Ca ca có cặp mắt đào hoa ôn nhu đa tình, khuôn mặt nhu hoà, khí chất ôn nhuận.
Mà Chu Viễn, mặt mày ủ dột lạnh lẽo cứng rắn, vừa hung ác vừa hoang dã, cả người đều tản ra khí tức người sống chớ gần, cứ như khối băng lớn di động.
Nhưng Khưu Bạch không thể không thừa nhận một điều, nam nhân này quá hấp dẫn, mỗi tấc ngũ quan đều là gu của cậu, quả thực là đẹp trai đến nỗi cậu run sợ.
Mà trong tiểu thuyết có nói, nữ chính nhìn không ưa Chu Viễn khuôn mặt cường tráng như vậy, cảm thấy anh ta ở nhà sẽ bạo lực, liền ghét bỏ luôn gia đình anh ta nghèo. Chỉ một lòng một dạ thích tiểu bạch kiểm* thanh niên trí thức kia, khát vọng hắn có thể dẫn cô đi lên thành phố.
*Tiểu bạch kiểm 小白支票: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.
Đúng, Khưu Bạch chính là tên "tiểu bạch kiểm" kia.
Khưu Bạch thở dài, vẫn nên tiếp tục cấy mạ đi.
Kết quả sợ tào tháo tào tháo lại đến, một tiếng vang lanh lảnh vang lên: “Khưu Tri Thanh!"
Khưu Bạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi, mặc váy màu vàng tươi cười tươi rói đứng bên bờ, hướng cậu chào hỏi.
Cô gái nhỏ thắt hai bím tóc đen hai bên, mắt to đen láy sáng ngời, quai hàm như đào mận, khắp nơi đều như ngậm xuân mà nhìn Khưu Bạch: “Khưu Tri Thanh, em tới đưa cho anh canh đậu xanh."
Gò má cô gái có chút đỏ ửng nhàn nhạt, một tay cầm bát, một tay nắm làn váy, tựa hồ rất thẹn thùng.
Khưu Bạch đầu "vù" một tiếng, cả người như bị đánh cho tỉnh hẳn ra.
Đây là người nào a, là nữ chủ đó! Là sau khi trọng sinh liền lập tức muốn hại chết Khưu Bạch, nữ chủ Tô Cẩm!
Khưu Bạch hận không thể quay đầu bỏ chạy, thật muốn tại đây biểu diễn một màn biến mất cho cô ta xem.
Thế nhưng nghĩ đến nữ chủ bây giờ còn chưa trọng sinh, vẫn là một lòng đơn phương u mê, tình yêu thuần túy của thiếu nữ dành cho "cậu".
Khưu Bạch thở phào nhẹ nhõm, vờ cười tiến lên: “Tô đồng chí, trời nóng như vậy, cô sao cũng tới đây vậy."
"Em tới đưa canh đậu xanh cho ba mẹ, đi ngang qua nơi này nên sẵn muốn mang cho anh một chén." Tô Cẩm bưng bát trong tay đưa cho Khưu Bạch: “Anh mau nếm thử đi, uống giải khát."
"Nghe nói hôm qua anh say nắng té xỉu, em rất lo lắng cho anh, thế nhưng ba mẹ em không cho em đi thăm anh, anh có khoẻ không?" Tô Cẩm lắp bắp hỏi.
Khưu Bạch không nhận chén canh của cô: “Tôi rất khoẻ, canh đậu xanh của cô tôi không thể nhận, đem về cho mình uống đi."
Cậu hiện tại thực sự ước gì cô ta đừng xuất hiện trước mặt mình nữa, chỉ muốn rũ sạch quan hệ với cô ta.
Tô Cẩm lập tức khẩn trương: “Tại sao không uống, anh không thích sao? Vậy em trở về làm cho anh chén nước đường nha."
"Không cần!" Khưu Bạch lập tức từ chối: “Chúng ta không quen không biết, cô tặng đồ cho tôi có chút không thích hợp, sau này cũng không cần như vậy nữa, không thì đối với thanh danh của cô cũng không tốt."
Tô Cẩm viền mắt ửng hồng, ủy khuất hỏi: "Là em chỗ nào không tốt sao? Anh...anh không thích em sao?" Cô gái nhỏ nhớ đến một chuyện liền nói: “Mấy ngày trước lúc em đưa anh đường trắng anh rõ ràng rất vui vẻ mà."
Tim Khưu Bạch "bịch bịch" một chút, cô đừng níu tôi nữa mà, người đó là nguyên chủ thôi, không phải tôi a!
Thế nhưng cái nồi này cậu nhất định phải cõng trên lưng.
Cậu cười cười: “Cô nhìn này, tôi mấy ngày nay bận quá nên quên mất, chút nữa tôi trở về lấy tiền trả cho cô, lúc trước tôi mua ở chỗ cô mà quên trả, đều tại trí nhớ của tôi quá thối!"
Khưu Bạch nghĩ một lát, rồi thu lại nụ cười nghiêm mặt nói: "Sau này có thích hay không thì cũng không nên nói lung tung, với lại tôi đối với cô chưa từng có loại tình cảm kia, cô một cô nương chưa có gia đình cũng phải chú ý danh tiết."
Lời nói này thực sự quá nghiêm trọng, làm nước mặt trực chờ bên vành mắt Tô Cẩm ào ào rơi xuống, nàng dậm chân, thương tâm chạy đi.
Đầu Khưu Bạch bắt đầu đau, bất quá cũng may cậu xuyên qua đúng lúc, nguyên chủ và Tô Cẩm cũng chỉ mới gặp nhau lúc đưa đường trắng mà thôi, không có liên quan gì đến tình yêu, vẫn còn chưa tính là tra nam lừa dối thiếu nữ.
Như vậy ngược lại giải quyết được không ít phiền phức.
Khưu Bạch quay đầu nhìn Chu Viễn cách đó không xa một chút, Chu Viễn như chưa từng chú ý đến chuyện bên này, đang cúi đầu làm việc của mình.
Khưu Bạch trong lòng buồn bực, dầu gì cũng là nam chủ, nhìn thấy nữ chủ bày tỏ tình cảm với nam nhân khác mà một chút phản ứng cũng không có là sao hả?
A, đúng rồi, lúc này Chu Viễn chưa thích Tô Cẩm.