Chương 8

Ngón tay trắng nõn đem bàn tay đang đặt trên trán kéo xuống, Cố Trạch vẫn giữa nụ cười mỉm như cũ, một bộ dạng không tim không phổi. Mái tóc dài ngày nào giờ đã được cắt tỉa gọn gàn, lộ ra gương mặt cong cong, khiến người nhìn thấy thoải mái.

“Thật sự là đã quên nên việc xin lỗi không cần nhắc lại nữa. Nếu cậu không chịu thì tôi xin lỗi cậu.”

Cậu là đứa bé ngoan, có sai thì sửa. Tuy người phạm sai không phải cậu nhưng hiện giờ cậu là cậu hai Cố Trạch kia. Nhân quả trước đó bây giờ cậu phải cố gắng đền bù.

Lời nói của Cố Trạch làm Vương Lâm nghẹn lại không biết phải nói gì. Các người nghĩ xem hắn vì việc này đều mất bình tĩnh, mấy ngày nay như một quả bom hẹn giờ, chạm nhẹ một chút là nổ bùm một cái: Một bên tự trách mình cảm thấy mình còn quá trẻ, quá ngây thơ liên lụy người nhà phải chịu tội; Một bên là lòng tự trọng quá caokhoong thể nuốt trôi cục tức này, không muốn phải hạ mặt xin lỗi. Trải qua thật là đặc sắc. Còn Cố Trạch đâu? Trong nhiều ngày qua hắn bị dày vò lâu như vậy liền nói một câu nhẹ phiêu phiêu không cần nhắc lại? Tuy kết quả nhìn vào rất vừa ý nhưng sao hắn cảm thấy cực kì uất ức vậy ta? Giống như dùng hết sức lực đánh một quyền vào bông gòn vậy.

“Cố Trạch, sao tao thấy mày biết nói dối giống thật quá?”

Cố Trạch nhìn qua, thấy Vương Lâm trợn tròn mắt, mặt đều đỏ bừng mới biết tâm tình lúc này của cậu, cười khẻ nói: “Nói dối cũng là một loại bản lĩnh, không phải sao?”

Vương Lâm tức đến no rồi – đến tột cùng là thằng nào nói Cố Trạch âm trầm kì cục? Trước mặt hắn bây giờ là tên nào đang cười nụ cười nửa miệng thiếu đòn? Là thằng nào nói Cố trạch im lặng ít nói? Trước mặt là cái vị nào đang đem mấy cái lí do vớ vẩn vô sỉ nói đến đúng lí hợp tình?

“Cậu hai Cố, mày hay lắm!”

Nửa ngày mới nghẹn ra một câu, Vương Lâm hầm hừ đi đến vị trí cách khá xa Cố Trạch ngồi xuống. Nói thật, chuyện trở thành như vậy cũng là kết quả tốt nhất, đừng tin hắn nói một đống câu từ chính nghĩa, anh hùng hảo hán như vậy mà lầm. Trên thực tế hắn không phải người không hiểu chuyện.

Ở trong cái vòng này, ai hơn ai chính là đại ca, cá lớn ăn cá bé mới là pháp tắc sinh tồn mạnh nhất, cho nên căn bản không tồn tại cái gì mà ỷ thế hϊếp người. Cái này thì Vương Lâm biết rõ ràng.

Nếu Cố Trạch thật sự điên lên buộc hắn cùng con nhỏ kia xin lỗi hắn cũng chỉ có thể chịu, trừ phi Vương gia vượt qua Cố gia. Nếu không dù Vương Lâm có không cam lòng cũng phải nuốt vào bụng. Hiện giờ Cố Trạch đồng ý cho qua việc này còn xin lỗi hắn, cũng đã cho hắn mặt mũi, hắn nếu không nghe theo bước xuống bậc thang này vậy thật sống uổng quá.

Nhưng mà … Thái độ này của Cố Trạch sao biến đổi lớn như vậy? Mất trí nhớ? Hay mất trí tạm thời? Mất trí nhớ tạm thời có thể quên Hàn Tịch Nguyệt? Trước kia Cố Trạch yêu đương với Hàn Tịch Nguyệt như thế nào toàn trường đều biết, hiện tại nghỉ bệnh về nhà rồi đến trường liền đem con đàn bà yêu đến chết đi sống lại kia quên hết? Này cũng thật thần kì?

Người xung quanh thấy Vương Lâm không kiếm chuyện nữa cũng tản ra tìm chỗ ngồi học, lúc ngồi xuống xong mọi người mới phát hiện xung quanh Cố Trạch đều trống không, đặc biệt vắng vẻ cũng đặc biệt xấu hổ.

