Chương 44: ( kết thúc chính văn )

Hoa Tưởng cảm thấy cũng đúng nên cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm, mở ra xem, thấy có hơn một vạn tệ: “Bà ơi, cháu lấy một vạn, còn lại để bà sinh hoạt.”

Chờ sau này kiếm được tiền, phải bù lại cho bà, không thể tiêu tiền của người già được.

“Không cần không cần, cháu lấy hết đi, bà vẫn còn hơn hai ngàn tiền mặt, đủ tiêu rồi.”

Tần Trầm Đàn nghe hai bà cháu nói chuyện thì lắc lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười. Nếu họ cảm thấy làm thế này trong lòng dễ chịu hơn, hắn sẽ không nói gì, dù sao nếu sau này có chỗ nào cần dùng tiền, có thể lấy từ chỗ hắn.

Hai giờ chiều, trong phòng họp của ủy ban thôn chật cứng người.

Buổi sáng trưởng thôn đã nói trên đài chuyện Hoa Tưởng muốn quyên tiền, khi mọi người đến buổi họp này đều mang theo tiền.

Chờ sau khi trưởng thôn nói xong lời dạo đầu, từng người đi lên nộp tiền, tài vụ được ghi vào sổ.

Trưởng thôn cẩn thận liếc nhìn Tần Trầm Đàn ở bên cạnh Hoa Tưởng. Không biết vị này có địa vị gì, chỉ một cú điện thoại là có thể khiến nhân viên cục giao thông phải sớm chạy tới. Lại nhìn nhìn Hoa Tưởng, đứa nhỏ Tiểu Dung này thật đỉnh cao, đọc sách giỏi, quen bạn cũng có bản lĩnh.

Mấu chốt là đứa nhỏ này có tình có nghĩa, trong tay có dư liền tạo phúc cho hương thân phụ lão, quả là hiếm có.

Hiển nhiên, người trong thôn không biết số tiền quyên góp của Hoa Tưởng là đi mượn.

Nếu đây là nhiệm vụ của đứa nhỏ, Tần Trầm Đàn đương nhiên sẽ không làm nổi bật chuyện này.

Tan họp, trên đường trở về, Hoa Tưởng được mọi người khen ngợi, trước khi đến họp gặp được bà con, họ cũng đã khen ngợi cậu hết lời, làm Hoa Tưởng mặt đỏ tía tai, được khen đến ngượng ngùng.

Cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng.

Người trong thôn rất tốt, đều quyên góp vài trăm cả, có người còn quyên góp một hai ngàn.

Hoa Tưởng biết điều này rất khó có được, bởi thôn dân mỗi năm chỉ kiếm được vài ngàn, trừ đi chi phí hàng ngày, thực sự không còn lại bao nhiêu.

Thanh niên ra ngoài làm công, tiền lương mỗi tháng thật ra cũng chỉ hơn một ngàn, ngay cả Ôn Thư Dung, tiền lương lúc trước cũng chỉ hơn hai ngàn, đó là còn làm việc ở một thành phố phát triển đấy.

Trại giam có thể trả cho Hoa Tưởng mức lương cao như vậy, nói thật Hoa Tưởng rất ngạc nhiên.

Về đến nhà không bao lâu thì có bà con đến đưa gà đưa vịt, tặng cho Hoa Tưởng những món đồ bọn họ có thể lấy ra được. Hoa Tưởng không muốn nhận, dù sao quyên tiền cũng là việc cậu nên làm. Từ chối xong, bà con lại đặt đồ xuống rồi bỏ chạy, không cho Hoa Tưởng có cơ hội phản ứng.

Hoa Tưởng ngẩn người, bà nội ở bên cạnh vui vẻ nói: “Nhận lấy đi, đều là của người trong thôn, cháu không nhận, trong lòng bọn họ sẽ thấy áy náy.”

Chủ yếu là không phải đồ gì quá đắt tiền, nhận lấy trong lòng cũng sẽ không cảm thấy áy náy. Đây đều là cảm ơn cháu trai mình, bà nhìn thì thấy rất vui, mặt mày sáng rỡ.

Trước kia bà không nghĩ đến chuyện làm đường cho thôn, chủ yếu là vì không có năng lực.

Cũng may cháu trai không chịu thua kém.

Rất tốt.

Đột nhiên nhớ tới tiền là tạm ứng, nhưng không sao cả, cháu trai sẽ trả lại.

Bà không lo Hoa Tưởng không làm được, trước đó Hoa Tưởng đã nói với bà, sau khi cậu đổi công việc lương tháng là 3500, còn bao ăn bao ở, nếu ăn mặc tiết kiệm, hai năm là có thể trả hết.

Tần Trầm Đàn ở bên cạnh cũng nói thêm vào: “Không trả được cũng không sao, cứ coi như cháu giúp đỡ anh em xây dựng quê hương.”

Bà cụ yên tâm rồi, tiền nhất định là phải trả lại, nhưng đứa nhỏ Tiểu Tần này nói như vậy, khẳng định sẽ không vội thúc giục Dung Dung trả nợ.

Nhưng số tiền này vừa nợ, chuyện Dung Dung cưới vợ chắc chắn lại phải hoãn lại.

Có điều nợ nhiều cũng không lo, lúc trước Dung Dung đã nói sẽ không kết hôn sớm, chăm chỉ làm việc ở công ty trước, kiếm thêm chút tiền mua nhà rồi nói sau.

