Tiết tử

Mỗi một quyển tiểu thuyết kể từ sau khi tác giả cầm bút viết xuống nhân vật đầu tiên, sẽ tự hình thành một thế giới riêng.

Các nhân vật trong tiểu thuyết, sẽ phát triển dựa theo cốt truyện do tác giả viết ra ở thế giới đó, chờ đến khi tiểu thuyết hoàn thành, thế giới ấy sẽ tiến vào một vòng luân hồi, ngày nhân vật chính sống thọ và chết tại nhà, thế giới sẽ hoàn toàn thoát khỏi tiểu thuyết, trở thành một thế giới chân thật, một thế giới có thể tiếp tục kéo dài.

Tuy nhiên có một số trường hợp ngoại lệ.

Có một số thế giới tiểu thuyết cứ mãi lặp đi lặp lại luân hồi, ngay cả khi nhân vật chính sống thọ và chết tại nhà, không tử vong bất thường, cũng không thể thoát khỏi tiểu thuyết.

Hoa Tưởng hiện tại chưởng quản chính là những thế giới tiểu thuyết ấy.

Đây là một chức quan nhàn tản, không có việc gì để làm, hàng ngày cũng chỉ có thể nhìn tiểu thuyết, rà soát kịch bản, cho qua thời gian.

Nhưng hôm nay, sự an nhàn của cô đã bị phá vỡ.

Có một nam chính của thế giới, bị nhân vật phản diện gϊếŧ chết.

Nhân vật chính quan trọng vừa chết, cốt truyện liền bị mắc kẹt.

Không đợi Hoa Tưởng tìm ra nguyên nhân, lại có một nam chính của thế giới khác bị nhân vật phản diện gϊếŧ.

Hoa Tưởng đau đầu, tuy cô cảm thấy, nam chính của hai quyển tiểu thuyết này chết thì chết thôi, dù sao bọn họ cũng không làm chuyện mà con người có thể làm được, ngược con trai của nàng ( nhân vật phản diện ) trăm ngàn lần, loại người này không chết, quả thực khó tiêu hận trong lòng.

Thế nhưng, Hoa Tưởng cũng không thể mặc kệ.

Tuy rằng thế giới tiểu thuyết mà cô chưởng quản vẫn đang luân hồi, không thoát khỏi tiểu thuyết, nhưng vạn nhất có thể thoát được thì sao?

Các con trai của cô đến lúc đó có thể đi chuyển thế đầu thai, mà không cần luân hồi lặp đi lặp lại, lần lượt trải qua quá trình bị nam chính ngược đãi, nam chính gϊếŧ chết.

Hoa Tưởng nghĩ thôi đã đau lòng, hốc mắt ươn ướt, các con trai của cô, đều là người tốt đỉnh đỉnh, lại bị nam chính làm cho hắc hóa!

Có tức không, có hận không?

Sau khi hít một hơi thật sâu, Hoa Tưởng báo cáo với cấp trên về những vấn đề hiện tại cô không thể giải quyết được, cấp trên bảo cô tự mình nghĩ cách.

Hoa Tưởng đã thảo luận với trợ lý của mình, đưa ra một phương án tạm thời để giải quyết vấn đề này.

Đảo ngược cốt truyện một chút, cô đích thân đi đến thế giới tiểu thuyết, bảo vệ nam chính.

Thuận tiện tra xem, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Thế nhưng muốn đi tới thế giới tiểu thuyết, cũng không hề đơn giản.

Cô cần phải phải có một thân phận, không thể bịa ra được.

Nhất định phải là nhân vật tồn tại trong sách, bằng không sẽ nhiễu loạn trật tự, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra sự xáo trộn gì nữa.

Hơn nữa thân phận này nhất định phải lãnh cơm hộp, cô mới có thể đi tiếp xúc với vong hồn, giao dịch, bằng không cũng sẽ nhiễu loạn trật tự.

Điều đáng nói chính là, sau khi nhân vật tiểu thuyết chết đi, linh hồn bình thường đều sẽ tiến vào trạm không gian, trạm không gian này không thuộc về thế giới tiểu thuyết, đám vong hồn sẽ ở chỗ này chờ đợi tiểu thuyết luân hồi, mãi đến khi thế giới hoàn toàn thoát khỏi tiểu thuyết, mới có thể đi tới địa phủ đầu thai. Đây cũng là nguyên nhân Hoa Tưởng nhất định phải giải quyết thế giới bị mắc kẹt, bằng không những vong hồn đó sẽ mãi ở lại nơi này, không có cơ hội đầu thai chuyển thế.

