Chương 7

Sau lần sự cố giao thông đó, Cố Trạch chỉ làm ổ trong nhà bồi dưỡng tình cảm gia đình cùng cha và anh hai. Mấy ngày sau cậu rốt cuộc được buông tha để đi học lại. Đây là lần đầu tiên cậu đi học khi đến thế giới này. Cố trạch đau đầu nghĩ cách trốn tránh nữ chính, khi nghe cô là người dự bị của hoạt động trao đổi học sinh xuất phát đi đến nông thôn chưa về, làm cậu mừng gần chết. Mất công cậu phải nghĩ ra N phương án để thoát khỏi cô ta đâu.

Rời xa nữ chính cuộc sống cậu thật tốt đẹp, hoa nở, chim ca, ngay cả không khí đều trong lành hơn nhiều. Bởi vì tính tình lầm lì của mình nên trường học và do một phần nguyên nhân do gia đình nên chuyên ngành đều do cha Cố quyết định: Cho ‘cậu’ học chuyên ngành quản lí kinh tế trong trường đại học tốt nhất.

Cha Cố có ý tốt, lo lắng ‘cậu’ xa nhà không ai che chở bị người ăn hϊếp nên mới chọn trường gần nhà. Đây cũng không phải cha Cố nghĩ nhiều, liền cái tính tình tự kỉ đó, nếu chỉ có một mình mà đi học nơi khác chắc chắn là bị cô lập đến chết hoặc bị bạo lực học đường. Mà ngành kinh tế này, cha Cố cũng là nghĩ cho con trai út của mình về sau đi theo Cố Thương lăn lộn, nhìn dưới mí mắt của mình thì ông mới yên tâm được.

Cách làm của cha Cố là một loại bảo hộ quá độ, nhưng đó là căn cứ vào tính cách của ‘cậu’ lúc trước mà lựa chọn. Chỉ là ‘cậu’ cũng không nghĩ nguyên nhân do mình, trong mắt ‘cậu’ đó là cha không quan tâm ý nguyện của mình, bắt ép chính mình.

Những điều này chính là trong nhật kí của ‘cậu’, lúc Cố Trạch đọc được, cảm giác ORZ, lúc đó cậu mới hiểu ra nguyên nhân do đâu ‘cậu’ cứ khăng khăng một mực yêu nữ chính, là do thuộc tính tương đồng đó, đều là do chứng vọng tưởng bị hại, một tên cảm thấy cả thế giới đều có lỗi với mình gì đó có ngu như vậy không?

Nhưng cậu còn phát hiện một việc, trước khi gặp nữ chính, ‘cậu’ tuy rằng u ám tối tăm nhưng chỉ là thường ám chỉ cha và anh hai không hiểu ‘cậu’, không yêu ‘cậu’ làm ‘cậu’ khổ sở thôi, chỉ là như thế, chỉ đơn giản là oán trách mà thôi.

Mà sau khi ‘cậu’ gặp nữ chính, ‘cậu’ giống như bị nhiễm virut cảm, tính cách liền thay đổi 180 độ làm người không thể hiểu được. Những hàng chữ trong nhật kí đều lộ ra tính công kích, càng thêm giống nữ chính, trở thành một tên vô ơn, tự oán, hối tiếc, mạch não thần kinh phản xã hội, cho người khác xem những dòng văn đó liền sẽ thấy vô cùng phản cảm, so sáng với lúc trước là hai người khác nhau hoàn toàn.

Mà ‘cậu’ dùng thân xác của người ta lại còn phun bình xịt có phải hay không có chút… không tim không phổi? Nhưng cậu nhớ đến nội dung nguyên tác nhịn không được vẻ mặt chảy máu, cậu hi vọng nữ chính cứ ở trong thôn đừng bao giờ trở lại, thuận tiện đem nam chính triệu hoán qua đó luôn. Tất cả phải cách Cố gia xa nhất có thể, để Cố gia yên ổn tại thành phố S này tự sinh tự diệt đi.

