó Hoa Tưởng tung tăng ôm bát tìm một chỗ ngồi xuống.

Mọi người nhìn cậu đầy hâm mộ.

Thằng nhãi này, làm sao bám được vào ngục trưởng rồi.

Trong tù không có văn bản nào quy định rõ ràng tù nhân không thể yêu đương với cảnh sát.

Nhưng mọi người đều là nam giới, cho dù có một số tù nhân có ý kia thì họ cũng không dám. Một là chưa xác định được xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cảnh sát, hai là nếu quyến rũ, cảnh sát không những không cắn câu mà còn thiết diện vô tư nhốt anh lại, để anh chịu khổ một phen, đến lúc đó anh muốn khóc cũng không có chỗ khóc.

Còn về trường hợp cảnh sát chủ động thì không có chuyện như thế xảy ra, cảnh sát chí công vô tư làm sao có thể coi trọng một kẻ phạm tội?

Hoa Tưởng không đếm xỉa đến những ánh mắt xung quanh, cậu ăn một miếng thịt, cuối cùng cũng nhớ tới con trai của mình.

Cậu ngước lên tìm người khắp nơi nhưng không tìm được, ngược lại nhìn thấy đám người lao đầu.

Hoa Tưởng nhìn xuống miếng thịt trong bát mình, trước khi “tiêu tan hiềm khích” với đám người lao đầu, dù là cậu, hay Ôn Thư Dung, đều sẽ muốn chia sẻ thịt để làm mối quan hệ tốt hơn.

Tuy nhiên, dựa theo tính cách của Ôn Thư Dung, trước khi chia sẻ nhất định sẽ rối rắm một phen, nếu Tần Trầm Đàn biết mình chia sẻ mhững thứ hắn đưa, có thể sẽ mất hứng hay không, nhưng cuối cùng lòng muốn chia sẻ của cậu cũng chiếm thế thượng phong.

Hoa Tưởng cũng rối rắm, trên phương diện đối nhân xử thế cậu hẳn là phải chia, nhưng trong bụng lại không quá muốn.

Dẫu sao miếng thịt này cũng chỉ đủ cho cậu ăn, nếu có con trai cậu ở đây, cậu sẽ vui vẻ chia cho y.

Nhung đối với những người khác, quan hệ giữa cậu và bọn họ còn chưa tốt đến độ có thể từ bỏ những thứ yêu thích của mình.

Thôi được rồi.

Rốt cuộc, dù là trong ký ức của Ôn Thư Dung hay trong tiểu thuyết, những người bạn cùng phòng này đều không tệ lắm.

Hoa Tưởng đang muốn bưng bát đứng dậy, loa phát thanh đột nhiên vang lên một tiếng: “078, ăn cơm đàng hoàng nào.”

Cái bát Hoa Tưởng bưng trong tay suýt chút nữa bị rơi xuống. Đại lão à, ngài đang theo dõi tôi đó sao?

Tần Trầm Đàn thật sự không cố ý theo dõi, chỉ muốn đến xem một chút, không ngờ lại bị hắn bắt gặp chàng trai đang chuẩn bị muốn ban phát lòng tốt không đúng chỗ.

Hoa Tưởng lại nổi danh lần nữa, liền thành thành thật thật ngồi xuống.

Tần Trầm Đàn nói: “078, lần sau còn để tôi phát hiện những động tác nhỏ của em…”

Loa phát thanh đột nhiên vang lên một tiếng chát, như tiếng thắt lưng quất vào thứ gì đó.

Mặt Hoa Tưởng sắp chôn vào trong bát luôn rồi.

Mẹ nó.

Tên đàn ông này chắc chắn đang đùa bỡn cậu!

Chuyện Hoa Tưởng và ngục trưởng có một chân, ban đầu chỉ tạm thời lan truyền trong nhà ăn ở tầng một, nhưng trải qua lần phát thanh này của Tần Trầm Đàn, những người vốn dĩ không biết sự thật đều bắt đầu điên cuồng phát tán suy nghĩ của mình, nghĩ xem hai người này có phải có một chân hay không. Chờ khi trong nhà ăn tầng một ăn xong trở về, vừa mở miệng, ừm, đã chứng thực suy nghĩ của bọn họ.

Hoa Tưởng lấy phương thức như vậy trở nên nổi tiếng trong ngục giam.

