Chương 45: Phiên ngoại 1

“Tòa tuyên án: Bị cáo Nhuyễn Giai Lâm bị kết tội tham ô công quỹ, tội bao che, quyết định tuyên phạt nhiều tội danh, bị kết án 20 năm tù…”

Hoa Tưởng nhìn Nhuyễn Giai Lâm và Chu Thiên Phó, bởi hai người tham ô công quỹ nhưng không tiêu xài, trả lại cho công ty, thế nên Nhuyễn Giai Lâm không bị kết án nặng như Ôn Thư Dung.

Chu Thiên Phó nhiều lần lừa đảo, tuy Nhuyễn Giai Lâm không tham gia vào, nhưng không tố giác hành vi của gã với cơ quan công an, phạm vào tội bao che.

Chỉ bị kết án hai mươi năm thôi… Ôn Thư Dung cũng đã nghĩ đến tình huống này.

Ngay cả khi Nhuyễn Giai Lâm trả lại tiền, không bị kết án tù chung thân như cậu, thì điều đó cũng không quan trọng.

Cậu chỉ muốn những kẻ xấu được đưa ra công lý.

Khi nghe Chu Thiên Phó bị kết án tử hình, trong lòng Hoa Tưởng không có cảm giác gì quá lớn, chỉ có thể nói là trừng phạt đúng tội.

Về phần Hoa Tưởng, không có gì bất ngờ, bị kết án hai năm quản chế.

Hoạt động tự do trong thành phố, muốn rời khỏi thành phố này tỉnh này, cần phải làm đơn xin các bộ phận có liên quan.

Nhưng bởi vì đơn vị nhà ăn của trại giam tiếp nhận Hoa Tưởng, căn cứ nguyên tắc gần, Hoa Tưởng cũng bị giám sát hoàn toàn bởi trại giam.

Nói cách khác nếu cậu muốn đi đến những nơi khác, có thể nộp đơn xin trực tiếp bộ phận có liên quan của trại giam.

Chiếc còng trên tay được cởi ra, Hoa Tưởng xoa xoa cổ tay, nhìn Tần Trầm Đàn đang ngồi trên ghế dự thính, nhếch môi, hơi hơi mỉm cười.

Cảm ơn anh.

Làm cậu tiết kiệm được rất nhiều chuyện.

Trong quá trình lật lại vụ án, Hoa Tưởng không phải lo lắng bất cứ điều gì. Luật sư, Tần Trầm Đàn giúp mời, chứng cứ, Tần Trầm Đàn hỗ trợ cung cấp, quả thực không có gì bớt việc hơn thế này.

Tần Trầm Đàn chờ cậu đi tới, sau đó nắm lấy tay Hoa Tưởng đi ra ngoài. Bụng ngón tay cái di chuyển không ngừng xoa nắn vuốt ve mu bàn tay cậu; “Cười ngọt như vậy, biết sẽ có hậu quả gì không?”

Toàn thân Hoa Tưởng mềm ra, đỏ mặt gật đầu, sao lại không biết, chính là làm cậu thế này thế này.

Để chúc mừng Hoa Tưởng ra tù, hai người đã chọn một nhà hàng trong nội thành cho bữa tối, sau đó quay trở lại đơn vị của Tần Trầm Đàn.

Trên đường trở về ký túc xá, các nhân viên cảnh sát gặp Hoa Tưởng đều nói một tiếng: “Chúc mừng.”

“Tiểu Ôn, chúc mừng.”

“Chúc mừng ra tù.”

Không còn cách nào khác, tất cả đều quen biết.

Hoa Tưởng thoải mái hào phóng đáp lại. Cảm ơn, cảm ơn, vốn dĩ đây cũng là chuyện đáng mừng.

Đến bây giờ cậu vẫn còn rất hưng phấn, từ sau khi tháo còng tay xuống, bị câu nói kia của Tần Trầm Đàn trêu chọc, cậu vẫn luôn hưng phấn, đặc biệt muốn làm chuyện gì đó càng vui vẻ hơn.

Nhưng ban ngày ban mặt, lại ở bên ngoài, làm gì cũng không tiện nên Hoa Tưởng đành phải kìm nén sự hưng phấn của mình xuống.

Vả lại cậu cảm thấy ra tù cũng cần cảm giác nghi thức, ít nhất phải tắm rửa sạch sẽ bản thân từ đầu đến chân, mới có thể loại bỏ mọi đen đủi.

Ừm.

Sau này làm người thật tốt.

Hoa Tưởng vừa vào nhà liền thay giày, căn nhà đã được đổi thành ba phòng ở, rộng hơn trước rất nhiều.

Hơn nữa vì để giải phóng đôi tay của Hoa Tưởng, Tần Trầm Đàn, người làm việc vẫn luôn rất có nguyên tắc, đã mua một chiếc máy giặt.

