Chương 36:

“…” Đây có phải là ăn miếng trả miếng không?

Cậu có chỗ nào không đứng đắn chứ.

“Sắp rồi,” Hoa Tưởng chỉ chỉ, “Vòng qua căn nhà phía trước là tới nơi.”

Ngừng một chút, Hoa Tưởng lại nói: “Nhà em là nhà ngói, có thể anh sẽ không quen…”

“Có gì mà không quen,” Tần Trầm Đàn nói, “Khi tôi làm nhiệm vụ trong quân đội, đừng nói nhà ngói, ngay cả một chỗ che mưa chắn gió cũng không có, phải ăn ngủ ngoài trời, thời gian dài nhất còn phải làm người rừng hơn một tháng.”

Hoa Tưởng đau lòng: “Thật không dễ dàng, lát nữa em mát xa giúp anh.”

Hôm nay người đàn ông lái xe cả ngày vì muốn trở về cùng mình.

Tần Trầm Đàn nhìn cậu, vừa nói đến mát xa liền làm hắn liên tưởng đến hình ảnh hắn nằm sấp trên giường, đứa nhỏ ngồi phía sau xoa xoa ấn ấn cho hắn, châm dầu vào lửa, nhịn không được trong lòng ngứa ngáy, muốn trêu chọc cậu: “Chất lượng giường ở nhà có tốt không?”

Hoa Tưởng cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Đừng như những gì cậu nghĩ đấy nhé.

Tần Trầm Đàn nói: “Làm Tưởng Tưởng.”

Hoa Tưởng đỏ mặt: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, thành thật chút cho em.”

Bà nội ở phòng bên cạnh, cách âm lại không tốt, ngày thường động tĩnh xoay người hơi mạnh một chút đã có thể nghe được.

“Bà ơi.” Hoa Tưởng đứng trước hai cánh cửa đã tróc hết sơn, có dán hai vị thần giữ cửa bên trên, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra đã có tuổi, kêu một tiếng.

“Ai thế!” Bên trong đáp lại một tiếng, nghe âm thanh cách cửa khá gần.

Hoa Tưởng nghe được tiếng dịch ghế, biết ngay bà nội không chỉ ở gần cửa, mà là ngồi bên cửa chờ mình trở về.

Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.

Hốc mắt Hoa Tưởng tức khắc đã ươn ướt, cửa vừa mở ra, cậu liền bước tới ôm lấy bà nội với tấm lưng hơi còng: “Nội ơi, thực xin lỗi.”

Đây là điều mà Ôn Thư Dung luôn muốn nói.

Thực xin lỗi, cậu đã dễ tin người.

Thực xin lỗi, cậu đã không làm tròn chữ hiếu.

Quá nhiều quá nhiều lời xin lỗi.

“Đứa nhỏ này, cháu nói bậy bạ gì đấy…” Bà nội vỗ nhẹ vào lưng cậu, hai người đều nói bằng tiếng phổ thông.

Trước kia tiếng phổ thông của Ôn Thư Dung không chuẩn, bà nội lo lắng khi cậu lên trung học sẽ vì chuyện này mà bị người ngoài cười nhạo.

Vì để Ôn Thư Dung luyện tốt tiếng phổ thông, ngày thường bà đều dùng tiếng phổ thông nói chuyện với Ôn Thư Dung, dần dà, hai bà cháu đã quen với việc giao tiếp bằng tiếng phổ thông.

Vừa rồi Tần Trầm Đàn dùng tiếng địa phương sao chép câu xưng hô kia của Hoa Tưởng, nhưng không có nghĩa là hắn biết nó có nghĩa là gì, hắn cũng không hiểu những gì ông Ba nói cùng Hoa Tưởng, giờ thì tốt rồi, không có chướng ngại nào hết.

Tần Trầm Đàn nhìn hai người đang ôm nhau.

Đứa nhỏ chắc là có ký ức và tình cảm của Ôn Thư Dung, thế nên mỗi khi cảm xúc bộc phát, mới có thể dâng trào như vậy.

Tần Trầm Đàn nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, đứa nhỏ không có mâu thuẫn với sự đυ.ng chạm của mình, thậm chí còn động tình.

Nếu cậu là Ôn Thư Dung, đang quen bạn gái, xu hướng giới tính nghiêng về người khác giới hơn, nếu bị người đồng giới chạm vào, nhất định sẽ giãy dụa theo bản năng.

Đứa nhỏ có được tình cảm của Ôn Thư Dung, nhưng khi đó lại không giãy giụa, điều này chỉ có thể chứng minh Ôn Thư Dung đối với bạn gái, hoặc là bạn gái cũ, chỉ có hận không có yêu, thế nên đứa nhỏ mới không bị ảnh hưởng.

Tần Trầm Đàn thật sự thở phào nhẹ nhõm, hắn phát hiện sau khi biết được thân phận thật sự của đứa nhỏ, hắn có chút tham lam.

Về tình cảm nam nữ, hắn không muốn cảm xúc của đứa nhỏ bị ảnh hưởng bởi người khác.

Đứa nhỏ của hắn, chỉ có thể thích hắn.

Hoa Tưởng hít sâu một hơi, đứng thẳng người: “Bà ơi, giới thiệu với bà, đây là bạn của cháu, tiểu Tần.”

Vừa nói ra hai chữ cuối cùng, Hoa Tưởng cảm thấy như mình như đang dĩ hạ phạm thượng.

“Chào bà ạ,” Tần Trầm Đàn cười nói, “Chúng cháu về muộn, không nhỡ cơm tối chứ ạ?”