Một đường vừa đi vừa hỏi, Cố Trạch tìm được lớp của mình, mới ngồi xuống chỗ ngồi liền có người lại tìm, là một bạn nam tuấn tú, cao cao gầy gầy, đầu tóc gọn gàng, đồng phục mặc trên người có chút rộng, mang theo vài phần bụi đời, nhìn qua toàn bộ rất giống nam chính trong phim ngôn tình, chỉ là giữa mày có vài phần ác ý nhằm vào Cố Trạch rất rõ ràng.

“Nha, này không phải cậu hai Cố sao? Tôi nghe nói mấy ngày trước cậu hai Cố vì tạo niềm vui cho mĩ nhân nên bị thương? Dũng khí này thật đáng khen nha.”

Cố Trạch cười cười, độ cung trên khóe môi ôn hòa dễ thân: “Cám ơn đã khen.”

Đối phương sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Trạch sẽ phản ứng như vậy, trong thời gian ngắn nói chuyện đều quên. Kỳ thật không phải chỉ một mình hắn, ngay cả các tiểu đồng bọn đang hào hứng xem diễn xung quanh bởi vì tình huống này cũng đều sợ ngây người – Cậu hai Cố, cậu làm xau vậy? Cái tình huống này không đúng nha, hoàn toàn không dựa theo kịch bản diễn nha thân ái!

Qua chừng nửa phút, bạn nam đến kiếm chuyện kia mới hồi hồn, bởi mình thất thần giận dỗi, vỗ một cái tát cực mạnh xuống bàn trước mặt Cố Trạch để xả giận, tay và mặt bàn chạm ‘bang’ vào nhau rung động, sức lực kia làm Cố Trạch đều đau giùm cái tay của cậu ấy.

“Cố Trạch, mày đừng tưởng mày là cậu hai Cố gia, Vương Lâm tao liền sợ mày! Mày cho là mày giỏi lắm sao? Giả bộ giống cái gì vậy, không phải ỷ vào có nhà mày làm chỗ dựa sao? Không phải ỷ vào Cố gia chúng mày đè đầu Vương gia bọn tao sao? Ngày thường tao không nói với mày nhiều ít câu, không quan tâm mày thế nào nhưng cũng không làm gì mày. Giờ mày liền vì một con đàn bà điên xảo trá như vậy, bắt cha tao buộc tao phải đi xin lỗi Hàn Tịch Nguyệt, làm thể diện Vương gia mất sạch, Cố Trạch mày được lắm! Hiện giờ Hàn tịch Nguyệt đi thành phố T, có phải còn muốn tao đuổi theo qua đó để xin lỗi? Hay mày thích tao đăng báo? Mày nói đi, mày thích cái nào tao liền làm cái gì, thế nào, đủ ăn nói khép nép chưa?”

Tình huống của Vương lâm cũng giống Cố Trạch, cũng là con nhà giàu đời thứ hai, cùng là con út trong nhà, khác là Vương Lâm là nhân vật phong vân, lớn lên cao ráo, ra tay hào phóng, tính cách rộng rãi lại không khó gần gũi, bên người tự nhiên có một đống người.

Ngược lại Cố Trạch, tuy rằng lớn lên trắng nõn sạch sẽ, anh anh tuấn tuấn nhưng tính cách kì lạ không thể ở chung. Như vậy hay người trừ bỏ là bạn cùng lớp ra, ngay cả yến tiệc trong nhà đều không gặp mặt, theo giả thuyết là không tồn tại mâu thuẫn nào.

Nhưng mà một tháng trước, sau chuyển biến lớn trong cuộc đời Cố Trạch cùng cái vị Hàn Tịch nguyệt này nhất kiến chung tình, Hàn Tịch Nguyệt liền nói Cố Trạch dạy dỗ Vương Lâm do hắn vũ nhục cô, giẫm đạp cô linh tinh, còn thút tha thút thích kể lể như là đúng rồi.

