Chương 16

Ngày hôm sau Cố Trạch nằm trên giường mở mắt ra, trước mặt cậu thật mơ hồ. Cậu cảm thấy thật khó chịu, nhức đầu chóng mặt thì không nói cả người cứ cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, cậu sốt rồi. Thở đều để hô hấp bình thường lại, cố gắng mở mắt ra, dùng tay chống dậy từ trên giường đứng lên. Tay chân cậu mềm nhũng, cậu thật sự muốn nằm trên giường không động đậy dù cậu hận không thể tiếp tục ngủ qua đi nhưng người có ba gấp không thể từ bỏ.

Đúng vậy, do buổi tối uống nước nhiều quá nên giờ phút này đây Cố Trạch không thể không nhịn xuống muốn đi WC giải quyết, một giây cũng không thể chậm trể. Phải biết rằng trong lúc ngủ mơ phải đi tìm WC suốt đêm, tư vị khổ sở đó thật là không thể dùng lời nói mà hình dung được!

Vạn sự khởi đầu nan, chờ một khi bắt đầu, xuống giường mang dép, chạy đi WC cũng không hề khó khăn như vậy. Chờ bắt đầu tưới cây, Cố Trạch nhắm hai mắt thở ra một hơi thoải mái. Cái cảm giác nghẹn tiểu nửa ngày rốt cuộc giải phóng thật sự là thật tốt quá, giống như một lần nữa sống lại giống nhau, ngay cả thân thể đang khó chịu vào giờ phút này cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể lên.

Sau đó, chờ tưới nước xong rửa tay, Cố Trạch ngẩng đầu, trong tấm gương trắng sáng được lau chùi sạch sẽ, cậu thấy được một mỹ nam khỏa thân đang dùng một loại ánh mắt sâu thẳm phức tạp nhìn chằm chằm xem cậu, vòi hoa sen trên đỉnh đầu vị mỹ nam khỏa thân này đang tí tách rơi xuống nước ấm, từ đỉnh đầu dần dần chảy qua ngực, lại từ ngực chậm rãi xẹt qua cơ bụng thon chắc nhưng tuyệt đối co dãn, cuối cùng chảy vào ……

Cố Trạch:……Σ(°△°|||)︴!!!

Cái gì khó chịu, cái gì mơ hồ, cái gì buồn ngủ tại một phút này đây tất cả đều bị dọa bay, Cố Trạch mở to mắt xuyên thấu qua một mặt gương cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt nhìn đến vài phút. Bất chợt cậu hoàn hồn mới phản ứng lại , kêu lên một tiếng đầy sợ hãi sau đó lập tức cả người đều nhảy dựng lên, thịch thịch thịch hai ba bước chạy nhanh như chớp hướng về ngoài cửa phòng vệ sinh nhảy đi ra ——cha mẹ ơi, con giống như nhìn thấy đồ vật không nên thấy, đôi mắt đau quá QAQ.

Đừng nói Cố Trạch, ngay cả người đàn ông đều bởi vì điều ngoài ý muốn này cũng chịu kinh hách. Từ lúc anh im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm Cố Trạch khoe chim tưới nước lại đến rửa tay. Trong khoảng thời gian này anh cũng chưa dời mắt qua , liền biết anh lại một lần nữa chết máy rồi. Thẳng đến Cố Trạch kêu lên sợ hãi, anh mới tỉnh lại giống nhau, lẳng lặng nhìn theo Cố Trạch chạy trốn đi ra ngoài, sau đó yên lặng tiếp tục tắm xong, lau khô thân thể mặc vào áo tắm dài đi ra ngoài.

Người đàn ông dự định nên an ủi trấn an Cố Trạch đang sợ hãi quá mức như thế nào, lại không ngờ mới vừa đi ra ngoài liền phát hiện cố Trạch vừa mới còn tung tăng nhảy nhót giờ phút này lại nhắm chặt mắt, mồ hôi đổ đầy đầu ngã xuống trên mặt đất, trên má cũng hiện ra đỏ ửng khả nghi không bình thường.

Người đàn ông cả kinh, vội vàng đi qua đem người ôm lên đặt ở trên giường, cũng không sờ Cố Trạch cái trán thử độ ấm, trực tiếp lấy ra di động gọi điện thoại, trực tiếp cùng người bên kia điện thoại nói câu lập tức lại đây sau liền cúp máy.

Vài phút sau, một thanh niên mặt mày văn nhã gõ cửa tiến vào. Nếu Cố Trạch không có hôn mê, nếu cậu nhìn đến người thanh niên này liền sẽ biết người này lúc trước trong chung cư kiểm tra vết thương trên cánh tay cho cậu chính là Đào Thuật.

Đào Thuật sau khi vào cửa, đầu tiên là nhìn người đàn ông một cái, được cho phép sau mới nhìn về phía giường đệm, khi nhìn đến trên giường nằm là Cố Trạch trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá anh cũng không hỏi nhiều cái gì, trực tiếp liền kiểm tra Cố Trạch: đo nhiệt độ, nghe tim đập,… cuối cùng cho ra một cái kết luận: phát sốt cùng với sợ hãi quá độ.