Lúc trước, tuy buổi tối Hoa Tưởng đều quay về phòng giam ngủ, nhưng trong căn hộ này vẫn có rất nhiều đồ của Hoa Tưởng.

Đương nhiên, chúng đều do Tần Trầm Đàn mua.

Ví như quần áo mặc ở nhà, của Hoa Tưởng còn nhiều hơn của Tần Trầm Đàn, chiếm dụng một nửa tủ quần áo, còn được người đàn ông tốt làm việc nhà như Tần Trầm Đàn ủi đến không có chút nếp nhăn nào.

Hoa Tưởng lê dép bước vào phòng: “Em muốn tắm rửa, rửa sạch một thân đen đủi.”

“Trên người của em nào có cái đen đủi gì,” Tần Trầm Đàn đi theo phía sau cậu, “Chỉ có mùi của tôi thôi.”

Dưới chân Hoa Tưởng hơi lảo đảo, nhớ tới chuyện tối hôm qua hắn hôn khắp người mình. Từ phía sau, Tần Trầm Đàn nhanh tay ôm lấy eo cậu, kéo người vào trong lòng mình: “Còn tắm rửa nữa không? Phòng vệ sinh vẫn chưa đến mà đã bắt đầu quyến rũ tôi rồi. Được thôi, tôi đi tắm với em.”

Hoa Tưởng: “…” Muốn tắm chung với cậu thì nói sớm đi

Cậu đỏ mặt không nói lời nào, vỗ vỗ cánh tay Tần Trầm Đàn siết chặt bên hông cậu, ý bảo hắn buông cậu ra.

Tay Tần Trầm Đàn trượt thẳng xuống, đẩy quần áo của cậu lên: “Cởϊ qυầи áo đi, đỡ phải vào phòng vệ sinh rồi mới cởi.”

Hoa Tưởng đỏ mặt, giơ hai tay lên để hắn cởϊ qυầи áo mình ra.

Sau đó nhanh tay cởi cúc quần của mình, kéo khóa quần xuống, không muốn để Tần Trầm Đàn cởi giúp.

Tần Trầm Đàn không kiên trì, cũng cởi đi chiếc áo ngắn tay trên người mình.

Khi Hoa Tưởng đến tòa án, mặc quần áo tù nhân, lúc trở về, mặc bộ quần áo giống của người đàn ông.

Còn là đồ đôi nữa.

Cho nên nói, về chi tiết, người đàn ông làm tốt hơn rất nhiều người.

Dù sao thì Hoa Tưởng cũng không nghĩ đến việc trước khi lên tòa án phải chuẩn bị cho mình một bộ quần áo thường ngày.

Cởi sạch bản thân xong, cậu liền chui vào phòng vệ sinh trước.

Sau đó Tần Trầm Đàn cũng vào theo.

Hoa Tưởng muốn rửa sạch đen đủi không tồn tại trên người mình, Tần Trầm Đàn cũng không quấy rối, còn nghiêm túc chà lưng cho cậu, cả kẽ mông nữa, sau đó bàn tay trượt ra phía trước xoa nắn dươиɠ ѵậŧ đã cương lên của cậu.

Hoa Tưởng bị hắn trêu chọc đến độ du͙© vọиɠ như cơn sóng biển cuồng bạo, từ trên xuống dưới lăn qua lộn lại trong cơ thể cậu, từng chút một huỷ diệt cậu.

Hoa Tưởng tắm cũng không muốn tắm nữa, đen đủi gì đó cũng không nhớ tới nữa, chỉ muốn Tần Trầm Đàn yêu mình, vậy mà Tần Trầm Đàn lại không có động tác gì thêm.

Dùng nước rửa sạch cơ thể Hoa Tưởng xong, hắn vỗ vỗ hai tay vào tường, theo mệnh lệnh của hắn bảo Hoa Tưởng chổng mông lên cho hắn rửa: “Được rồi, lên giường chờ đi.”

Toàn thân Hoa Tưởng ngứa ngáy cuồn cuộn, những lời này, quả thực làm cho người ta có không gian liên tưởng vô hạn.

Ôm lòng chờ mong, cậu lau khô cơ thể, bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra.

Không lấy quần áo của mình, mà là lấy chiếc áo ngắn tay của Tần Trầm Đàn mặc vào.

Lúc trước là chính Tần Trầm Đàn đưa cho cậu mặc, lần này, là cậu chủ động.

Người đàn ông rất thích mình mặc quần áo của hắn.

Hoa Tưởng cúi đầu nhìn nhìn, có thể hoàn toàn che khuất tiểu kê kê.

Qυầи ɭóŧ cũng không mặc.