Hoa Tưởng và một vài người bạn cùng phòng quay trở lại phòng giam, trông thấy Tạ Vân Kính đang lẳng lặng ngồi ở mép giường, trên khóe miệng rõ ràng có vết thương.

Bước chân cậu khựng lại, hơi hoài nghi Tạ Vân Kính bị Tần Trầm Đàn đánh, nhưng tối qua cậu thấy Tạ Vân Kính thay quần áo, trên người không hề có dấu vết bị đánh, huống chi là trên mặt.

Điều này có sự khác biệt rất lớn với tiểu thuyết, trong tiểu thuyết, mỗi lần Tần Trầm Đàn đến, Tạ Vân Kính đều mình đầy thương tích, mặt mũi cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Hoa Tưởng nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt Tạ Vân Kính, đột nhiên nhớ tới một số đoạn ngắn trong tiểu thuyết.

Vì biết giám ngục trưởng không thích Tạ Vân Kính, có một số tù nhân vì để lấy lòng hắn, mà đã bới móc Tạ Vân Kính khắp nơi.

Họ đánh hội đồng y, cướp đồ ăn của y, ngáng chân y, va vào y, dẫm lên bánh bao của y.

Y không bao giờ chống cự.

Y nhặt chiếc bánh bao đã bị dẫm bẹp nát bấy, ở trước mặt những người đó, từng chút từng chút nuốt vào bụng.

Đám tù nhân cùng hung cực ác khi nhìn thấy hình ảnh này, đều sẽ dấy lên chút lòng trắc ẩn.

Bảo y nhẫn nhục chịu đựng sao? Không phải, chỉ là y trân trọng phần lương thực của bản thân mình.

Mọi người đều có thể nhìn ra.

Kể từ đó, số người làm khó y đã vơi dần.

Còn có người đau lòng y nảy ra một chủ ý, nói giám ngục trưởng cùng đám tù nhân muốn lấy lòng hắn nhất định không muốn thấy Tạ Vân Kính sống tốt, bọn họ không thể ngăn giám ngục trưởng, nhưng lại có thể ngăn được đám tù nhân kia.

Kể từ đó, những kẻ thực sự muốn bới móc Tạ Vân Kính đều bị những người muốn giúp đỡ y ngăn cản.

Hơn nữa vì để không bị nhìn ra, lần nào họ cũng giả vờ làm khó Tạ Vân Kính.

Nhưng sẽ không thực sự làm hại đến y.

Hoa Tưởng nhìn chằm chằm vết thương trên khóe miệng Tạ Vân Kính. Không đúng, tiết điểm này con của cậu ở trong tù ngoại trừ bị nam chính ba ngày hai lượt làm khó ra thì sinh hoạt cũng coi như không khó khăn lắm.

Quên đi.

So đo chuyện này làm gì?

Hoa Tưởng đi tới, cúi xuống trước mặt y, nhìn vết thương trên mặt y.

Sau đó không nói một lời đứng thẳng dậy, ánh mắt Tạ Vân Kính trong nháy mắt trở nên tăm tối.

Tối qua cậu ta quan tâm đến mình, chẳng lẽ là giả vờ?

Tối qua Hoa Tưởng có phần giả vờ, nhưng hôm nay thì không.

Nghĩ đến những gì đã xảy ra với con trai mình trong cuốn tiểu thuyết, cậu đau lòng không chịu nổi.

Cậu không chú ý tới, trong vô thức mình sớm đã phân họ thành hai người riêng biệt.

Hoa Tưởng lấy khăn mặt của Tạ Vân Kính, đưa cho y, nhẹ giọng nói với y: “Lau nhé?”

Khóe miệng y có vết máu, trên mặt còn có vết bẩn.

Hoa Tưởng không lau giúp y, bởi cậu cứ cảm giác GAY GAY thế nào ấy.

Kỳ thực là bởi vì đây không phải con trai trong ấn tượng của cậu, nếu như phải, khi nhìn thấy vết thương trên mặt y, đừng nói lau cho y, Hoa Tưởng đoán chừng còn chưa cho rằng mình làm chưa đủ nhiều, muốn thổi thổi vết thương cho người ta hoặc nói đau đau bay đi gì gì đó.

Tạ Vân Kính nói: “Cảm ơn.”

