Chương 2

Trong tù, tù nhân chỉ được ăn thịt mỗi tuần một lần, là thịt luộc, chỉ có hai ba miếng, thái rất mỏng.

Người nhà có thể gửi tiền cho tù nhân, nhưng chỉ có một hạn mức nhất định, bằng không anh muốn ăn gì, muốn dùng cái gì thì mua được ngay, đây là ngồi tù sao? Đây là hưởng phúc.

Bởi vì có hạn mức nhất định, nên giá cả trong trại giam đều đắt, ví dụ một cái đùi gà là 30 tệ, cho dù mỗi tháng người nhà tù nhân đều gửi tiền, cũng không ăn được mấy bữa.

Hơn nữa, đừng tưởng rằng anh có tiền mua, là anh có thể được bảo vệ.

Anh phải chủ động nộp một chút lên cho lao đầu, lao đầu tốt bụng sẽ che chở cho anh, không để kẻ khác cướp đồ ăn của anh, nhưng có một số lao đầu thu được chỗ tốt xong liền mặc kệ anh.

Nếu người khác cướp của anh, anh không giữ được, vậy thì cuối cùng không giữ được gì cả, còn có thể bởi vì anh hơi chút phản kháng, mà bị tẩn cho một trận.

Những kẻ trong trại giam này, khi vào đây, toàn bộ đều bị kết án tù chung thân cùng tử hình.

Những tù nhân trong này bị kết án vì nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng vẫn có người tâm địa thiện lương, cũng có kẻ cùng hung cực ác đã từng gϊếŧ người làm đủ chuyện xấu.

Đánh nhau bình thường không đến quá mức, cảnh ngục sẽ không quản.

Đánh đến xảy ra vấn đề, kẻ đánh người sẽ bị nhốt lại, tiếp nhận đủ loại trừng phạt tàn khốc, cho nên bình thường khi tù nhân đánh người, đều sẽ có chừng mực.

Hoa Tưởng ăn hết một cái bánh bao, cúi đầu xuống, phát hiện bánh bao còn lại của cậu đã biến mất.

Hẳn là lúc cậu còn đang mải suy nghĩ đã bị người ta lấy mất. Ở trong tù, loại chuyện như thế này rất thường thấy.

Hoa Tưởng kiên trì ăn hết miếng cải trắng đã bị luộc đến nhũn ra, nghĩ đến sau này mỗi ngày mình đều phải ăn những món thế này, trong lòng giăng kín một tầng khói mù.

Cô là người vô cùng coi trọng chuyện ăn uống không thịt không vui, hiện giờ không chỉ không có thịt, ngay cả mùi vị của đồ chay quả thực cũng khó có thể hình dung nổi…

Nhưng cũng hiểu được, dù sao cậu cũng đang ngồi tù.

Khi chuông reo một lần nữa, chính là lúc tắm rửa.

Hoa Tưởng khom lưng, mở ngăn kéo của mình ra.

Trong ký ức, thời điểm đi ăn cơm ban nãy, Ôn Thư Dung là đi cùng Tạ Vân Kính.

Hoa Tưởng vừa rồi cũng định như vậy, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Tạ Vân Kính bức lui.

Cậu thầm thở dài trong lòng.

Trong ký ức, khi Ôn Thư Dung đi theo Tạ Vân Kính vào phòng tắm, Tạ Vân Kính đã nhắc nhở cậu một câu: “Đợi lát nữa cố gắng tắm nhanh một chút, không nên ở lại phòng tắm.”

Bởi vì có khả năng trinh tiết khó giữ.

Khi đó Tạ Vân Kính tuy không nói rõ, nhưng Ôn Thư Dung vẫn làm theo.

Sau đó, Tạ Vân Kính cứu cậu rất nhiều lần, cũng dạy cậu rất nhiều phương pháp tự bảo vệ mình trong tù.

Hoa Tưởng có chút khổ sở, vì sao cậu vừa tới, quan hệ với con trai lại kém như vậy?"

Chẳng lẽ bởi vì cậu và con trai từ trường không hợp?

Cậu bỏ đồ vệ sinh cá nhân vào chậu rửa mặt inox của mình, đứng dậy, vừa quay người đã bị người đứng trước mắt dọa chết khϊếp.