Mọi người đều không nghĩ sẽ xuất hiện trường hợp này, trước kia Cố Trạch sẽ lựa chọn vị trí nào ít người ngồi nhất trong một góc khuất, vị trí này không ai muốn ngồi nghe giảng bài nên không nhìn rõ cậu bị cô lập một mình. Nhưng hôm nay cậu lại chọn chỗ ngồi giữa lớp, ai cũng ôm tâm lí mình không ngồi thì sẽ có người khác ngồi thôi nên cũng yên tâm chọn chỗ, ai biết đâu mọi người giống như thương lượng trước ai cũng không ngồi nên dẫn đến hiện trạng như vậy, giống như họ xa lánh cậu.

Mọi người nhìn nhau, nhìn một lúc đều nhìn ra ai cũng có chút ít xấu hổ, nếu như bây giờ đến ngồi thì quá giả tạo. Trong khoảng thời gian ngắn mọi người không biết làm sao để giảm bớt cảm giác xấu hổ này. Ngược lại bản thân Cố Trạch không cảm thấy tình huống này như thế nào, cho nên thời điểm mọi người không được tự nhiên cậu ôn hòa cười cười, không có nửa phần không vui.

Chính nụ cười này đã lật đổ ấn tượng của mọi người với cậu trước đây, đặt biệt là con gái, các cô giờ phút này chỉ kém không có ôm mặt tru như sói – Cậu hai Cố cười thật ấm áp hiền lành, cái tay chống cằm kia còn đẹp hơn tay các cô, nhất là ngón tay, vô ý nhìn qua hai cánh môi hồng nhạt, phấn phấn, nhìn qua mềm mại tươi mới thật muốn nhào lên cắn một cái.

Kì thật là công lao của tạo hình bên ngoài. Cố Trạch trước kia cả ngày đều cuối đầu, tóc lại dài che gần hết cả khuôn mặt, làm cho người ta cảm giác lôi thôi, lành lạnh, hình tượng như vầy ai sẽ quan tâm cậu lớn lên trông như thế nào? Hiện tại Cố Trạch nhân mấy ngày nghỉ phép trau chuốt lại một chút, thay đổi tim sau tính cách rộng rãi rất nhiều, cả người như lột xác, nếu so sánh cậu trước và sau sẽkhông nhận ra hai người khác nhau hoàn toàn là một.

Diện mạo của Cố Trạch không phải là loại anh tuấn, khí thế kinh người nhưng cậu ôn hòa, sạch sẽ, còn mang theo một cái đồng tiền tròn tròn phấn phấn nhưng lại không hiện tính trẻ con. Nụ cười trên mặt như mèo cào ngứa, vừa không giả dối cũng sẽ không nhiệt tình. Mi mắt cậu cong cong, khóe mắt câu lên ẩn hàm ý cười. Da cậu trắng nõn, không có hạt mụn nào, tóc dài cũng được cắt tỉa , cả người nhìn thoải mái, tươi mát lại sạch sẽ.

Hiện tại cậu đang mặc đồng phục của trường -- Khác với kiểu thiết kế đồng phục của các trường tiểu học, trung học, đại học. Đồng phục được thiết kế gần giống trong phim truyền hình ngôn lù, chất liệu vải mềm mại, chỉ cần bạn lớn lên không tệ liền giống như ‘idol’ trong phim.

Cố Trạch ngồi giữa lớp học, ánh nắng vàng nghiêng nghiêng dừng lại trên người cậu, bao phủ cả khuôn mặt. Nụ cười bên khóe môi cong lên một độ cung nhạt, mi mắt cong cong, trong đôi mắt màu đen ánh lên những vụn sáng chứa vài phần ý cười. Cả người cậu như là nam hai trong phim ngôn lù, thích hợp ăn uống của mọi người.

Vì thế một buổi học kết thúc, Cố Trạch từ mọi người không thể ở chung biến trở thành không biết trả lời thế nào. Lời nói cùng hành động của cậu vì Hàn Tịch Nguyệt cũng bị quên đi. Nếu không thể quên thì cũng cảm thấy Cố Trạch cũng là bị người lừa gạt, là người bị hại. Vì sao à? Bộ không nghe thấy Cố Trạch xin nghỉ trong khoảng thời gian này là do Hàn Tịch Nguyệt hại bị thương sao?

Vì thế mọi người vừa thu dọn sách vở vừa dùng khóe mắt trộm ngắm Cố Trạch, nhưng không ai có can đảm tiến lên chào hỏi, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng nhìn theo Cố Trạch rời đi lớp học.

Cố Trạch cũng không vội, quan hệ tốt với bạn bè còn cần từ từ đến nên cậu cũng không chủ động tiến lên hỏi chuyện, chỉ thong thả cầm sách giáo khoa đi ra khỏi phòng học, trên đường đi gặp ai nhìn mình cậu cũng mỉm cười một cái chào hỏi.