Cố Trạch bị trúng độc của Hàn Tịch Nguyệt quá sâu, biểu tình âm trầm ngày thường sửa đổi thành tức giận vì hồng nhan, lấy danh nghĩa Cố gia mạnh mẽ yêu cầu Vương Lâm công khai xin lỗi Hàn Tịch Nguyệt, trước khi Cố Trạch bị thương còn nói lời tàn nhẫn nếu Vương Lâm không xin lỗi sẽ không buông tha Vương Lâm dễ dàng, sau lại là Cố Trạch đến rồi.

Xoa xoa giữa mày, Cố Trạch chỉ cảm thấy đầu mình đau quá, cậu bắt đầu tò mò về nữ chính rồi, phải lớn lên nghiêng thùng đổ nước thế nào mới có thể đem ‘cậu’ mê thành như vậy, đừng nói là trí kém, đây là chỉ số thông minh về 0 luôn rồi!

“Hàn Tịch Nguyệt là ai?”

“…!!” Lửa giận của Vương Lâm như bị bấm nút pause, nghe một câu phủ định nhẹ nhàng của Cố Trạch, đôi mắt hắn trừng to, tiếng nghiến răng vang lên kèn kẹt, “Mày đừng nói với tao mày mất trí nhớ!”

Làm bộ không nhìn thấy bộ dạng Vương Lâm phẫn hận muốn lao vào đánh người, Cố Trạch cười tủm tỉm gật đầu: “Nói chính xác là mất trí nhớ tạm thời, cho nên Hàn Tịch Nguyệt là ai? Tôi biết cô ta sao?

“Mày biết?!” Vương Lâm lại bắt đầu nghiến răng, tay đập trên mặt bàn giật giật, thật sự muốn tát một cái lên trên gương mặt đang cười của tên Cố Trạch kia, “Mày không chỉ biết mà còn bị nó mê đến xoay mòng mòng ngay cả mình là ai cũng không biết!”

Nghe thấy Hàn Tịch Nguyệt con đàn bà đó lên án hắn vũ nhục, giẫm đạp ả, hắn chỉ muốn nói một câu – Fuck! Hắn chỉ trực tiếp làm lơ khi cô ta ỏng ẹo cố ý ngăn hắn hỏi đường đi? Đâu ra vũ nhục, giẫm đạp vậy? Mẹ kiếp, tự tôn của cô bao nhiêu một kí? Bệnh công trúa cũng là bệnh, đi trị đi bạn!

“À.” Tùy ý lên tiếng, Cố Trạch lật lật sách giáo khoa, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là không tập trung.

Thấy dáng vẻ này của cố Trạch, Vương Lâm càng tức giận thêm, vươn tay giật lấy quyển sách giáo khoa cầm trong tay, hai mắt trừng Cố Trạch như bốc cháy: “Mày làm gì? Chỉ ‘à’ là sao? Mày mất trí nhớ… Chờ chút! Mày nói mày bị mất trí nhớ tạm thời là sao? Mày quên Hàn Tịch Nguyệt? Thiệt hả?”

Ánh mắt nghi ngờ quét tới quét lui trên người Cố Trạch, vẻ mặt của Cố Trạch vẫn bình thường làm hắn không đánh giá được cậu đang định làm gì, rõ ràng lúc trước xem Hàn Tịch Nguyệt như thờ cúng thần Phật, như thế nào chỉ một lần bị thương liền thoát khỏi nguyền rủa vậy? Thiệt là bị mất trí nhớ? Nhưng như vậy là có thể giải thích vì sao lần này Hàn Tịch Nguyệt bị sung quân xuống nông thôn.

“Mày thật sự quên Hàn Tịch Nguyệt? Cố Trạch, mày không chơi tao đi?” Nhìn không được Vương Lâm vừa nói vừa duỗi tay đặt lên trán Cố Trạch sờ sờ, kiểm tra nhiệt độ cơ thể xem có bị sốt hay không. Hắn vẫn chưa tin, nhìn Cố Trạch vẫn còn đề phòng, hắn không tin Cố Trạch cứ như vậy ‘bỏ ác theo thiện’.