Thuận tiện để lát nữa…

Hoa Tưởng xấu hổ đỏ mặt ngừng tưởng tượng, bật quạt lên rồi ngồi xuống giường.

Nghĩ nghĩ, bèn lấy chăn đặt ở đầu giường đắp lên đùi mình. Ừm, thoải mái hơn rồi.

Lại cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường lên, định chơi hai game, chờ Tần Trầm Đàn tắm rửa xong ra đây.

Điện thoại di động của Tần Trầm Đàn trước đây không có bất kỳ app game nào, được Hoa Tưởng tải xuống hai trò.

Hình nền đều là ảnh chụp chung của hai người.

Đương nhiên, cái này không phải do Hoa Tưởng đổi.

Vượt được hai màn, vừa định tiếp tục qua màn nữa, thì có người gọi đến.

Hoa Tưởng nhìn thấy cái tên lưu trong máy, liền ngẩn ra.

【 Liên Tâm 】

Trong tiểu thuyết, thanh mai của Tạ Vân Kính tên Liên Tâm.

Hoa Tưởng lấy tấm chăn đắp trên đùi ra, đứng dậy, bước nhanh về phía phòng vệ sinh, mở cửa ra: “Chồng ơi, có điện thoại này.”

Thường ngày bởi vì ngại ngùng, khi Tần Trầm Đàn đang tắm, nếu có việc tìm hắn, Hoa Tưởng không dám trực tiếp mở cửa như vậy, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn bị cái tên này ảnh hưởng tới rồi.

Tần Trầm Đàn biết vừa rồi cậu bị hắn sờ đến lòng đầy hỗn loạn, tưởng rằng bị chuyện này ảnh hưởng, không nghi ngờ chuyện gì khác.

Hắn thong thả tiếp tục tắm rửa, hỏi: “Của ai đấy?”

Hoa Tưởng nhìn di động: “Liên Tâm.”

Tần Trầm Đàn nói: “Nhận giúp tôi, xem nó có chuyện gì.”

Hoa Tưởng vội vàng trượt nút nghe máy, đưa điện thoại kề vào tai: “A lô.”

“Anh.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên ở đầu dây bên kia.

Hoa Tưởng ngây người, Tần Trầm Đàn có em gái sao?

Cậu nhớ rõ trong tiểu thuyết, hắn không có anh em ruột hay gì mà.

Đầu dây bên kia có thể đã nghe ra giọng của cậu không đúng, liền bổ sung thêm một câu: “Anh là?”

Hoa Tưởng nắm lấy tay nắm cửa, liếc nhìn Tần Trầm Đàn đang xối nước từ trên đầu xuống, suýt chút nữa muốn nói tôi là bạn trai của anh ấy, may mà lý trí còn sót lại đã kéo cậu lại.

Cậu trả lời: “Tôi là bạn của anh ấy.”

“À, chào anh,” Cô gái nói, “Anh trai tôi có phải đang bận không? Phiền anh chuyển lời đến anh ấy giúp tôi, ngày đã định rồi, vào ngày 6 tháng sau, hỏi anh ấy có thể đến được không?”

“Đưa cho tôi.” Tần Trầm Đàn lau người qua loa, nước vẫn còn đọng trên cơ thể đã đứng trước mặt cậu, vươn tay đến gần sườn mặt cậu.

Theo bản năng Hoa Tưởng đưa điện thoại cho hắn, tò mò nhìn theo di động.

Tần Trầm Đàn liếc cậu một cái, hôm nay hiếu kỳ quá đấy, Tần Trầm Đàn click mở loa ngoài.

“Vừa nói gì đấy?” Mặc dù thính lực của Tần Trầm Đàn vượt xa người thường, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài. Trước kia đã từng kiểm tra thính lực, hắn cũng chỉ khống chế ở một tiêu chuẩn tuy cao hơn người thường, nhưng không tính là quá kinh thế hãi tục.

Làm như thế sẽ không dẫn đến quá nhiều sự chú ý, cũng có thể tránh được những phiền toái đưa tới cửa do quá mức dị loại.

“Anh, anh bận xong rồi hở,” Cô gái đầu dây bên kia nói, “Ngày cưới của em và Gia Khánh đã định rồi, vào ngày 6 tháng sau, đến lúc đó anh có thể tới được không?”

Liên Tâm không phải là người thân hay họ hàng gì của Tần Trầm Đàn, hơn mười năm trước, tiềm thức của Tần Trầm Đàn đột nhiên bảo hắn đi tiếp cận một người, dạy cô một số phương pháp phòng thân.

Tần Trầm Đàn trực tiếp dẫn người đến trường quân đội.