Tạ Vân Kính lạnh lùng nhìn cậu, da mềm thịt mịn, lại lùn, rất thích hợp làm nơi trút giận.

Hiện tại, tâm tình Tạ Vân Kính vô cùng không tốt, hôm nay mặc dù không bị cướp đồ ăn, nhưng lại bị người ta ngáng chân, không chỉ người ngã, mà thức ăn cũng bị đổ.

Một cái bánh bao còn bị người ta giẫm lên một cái.

Y ghét bỏ nó bẩn, không ăn.

Cái kia còn nguyên, y lột bỏ vỏ ngoài, ăn nhân bên trong.

Bây giờ vẫn còn rất đói.

Hoa Tưởng bị ánh mắt âm trầm hung ác của y dọa sợ, ôm chậu lùi về phía sau hai bước.

Tạ Vân Kính siết chặt nắm đấm, thằng nhãi này là một kẻ nhát gan, khi vào đây ngoan như một thằng cháu trai, lao đầu rất hài lòng với biểu hiện của nó, nếu mình đánh nó, chẳng khác nào đối nghịch với lao đầu.

Tạ Vân Kính không sợ lao đầu, chỉ là không muốn gây phiền toái, phá vỡ sinh hoạt bình yên hiện tại.

Y thu hồi ánh mắt từ trên người Hoa Tưởng lại, Hoa Tưởng có loại cảm giác đã tránh được một kiếp.

Hu hu.

Con trai cậu dữ quá đi.

Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào thế?

Hoa Tưởng và hai người trong phòng giam, cùng nhau đi vào phòng tắm.

Mỗi tầng có bốn phòng tắm, bốn bức tường của mỗi phòng tắm đều gắn đầy ống dẫn nước, từng nhóm người đi vào, mỗi người có thể rửa trong năm phút.

Có cảnh ngục ở bên ngoài theo dõi thời gian.

Có vài người không lo tắm rửa, mà đi dâʍ ɭσạи người khác, hoặc thậm chí cưỡиɠ ɧϊếp người khác cảnh ngục cũng sẽ không quản, trừ phi người bị cưỡиɠ ɧϊếp gây ra động tĩnh thật lớn, chẳng hạn như đập đầu vào tường chảy máu, hoặc cắn lưỡi vân vân, thế thì cảnh ngục sẽ không ngồi xem mặc kệ, sợ gây ra mạng người.

Tất cả những điều trên, đều là những phương pháp mà Tạ Vân Kính đã dạy cho Ôn Thư Dung để tự bảo vệ mình.

Nhờ những phương pháp này, Ôn Thư Dung tránh được một kiếp lại một kiếp.

Hoa Tưởng cúi đầu rũ mắt, đi vào phòng tắm.

Nhanh chóng tìm một vị trí trong góc, lại nhanh chóng cởϊ qυầи áo trên người mình ra.

Cũng chỉ có một cái áo và một cái quần, không có qυầи ɭóŧ…

Chờ khi ở trong tù biểu hiện tốt, bên trên sẽ phát qυầи ɭóŧ xuống cho cậu, hoặc trong nhà gửi tiền tới, tự mình đến cửa hàng trong tù mua.

Ôn Thư Dung không xu dính túi.

Hoa Tưởng nhanh chóng đứng dưới vòi xối, mắt nhìn thẳng, thậm chí không dám đánh giá thân thể mình, chỉ sợ chậm vài giây thôi, đã có người đánh chủ ý xấu lên người cậu.

“Này, mới tới à?” Kẻ bên cạnh không kiêng nể gì đánh giá Hoa Tưởng, da thật non, một vết sẹo cũng không có, mịn màng trơn bóng, trắng nõn nhẵn nhụi.

Gã đàn ông liếʍ môi dưới, vật giữa háng dựng lên.

Vừa rồi gã nhìn về phía cậu hỏi, Hoa Tưởng biết gã đang hỏi mình, nhưng cậu không muốn trả lời.

Bởi vì cậu cảm giác không phải chuyện tốt.

Gã đàn ông thấy cậu không để ý đến mình, quay ống nước xối thẳng vào mặt cậu: “Hỏi mày đấy, câm à?”