Vong hồn của nhân vật phụ chính hoặc nhân vật chính sẽ không đi vào trạm không gian.

Bọn họ là nhân viên phụ trách thế giới tiểu thuyết, ccũng không cách nào biết được những người đó đi đâu, càng không cách nào tiếp xúc được với họ.

Hoa Tưởng sợ quỷ, chuyện tiếp xúc với vong hồn, cô bảo trợ lý đi làm.

Trợ lý tìm được các vong hồn quyết định tiến vào thế giới tiểu thuyết, ánh mắt quét qua người bọn họ, tức khắc trước mắt xuất hiện một dãy số liệu.

Đây đều là thông số thân thể của vong hồn.

Cô ấy muốn tìm được vong hồn phù hợp với thân thể Hoa Tưởng lên tới 70%.

Bởi vì công ty có quy định, để thể hiện sự tôn trọng đối với vong hồn, khi đi đến thế giới tiểu thuyết làm nhiệm vụ, không thể sử dụng cơ thể của họ.

Vì vậy phải mô phỏng ra một thân thể giống với vong hồn, thông số của hai bên phải tương tự nhau, nếu không làm theo, khi bạn sử dụng thân thể giả thuyết, sẽ xuất hiện tình huống linh hồn không thể trọng hợp, tay chân không phối hợp vân vân.

Không bao lâu, trợ lý đã trở lại với một quả cầu thủy tinh đỏ.

Đây là tình cảm và ký ức của vong hồn.

Hoa Tưởng sử dụng thân phận của người khác, nhất định phải thay đối phương hoàn thành nguyện vọng.

Nguyện vọng sẽ tồn tại trong phần tình cảm này.

Không cần phải nói ra miệng.

Chờ Hoa Tưởng đi tới thế giới tiểu thuyết, sẽ làm cho phần ký ức cùng tình cảm này dung nhập vào trong linh hồn mình, đây cũng là vì không OOC, làm ra hành vi không phù hợp với thân phận vong hồn hoặc nói ra những lời không phù hợp, cũng là đang nhiễu loạn trật tự.

Quá trình Hoa Tưởng đều biết, cho nên cũng không hỏi trợ lý quá nhiều, tiếp nhận quả cầu thủy tinh, còn ôm trợ lý gương mặt lạnh lùng: “Vất vả cho em rồi em yêu, không có em chị phải làm sao đây.”

Trợ lý đẩy mắt kính: “1089.”

Đây là muốn nói, câu này, Hoa Tưởng đã nói nhiều lần như thế.

Hoa Tưởng buông cô ấy ra, hờn dỗi liếc cô một cái: “Em yêu thật không có tình thú.”

Trợ lý mặt không biểu cảm: “1011.”

Hoa Tưởng hừ một tiếng, ngồi trở lại xuống ghế, bắt đầu làm chính sự.

Tiết điểm để cô tiến vào thế giới tiểu thuyết, phải là sau khi vong hồn lên xuất hiện trong tiểu thuyết.

Về phần tiết điểm cụ thể, Hoa Tưởng không thể khống chế.

Cô hỏi trợ lý tên của vong hồn, sau đó dùng chuột kéo cốt truyện tiểu thuyết một cái, tiếp theo nằm sấp trên bàn, nói một câu “Em yêu, chị đi đây”, người liền hoàn toàn mất đi ý thức, ngay cả hô hấp cũng không còn.

Đây là nguyên nhân tại sao Hoa Tưởng lại trở thành quản lý, không phải ai cũng có thể đi đến thế giới tiểu thuyết, cũng không phải ai cũng có thể đi vào mà không cần mượn bất kỳ công cụ gì.

Đây là năng lực đặc biệt của Hoa Tưởng, cũng có thể nói là nguyên nhân tạo ra từ trường của linh hồn.

Trợ lý đi đến bên cạnh cô, cẩn thận bế cô lên rồi đặt cô xuống chiếc giường bên cạnh.

Trong lòng có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên Tiểu Tưởng đi tới thế giới tiểu thuyết, hy vọng tất cả đều bình an.