Y giơ tay lên nhận khăn mặt Hoa Tưởng đưa tới, lúc này Hoa Tưởng mới nhận ra mu bàn tay của y cũng bị thương, những vết thương dài ngắn khác nhau, một số vết thương còn dính máu khô, vừa nhìn đã thấy đau rồi.

Tạ Vân Kính như không chú ý tới, chỉ lo lau mặt.

Hoa Tưởng thấy có một số vết thương trên mu bàn tay y bị tét, máu tươi chảy ra.

Cậu nói: “Tay anh đang chảy máu kìa.”

Ánh mắt đánh giá bàn tay còn lại của Tạ Vân Kính, nó cũng bị thương. Hoa Tưởng đang cân nhắc có nên lau giúp y hay không, lại nghe thấy Tạ Vân Kính nói: “Không sao đâu.”

Y không thèm nhìn đến bàn tay đang chảy máu của mình, Hoa Tưởng không khỏi lại nghĩ đến con trai mình, nếu là y, y nhất định sẽ xem qua một chút, sau đó nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu, đừng lo lắng.”

Rõ ràng người bị thương là y, lại còn đi an ủi người khác.

Hoa Tưởng thầm thở dài một hơi trong lòng, nói: “Sau này hai chúng ta cùng đi đi.”

Bằng cách này, khi Tạ Vân Kính bị đánh, tốt xấu gì mình cũng có thể hỗ trợ ngăn cản.

Nhưng nếu làm thế, xem như đã đối nghịch với nam chính.

Hoa Tưởng quay đầu nhìn thoáng qua camera trong phòng giam.

Mặc dù mẹ của Tạ Vân Kính là kẻ thứ ba phá hoại cuộc hôn nhân của cha mẹ nam chính, nhưng Tạ Vân Kính lại không phải là em trai cùng cha khác mẹ của nam chính.

CP của nam chính mới phải.

“Được rồi." Tạ Vân Kính thừa dịp Hoa Tưởng xoay đầu, liền liếc mắt nhìn những người khác trong phòng giam đang theo dõi diễn biến.

Những người nhìn thấy ánh mắt của y đều siết chặt nắm tay.

Bọn họ thề, trong mắt thằng nhãi này bọn họ thấy được vẻ đắc ý.

Không thể để hai người này tiếp tục như thế được nữa.

Lao đầu lớn giọng hô: “Làm vệ sinh nào.”

“Hôm nay chúng ta phụ trách phòng tắm số 1, 078, Trương Đại Phương, Lý Văn…” Lao đầu đọc từng cái tên một, sau đó chia người làm hai đội. Hoa Tưởng được phân vào phòng tắm, Tạ Vân Kính thì ở trong phòng giam.

Bởi vì không gian phòng giam không lớn, nên chỉ để lại ba người dọn dẹp, tám người thì đến phòng tắm, lao đầu phụ trách giám sát, chạy cả hai bên.

Hoa Tưởng liếc nhìn vết thương trên tay Tạ Vân Kính, hỏi lao đầu: “Anh Trương, anh có thể xếp tôi và 9015 cùng một tổ không? Tay anh ấy bị thương không tiện vắt giẻ lau, nếu có thể, tôi muốn làm thay cả phần của anh ấy.”

Trong tù, làm vệ sinh không có cây lau nhà, tất cả đều dựa vào giẻ lau.

Hơn nữa mọi người không được lười biếng, đều phải làm hết.

Sàn nhà phải lau đến không còn một hạt bụi, mọi ngóc ngách, tường, cửa, bồn rửa, v.v. đều không thể bỏ qua.

“Không được, quy tắc là quy tắc. Ở đây không có bất kỳ kẻ nào được lười biếng.” Lao đầu mặt không chút thay đổi nói.

Hoa Tưởng cũng biết những gì mình nói là không tuân thủ quy tắc, trước kia những vết thương mà con cậu phải chịu còn nghiêm trọng hơn Tạ Vân Kính nhiều, đôi khi tay bị dẫm nát cũng phải kiên trì làm việc.

Lao đầu đồng tình với y, nhưng cũng không dám để y nghỉ ngơi, lo lắng bị nam chính nhìn thấy thì bản thân chẳng những không giúp không được Tạ Vân Kính, mà còn có thể sẽ làm hại y lần nữa.

Vừa rồi là do Hoa Tưởng đầu óc nhất thời nóng lên, bây giờ mới phản ứng lại.