Hoa Tưởng quay đầu đi, lại nghiêng đầu một cái, trút nước trong tai ra.

Trong lòng vô cùng cáu kỉnh.

Con mẹ nó, quá bất lịch sự rồi!

Dựa theo tính cách của Ôn Thư Dung, cậu không thể nổi giận đánh gãy răng gã, bởi vì điều này còn chưa chạm đến điểm mấu chốt của Ôn Thư Dung.

Hoa Tưởng đáp: “Ừ, hôm nay vừa tới.”

“Hàng mới nha,” Gã đàn ông hứng thú bừng bừng nói, “Cho tao làm một lần, ngày mai mua đùi gà cho mày.”

Tao cho mẹ mày.

Nhét đùi gà vào c̠úc̠ Ꮒσα mày.

Hoa Tưởng trơ mặt: “Không cần, tôi không ăn thịt.”

Gã đàn ông mất hứng xì một tiếng: “Khi nào mày thèm thịt, có thể đến tìm tao, tao ở phòng 203.”

Trong lòng Hoa Tưởng có chút kinh ngạc, cho rằng gã sẽ dùng sức mạnh.

Nhà tù chính là như vậy, có thể nói chuyện với bạn như thế này, dùng đồ vật trao đổi đã rất không tồi.

Không ít kẻ thực ra đều mang theo khí chất thổ phỉ, cho dù lúc gã tiến vào là điềm đạm hiền lành, nhưng ở trong ngục giam, nhìn thấy đủ loại mặt tối, tiếp xúc với đủ loại người, rất khó không bị tiêm nhiễm, cuối cùng hòa nhập với môi trường.

Thế nên các tù nhân nhìn trúng cái gì liền muốn đoạt, dùng sức mạnh mà đoạt, đã thấy nhiều nhưng không thể trách.

Hoa Tưởng nhanh chóng mặc quần áo của mình vào, đi đến gian ngoài, gian ngoài có nơi giặt quần áo, cũng có thể trở lại phòng giam giặt.

Hoa Tưởng lựa chọn trở lại phòng giam.

Trong ký ức, Tạ Vân Kính dịu giọng nói với Ôn Thư Dung: “Trở về giặt đi, người trong phòng giam của chúng ta cũng không tính là ma cũ bắt nạt ma mới cho lắm, có thể thỉnh thoảng chỉ sai bảo cậu một lần, nhưng ở bên ngoài… Có thể cậu còn không có thời gian giặt đồ cho mình đâu.”

Sự thật chứng minh, những gì Tạ Vân Kính nói đều đúng.

Hoa Tưởng đứng trước bồn rửa mặt, đang vò quần áo của mình, bên cạnh đột nhiên có thêm hai cái chậu, trong chậu chứa đầy quần áo.

“Giặt sạch đống này đi.” Gã lúc trước dạy Hoa Tưởng nội quy nhà tù nói.

Hoa Tưởng ngây người, hiện tại trời nóng, quần áo lại mỏng, trong hai cái chậu này, quần áo ít nhất là của bốn năm người thay ra.

Ôn Thư Dung lúc ở đây, chỉ thỉnh thoảng giúp lao đầu giặt chút quần áo, hơn nữa chuyện này không phải một mình cậu làm, mà toàn bộ người trong phòng giam đều làm.

Vì sao đến phiên cậu, lại khổ như vậy?

Hoa Tưởng vừa giặt quần áo, vừa nghĩ đến vấn đề này.

Cảm thấy có thể là bởi vì quan hệ giữa mình và con trai không tốt.

Trong tiểu thuyết có nói, lao đầu không đọc quá năm quyển sách, nhưng con trai cậu đọc sách rất lợi hại, lao đầu rất thưởng thức y, quan hệ giữa y và người trong trại giam cũng rất tốt.

Ôn Thư Dung vừa tới liền làm quen với Tạ Vân Kính, lao đầu nể mặt y, cũng sẽ không quá mức làm khó Ôn Thư Dung.

Cho nên, rốt cuộc vì sao quan hệ giữa mình và con trai kém như vậy?