“Không rảnh cũng phải đi, anh nhất định sẽ không vắng mặt trong ngày quan trọng như vậy của cuộc đời em đâu,” Tần Trầm Đàn kéo Hoa Tưởng đến mép giường ngồi xuống, “Hôn lễ tổ chức ở nhà hay ở khách sạn?”

“Khách sạn,” Cô gái đầu dây bên kia vui vẻ nói, “Anh, em rất vui vì anh có thể đến dự!”

“Ừ,” Giọng nói của Tần Trầm Đàn rất bình tĩnh, còn có hơi thờ ơ. Hắn đổi tay cầm điện thoại, tay kia vươn đến chỗ Hoa Tưởng, ôm lấy cậu, “Lát gửi anh địa chỉ. Không còn chuyện gì nữa thì anh cúp máy đây, bạn trai đang đợi anh ăn cơm.”

Đang làm tổ trong khuỷu tay hắn, mặt Hoa Tưởng đỏ rần, biết ăn cơm này không phải là ăn cơm kia.

Đầu dây bên kia ngây ra, sau đó liền gào lên: “A! Anh quen bạn trai? Không phải, anh thích trai?! Có phải chính là người nhận điện thoại ban nãy không? A a a a! Chị dâu…”

Tần Trầm Đàn đã cúp điện thoại.

Quả thực như ma âm rót vào tai.

Hoa Tưởng cảm giác lỗ tai mình như sắp điếc, nhịn xuống xúc động muốn xoa tai, dùng ánh mắt hỏi Tần Trầm Đàn, cái này có phải không tốt lắm không?

Tần Trầm Đàn nói: “Không có gì không tốt, lát nữa con bé sẽ dùng tin nhắn oanh tạc tôi, ngày mai lại bớt thời giờ trả lời.”

Mặc dù hắn xem Liên Tâm như em gái, nhưng sẽ không nuông chiều cô.

Ồn à ồn ào.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Hoa Tưởng, muốn nuông chiều cũng chỉ nuông chiều một người này.

Hoa Tưởng nghe hắn nói như vậy, liền buông chuyện này xuống, thử nói: “Em tưởng anh là con một, không nghĩ tới còn có em gái nữa.”

“Là con một, Liên Tâm không có quan hệ huyết thống với tôi,” Tần Trầm Đàn giải thích, “Hơn mười năm trước, có lần đi ngang qua một chỗ, đυ.ng phải mấy tên côn đồ đang ức hϊếp con bé, liền giúp đỡ. Có thể là duyên phận đi, sau đó lại gặp phải hai lần nó bị người ta ức hϊếp, cảm giác cứ như thế cũng không phải cách hay, bèn dứt khoát khuyên nó đi học chút thuật phòng thân. Thường xuyên qua lại như thế, liền trở nên quen thuộc. Con bé đi học trường quân đội là tôi đề cử, sau đó vẫn luôn giữ liên lạc.”

Ngoại trừ giấu diếm động cơ của mình, Tần Trầm Đàn không giấu giếm điều gì khác.

Sự việc xảy ra đúng thật là như thế.

Hoa Tưởng nghe xong, cảm thấy người đàn ông của cậu thật tốt, còn biết khuyên người ta đi học bản lĩnh. Trước đây khi còn nhỏ, cậu bị ức hϊếp nhiều, mỗi lần đều không có sức đánh trả, chờ lớn lên, có thể tự mình làm chủ, đã lập tức đi đăng ký lớp Taekwondo ngay.

Tần Trầm Đàn thấy cậu không nói lời nào, liền ôm người lên đùi mình, gác cằm lên vai cậu: “Còn muốn biết gì nữa? Tôi nói hết cho em nghe.”

Hoa Tưởng lắc lắc đầu: “Tần Trầm Đàn, anh thật tốt.”

Cậu có chút hâm mộ Liên Tâm có thể gặp được Tần Trầm Đàn, được hắn giúp đỡ. Đồng thời cậu cũng hy vọng, nếu Liên Tâm chính là thanh mai Tạ Vân Kính thì tốt rồi.

Một cô gái tốt như vậy, hy vọng cô có thể bình an thuận lợi.

“Tốt cái gì,” Tần Trầm Đàn nói, “Trách nhiệm mà thôi.”

Bỏ qua những thứ khác không nói, khi đó Tần Trầm Đàn đã ở trong quân đội được nhiều năm, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện nên làm.

Hắn siết chặt eo Hoa Tưởng: “Nếu em thật sự muốn tìm ưu điểm ở tôi, thì tìm từng điểm một tôi tốt với em, đánh giá một chút, xem tôi có tư cách xài chung một quyển hộ khẩu với em không.”

Gương mặt Hoa Tưởng lộ ra nét ửng hồng, hễ hai ba ngày lại muôn hình vạn trạng thổ lộ, ai mà chịu được .