Trên mặt cậu lộ ra vẻ anh Trương anh nói có đạo lý, tôi hối hận rồi, sau đó xoay người đến ban công lấy giẻ lau, không chú ý tới đầu lao ngước mắt nhìn lên camera trong phòng.

Ngục trưởng.

Anh hiểu mà.

Không phải tôi cố ý muốn “làm khó ” 078 đâu.

Nhân viên giám sát phía sau tỏ vẻ đã hiểu.

Người của ngục trưởng, làm sao có thể thông đồng với kẻ khác, còn làm việc thay người ta.

Ngay cả ngục trưởng cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ này đâu.

Chát.

Cẩn thận ngục trưởng dùng thắt lưng quất vào mông cậu đấy.

Nếu Hoa Tưởng biết tên nhân viên này đang nghĩ gì, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi nhìn bộ dáng này, quan hệ giữa Tần Trầm Đàn và cấp dưới hẳn không tệ lắm, bằng không người ta làm sao dám trêu chọc hắn?

Nhưng trong tiểu thuyết, nam chính lại là một sự tồn tại khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật, trong tù không có ai không sợ hắn.

Đừng nói ở trong lòng trêu chọc hắn, vừa nghĩ tới hắn thôi đã sợ rồi.

Người đàn ông này còn có biệt danh sát thần, mọi người đánh giá hắn là thị huyết lãnh khốc, thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác.

Khi đối diện với ánh mắt hắn, sẽ cảm giác được mùi máu tươi ập vào mặt cộng thêm sát khí dày đặc.

Phần lớn mọi người đều sợ hãi hắn, nhưng lại không có bao nhiêu kính nể.

Nhưng Tần Trầm Đàn hiện tại thì khác, cấp dưới tôn sùng hắn, lúc nên làm chính sự tuyệt không cợt nhả, khi rãnh rỗi, sẽ dám đùa giỡn vài câu với hắn.

Tù nhân đối hắn, ôm loại tâm tình kính sợ.

Loại tâm tình này, kính cùng sợ ở vị trí ngang bằng nhau.

Tần Trầm Đàn đến đây vào hai năm trước.

Lúc ấy liền đao to búa lớn thay đổi một số nội quy trong trại giam, còn lập ra vài điều mới.

Khiến người ta ấn tượng nhất chính là nooii quy không thể vô cớ cưỡиɠ ɧϊếp người khác.

Trong xã hội hiện nay, tội phạm hϊếp da^ʍ có lẽ là tồn tại khiến người ta khinh thường nhất.

Ở trong tù, bọn chúng không những bị mọi người chán ghét, mà ngay cả nhân viên trong nhà tù cũng không thích chúng.

Tuy nhiên, luật lệ của nhà tù do quản giáo trước đây đặt ra là miễn không bị mất mạng, thì tùy đám tù nhân này lăn lộn, nhà tù, vốn là nơi trừng phạt người ta, sao có thể để bọn họ sống tốt được.

Nhưng Tần Trầm Đàn lại nói các tù nhân cũng phải có nhân quyền, đối với một số tù nhân biểu hiện tốt, chúng ta nên cho chút tôn trọng.

Nếu muốn trừng phạt, dạy dỗ bọn họ thì có thể sử dụng những phương thức khác.

Sau đó nơi này đã có một bước ngoặt thay đổi lớn, những tù nhân phạm tội hϊếp da^ʍ cùng với những kẻ mặc dù không phải vì tội danh này mà tiến vào đây, nhưng trong tù đã thực hiện hành vi cưỡиɠ ɧϊếp người khác, đều không nằm trong hàng ngũ được tôn trọng.

Tần Trầm Đàn sai người đặc biệt đánh dấu rõ ràng trước thẻ đeo của bọn chúng, cho phép chúng có thể chó cắn chó lẫn nhau, còn về những tù nhân không bị đánh dấu, nếu chúng dám chạm vào, dùi cui điện của cảnh sát trong tù cũng không phải là ăn chay.

Quy củ này vừa lập ra, ngoại trừ những tù nhân hϊếp da^ʍ kia, ai mà không nói tốt?

Vào đến phòng tắm, lao đầu đã bắt đầu phân công: “078, Lý Văn, hai người chịu trách nhiệm lau tường.”

Lau tường nhẹ nhàng hơn khá nhiều so với việc lau sàn nhà, không cần ngồi xổm, khom lưng trong một thời gian dài.