Còn may quần áo mùa hè dễ giặt, dù là Ôn Thư Dung hay Hoa Tưởng, đều đã từng chịu khổ, làm việc rất nhanh nhẹn, hai ba cái đã xử lý xong một bộ quần áo, lúc cậu giặt đến bộ thứ tư, bên cạnh lại có thêm một cái chậu, bên trong cũng chứa quần áo: “GIặt sạch chút, nếu còn mùi gì, cẩn thận tao cho mày một trận nhá.”

“…”Anh mẹ nó nghiêm túc?

Con của cậu a!

Con trai lại đi uy hϊếp ba ba!

Hoa Tưởng quay đầu qua nhìn Tạ Vân Kính, Tạ Vân Kính khoanh tay nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng kèm theo uy hϊếp.

Hoa Tưởng nghĩ thầm tôi mẹ nó thao.

Giờ này phút này muốn đoạn tuyệt quan hệ với nghiệt tử này.

Hắn xoay đầu lại, trầm mặc tiếp tục giặt quần áo.

Máy đo lường không phát ra âm thanh báo động, chứng tỏ con trai cậu không có vấn đề.

Nhưng theo tiếp xúc hiện tại của mình với y mà nói, vấn đề đã phát sinh.

Tạ Vân Kính khoanh tay nhìn Hoa Tưởng giặt sạch quần áo của mình, cuối cùng trong lòng cũng không còn tối tăm nữa.

Tên nhát gan này, coi như có chỗ đáng khen.

Vào lúc 7 giờ, các tù nhân sẽ tập trung tại đại sảnh để xem bản tin thời sự, 8 giờ đến 9 giờ là lớp học tư tưởng chính trị.

Trước chín giờ rưỡi, cả đám phải trở lại phòng giam.

Có người tranh thủ nửa giờ này, chạy đến cửa hàng mua đồ.

Hoa Tưởng quay thẳng về phòng giam.

Trong dạ dày có một cảm giác nhạt nhẽo của việc thiếu chất béo, không quá dễ chịu.

Mấu chốt là vừa rồi trên đường trở về, có kẻ nhân cơ hội sờ mông cậu móc háng cậu, còn dùng đùi gà dụ dỗ cậu, dù sao chính là ý tứ muốn cùng cậu bắn pháo.

Hoa Tưởng đương nhiên không đồng ý, nhưng quả thật bị đùi gà dụ dỗ rồi.

Nói cũng lạ, thế nhưng không có ai dùng sức mạnh với cậu.

9 giờ rưỡi, cảnh ngục đến điểm danh.

Xác nhận tất cả mọi người đã về phòng giam, cửa sắt bị đóng lại, khóa bên ngoài.

Hoa Tưởng nằm trên giường, quay lưng ra ngoài, mở màn hình ánh sáng lên, chưa từ bỏ ý định xem xét số liệu của Tạ Vân Kính.

Hiển thị không có gì bất thường.

Trong lòng cậu thở dài một hơi, xoay người nằm thẳng.

Trong phòng giam ồn ào, mấy đại lão gia thô giọng tán gẫu.

Lao đầu cùng thủ hạ của y tuy rằng rất hài lòng với việc thức thời của Hoa Tưởng, nhưng sẽ không cố ý tìm cậu nói chuyện, những người còn lại cũng sẽ không.

Thực ra điều này đã rất tốt, những trại giam khác còn có không rõ nội tình đánh người, cưỡиɠ ɧϊếp người.

Trại giam của bọn họ sẽ không cảy ra loại tình huống này.

Chỉ là Ôn Thư Dung là người ít nói sống nội tâm, thế nên Hoa Tưởng không thể chủ động tìm người nói chuyện, có chút nghẹn đến mức hoảng.

Lúc đang nhàm chán đến mơ màng sắp ngủ, liền nghe thấy tiếng cửa được mở ra.

Có tiếng giày bước vào, còn có giọng nói kính sợ cùng nịnh nọt của các tù nhân: “Ngục trưởng.”

Tần Trầm Đàn giơ tay lên, khoát nhẹ một cái, đám tù nhân vừa rồi còn tán gẫu hăng say lập tức ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Vốn đang nằm trên giường thân thể Tạ Vân Kính khẽ run lên, tên ác ma này lại tới nữa.

Bản thân không biết chọc đến hắn lúc nào, cứ hai ba ngày lại đến tẩn mình một trận, lần nào cũng khiến y đau muốn chết.