Ở trong thôn được hai ngày thì đã đến lúc phải trở về.

Tần Trầm Đàn lấy trong ví ra 3000 đồng đưa cho Hoa Tưởng, bảo cậu đưa cho bà nội, bảo là Hoa Tưởng tự mình đưa.

Việc này cũng đã được Tần Trầm Đàn cố ý chuẩn bị trước khi trở về.

Đứa nhỏ đã lâu không về, trước đây hàng tháng đều gửi tiền về nhà, lần này trở về, cũng nên đưa cho bà cụ một ít tiền sinh hoạt.

Hoa Tưởng nói: “Thế này không tốt lắm đâu.”

Hiện tại cậu vẫn còn nợ Tần Trầm Đàn bảy vạn đồng đó.

Tần Trầm Đàn nắm lấy tay cậu, nhét tiền vào lòng bàn tay cậu: “Lại khách khí nữa thì thêm một trăm năm.”

Hoa Tưởng đỏ mặt, thêm một ngàn năm một vạn năm cậu cũng bằng lòng.

Song cũng không từ chối nữa.

Ra khỏi phòng, vào bếp đưa tiền cho bà nội, phải dỗ dành một phen bà cụ mới nhận số tiền này.

Vì biết tháng sau cháu trai sẽ quay lại đón mình, thế nên bà nội đứng ở cửa nhìn hai người đi xa cũng không có quá nhiều luyến tiếc.

Xe chạy ra khỏi cổng thôn, Hoa Tưởng nhớ tới chuyện gì đó, liền hỏi: “Chồng ơi, nếu đón bà nội qua đây thì có thể quấy rầy đến anh không?”

Quan trọng nhất là, cậu nhớ ký túc xá của Tần Trầm Đàn là hai phòng ở.

Đến lúc đó bà nội ngủ trong phòng làm việc? Vậy Tần Trầm Đàn làm việc thế nào?

“Em muốn hỏi bà nội ở đâu đi,” Tần Trầm Đàn xoay vô lăng, “Trở về tôi sẽ đổi sang một căn ba phòng ở. Vốn dĩ tiêu chuẩn của tôi là căn ba phòng ở, nhưng lúc trước nghĩ không sống chung với người nhà nên không chiếm dụng một căn lớn như vậy.”

Hoa Tưởng nhìn nhìn hắn, cảm thấy người đàn ông này chính là con giun trong bụng mình.

“Em có muốn cũng chuyển đến ở cùng với tôi không?” Tần Trầm Đàn quay đầu nhìn vào mắt cậu, “Chồng chồng tách ra ở riêng.”

Hoa Tưởng đỏ mặt, nghe riết rồi cũng cảm thấy mình là bạn trai của hắn.

Nhưng đó cũng chỉ là ảo giác nhất thời, khi tỉnh táo lại trong lòng khó chịu như bị kim đâm.

Cậu thì thào: “Đến lúc đó bà nội có thể nhìn ra được gì không.”

Tần Trầm Đàn nói: “Vậy thì tranh thủ lúc này công khai quan hệ đi. Sau này mỗi ngày gọi điện cho bà nội, khen tôi tốt, lại nói chuyện em bị bạn gái đá, nói em không còn tin vào phụ nữ nữa, chỉ muốn sống cùng người anh em tốt là tôi đây.”

Hoa Tưởng vừa tức vừa muốn cười, nói: “Đến lúc đó lại nói.”

Để hắn nói mình bị đá.

Hoa Tưởng quyết định treo khẩu vị của hắn.

“078, làm việc phải chú ý hiệu quả,” Tần Trầm Đàn nghiêm túc nói, “Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ theo dõi em gọi điện thoại.”

Hoa Tưởng cong cong khóe miệng, lại đè xuống: “Không cần đâu.”

“Có muốn chồng không?” Giọng nói của Tần Trầm Đàn trầm xuống kéo dài ra, Hoa Tưởng không nói nên lời từ chối.

Tần Trầm Đàn dùng không khí nhìn vào mắt cậu, cảm thấy dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng của cậu thật khiến người ta ngứa ngáy.

Giọng nói của Tần Trầm Đàn trầm thấp giàu từ tính, như đang dẫn dụ người ta phạm tội: “Nghĩ xem, em có muốn uống sữa không?”

Hoa Tưởng không hiểu sao có chút miệng khô lưỡi đắng, hỏi: “Trong xe có sữa sao?”

“Có,” Tần Trầm Đàn dụ dỗ nói, “Kéo khóa quần anh trai xuống là thấy ngay thôi.”

Mặt Hoa Tưởng đỏ lên, sau đó nhanh chóng lan đến cổ. Muốn đấm hắn một cú, cho hắn chừa cái tật dùng giọng điệu đầy màu vàng như thế, nhưng khi nhìn núi rừng nông thôn thế này lại cảm thấy kí©h thí©ɧ.

Do dự một lúc, cậu bèn nghiêng người qua phía Tần Trầm Đàn, chỉ chốc lát sau, em trai của Tần Trầm Đàn đã được thả ra.

Bốn mươi mấy phút sau, cuối cùng Hoa Tưởng cũng uống được sữa bò.

Chỉ muốn nói hai chữ, thỏa mãn.

Thêm một câu nữa, mệt quá.

Miệng mệt tay mệt.