Chương 37:

Buổi chiều, bà nội gọi điện cho Hoa Tưởng hỏi mấy giờ đến, bà sẽ chuẩn bị bữa tối.

Cháu trai đến sớm, bà sẽ chuẩn bị sớm.

Hoa Tưởng thuận thế nói thêm mình chuyện mình sẽ dẫn bạn về nhà.

Bà nội rất vui, liền hỏi Tần Trầm Đàn thích ăn gì.

Lúc này nghe Tần Trầm Đàn hỏi như vậy, bà lập tức cười tít không thấy cả răng và mắt: “Đứa nhỏ này tốt, đẹp trai, nói chuyện lại xuôi tai,” rồi lại bảo, “Mau vào đi, đồ ăn còn nóng đấy, nếu sớm biết hôm nay các cháu trở về, bà đã chuẩn bị trước một một số món rồi, hôm nay thời gian gấp quá nên không làm được món gì ngon…”

Người già rồi, thích dông dài.

Mấu chốt chính là Tần Trầm Đàn cũng kiên nhẫn nghe bà dông dài, chờ bà nói xong, hắn nói: “Bà ơi, bà nói làm cháu không ngăn được nước miếng đây này.”

Bà lập tức cười đến không khép miệng được: “Chỉ là một ít thức ăn, không đắt tiền nhưng hương vị rất ngon.”

Ăn cơm xong, Tần Trầm Đàn chủ động thu dọn bát đĩa đi rửa, để Hoa Tưởng trò chuyện với bà.

Bóng đèn treo dưới thanh xà ngang tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ, bốn bức tường là gạch xây bằng đất đỏ, bàn ghế tuy cũ nhưng chắc chắn, góc bên tay trái Hoa Tưởng có một bếp lò xây bằng đất, ngày thường nấu cơm đều là đốt lửa.

Bà nội chờ Tần Trầm Đàn ra đến giếng trời bên ngoài rửa chén mới nhỏ giọng hỏi Hoa Tưởng: “Tiểu Tần là quan chức phải không?”

Hoa Tưởng kinh ngạc nói: “Bà nhìn ra sao?”

Bà nội thần bí gật đầu: “Tuy nó che giấu rất tốt, nhưng bà liếc mắt một cái đã nhìn ra, khí chất không lừa được người khác, giống như vị tư lệnh mà bà nhìn thấy năm đó, rất có phong thái.”

Giọng nói thay đổi, hỏi: “Tiểu Tần bao lớn rồi?”

Hoa Tưởng có chút lo lắng bà cậu muốn làm mai cho Tần Trầm Đàn, vừa rồi những câu hỏi của bác Ba vẫn còn lưu lại đây, quy trình hỏi chuyện chung của trưởng bối đầu tiên là tuổi tác, sau đó hỏi có bạn gái hay không, không có thì giới thiệu đối tượng.

Vừa rồi lúc bác Ba hỏi, người đàn ông liếc nhìn cậu một cái, khiến nhịp tim Hoa Tưởng đập nhanh hơn vài phần, nghe được câu trả lời của hắn thì tim đập hoàn toàn loạn nhịp.

Có.

Đang ở đây.

Là nhìn mình mà trả lời.

Làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

“Không biết ạ, chắc 27-28 gì đó,” Hoa Tưởng nói, “Cháu không hỏi anh ấy.”

Thật ra cậu biết, trong tiểu thuyết có đề cập đến, nhưng trong hiện thực thì cậu không biết.

“Thực sự có tiền đồ,” bà nói, “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

Ngay khi Hoa Tưởng lo lắng bà nội hỏi Tần Trầm Đàn có bạn gái hay không, bà lại nói: “Dung Dung à, bà không cầu cháu có tiền đồ lớn gì, chỉ cần sống vui vẻ là tốt rồi.”

Hoa Tưởng trầm mặc, vừa rồi cậu xin lỗi, bà nội hẳn đã đoán được trong lòng cậu có chuyện, cho rằng cậu không vui.

“Bà ơi, cháu rất vui vẻ,” Hoa Tưởng nói, “Cháu nói với bà chuyện này, cháu định từ chức, đến chỗ Tiểu Tần làm việc.”

Bà nội vội vàng hỏi: “Là trong nước sao?”

“Vâng,” Hoa Tưởng nói, “Bà à, đợi cháu ổn định rồi, cháu muốn đón bà qua đó. Cháu về thì xa quá, để một mình bà ở trong thôn cũng không yên tâm. Điều quan trọng nhất là, có bà ở bên cạnh, cháu cảm thấy yên ổn, sau lưng có chỗ dựa.”

“Ai da, đứa nhỏ này,” Bà nội xoa xoa lưng cậu, “Có phải ở bên ngoài bị bắt nạt không?”

“Không có,” Hoa Tưởng ngượng ngùng cười cười, “Có Tiểu Tần ở đây, ai dám bắt nạt cháu chứ? Chắc bà không biết, anh ấy là ngục trưởng trong tù đó ạ.”

“Lợi hại vậy, sao” Bà nói, “Vậy cháu đến chỗ của nó làm việc gì?”

“Nhân viên múc cơm trong nhà ăn ạ,” Tần Trầm Đàn cầm chậu inox đựng bát đũa rửa sạch từ bên ngoài đi vào, “Nếu ai dám đắc tội với cậu ấy, lúc múc cơm cho người ta liền run tay, để người ta ăn không đủ no.”

Bà nội lập tức cười tít mắt: “Thật là một công việc tốt.”