Kết quả phát sốt làm Đào Thuật không cảm thấy ngoài ý muốn, gần nhất thời tiết vô thường, thường thường một phút trước trời quang mây tạnh ngay sau đó liền mây đen giăng đầy cuồng phong gào thét, khí lạnh xâm nhập cơ thể dẫn phát cảm lạnh phát sốt rất bình thường. Nhưng kinh hách quá độ sao …… Đào Thuật rất muốn vượt rào hỏi nguyên nhân do đâu, nhưng anh sợ hãi chính mình tự ý xen vào việc của ai đó cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Thật sự là anh sợ hãi lực uy hϊếp của đối phương.

Người đàn ông nghe xong kết quả chẩn bệnh của Đào Thuật nháy mắt sắc mặt khẽ biến. Anh im lặng một lát, rất nhanh liền trở lại như thường, anh dặn Đào Thuật ở lại, thuận tiện chăm sóc Cố Trạch đang sinh bệnh, lại cho người hầu đem tin tức Cố Trạch sinh bệnh báo cho Phương Dao, nhắc Phương Dao gọi điện thoại đến Cố gia xin ở lại hai ngày.

Phương Dao vừa nghe nói Cố Trạch bị bệnh liền lập tức lại đây, chờ dò hỏi xác định chỉ là phát sốt sau mới yên lòng, gọi điện thoại đến Cố gia nói một chút cô cùng Cố Trạch sẽ không về mà ở ngoài hai ngày sau, Phương Dao liền yên lặng ở trong phòng chăm sóc Cố Trạch đang bệnh. Cô có chút tự trách, nếu không phải bởi vì cô muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mới yêu cầu Cố Trạch mang cô đi xem Hàn Tịch Nguyệt là ai, Cố Trạch cũng sẽ không gặp mưa sinh bệnh. Là cô sai, cô biết rõ Cố Trạch trước đây không lâu mới sinh bệnh qua một lần còn sơ ý như thế, còn nói xem Cố Trạch là em trai đâu, trên đời này có người chị nào giống cô vô tâm vô phổi? Thật sự không đủ tiêu chuẩn! Về sau nhất định phải cẩn thận một chút.

Nghiêm khắc mà nói thật sự Cố Trạch bệnh không nghiêm trọng lắm, chính là giống người thường đi dính mưa sốt nhẹ mà thôi, chỉ cầm uống một chén nước gừng ngọt thật lớn sau đó trùm chăn đi ngủ suốt buổi tối một giấc là được rồi. Nhưng sai liền ở chỗ Cố Trạch đã chịu kinh hách lúc sau mới khiến nho nhỏ sốt nhẹ thành sốt cao, cuối cùng như hỏa tiễn sốt tới hôn mê. Cho nên nguyên nhân chính thúc đẩy bệnh của Cố Trạch, kỳ thật là hai lần ‘ thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau’ mới là nguyên nhân chính.

May mắn còn tốt, mặc kệ là sốt nhẹ hay là sốt cao, tóm lại chỉ là phát sốt còn không có phát triển đến mức càng nghiêm trọng, có Đào Thuật treo mấy bình nước biển truyền vào cho Cố Trạch sau không lâu, tình huống của cậu liền chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, khuôn mặt vì sốt mà đỏ như máu cũng nhạt rất nhiều, mày nhíu lại gắt gau cũng giãn ra.

Chờ đến buổi chiều, Cố Trạch tỉnh lại, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh, trong khoảng thời gian ngắn không biết đêm nay là đêm nào, càng không biết chính mình thân ở phương nào, đầy mắt mờ mịt.

“Tiểu Trạch, cậu tỉnh rồi!”

Phương Dao nhìn đến Cố Trạch tỉnh lại đầu tiên, vui vẻ đứng lên liền tưởng tới gần chút chăm sóc cậu, nhưng cô dù có nhanh cũng không nhanh bằng ai kia. Người đàn ông từ lúc Cố Trạch hôn mê liền vẫn luôn ‘im hơi lặng tiếng’ đứng ở một bên giống như người thủ hộ nhìn chằm chằm Cố Trạch. Cô chỉ mới đứng lên , người đàn ông cũng đã dán sát người Cố Trạch, dùng mu bàn tay đặt lên trán cậu thử nhiệt độ cơ thể, cái tay lành lạnh như cũ chạm vào người Cố Trạch đang phát sốt đến cả người khô nóng. Cố Trạch cảm nhận được một bàn tay mát mẻ đang phủ trên trán nhìn thật thoải mái cực kỳ, nhịn không được chủ động cọ cọ.

Nhìn động tác của Cố Trạch, người đàn ông đang muốn lấy tay ra dừng lại, ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm Cố Trạch, anh híp mắt nhìn cậu đang cọ mu bàn tay của mình vài giây, cuối cùng vẫn là không có đem tay rút ra, mà trực tiếp liền giử nguyên tư thế này, một bên chờ Đào Thuật lại đây kiểm tra lại cho Cố Trạch.

Sau khi nghe được tiếng gọi của người đàn ông, Đào Thuật mới thoát thân từ trạng thái trợn mắt há hốc mồm ra ngoài, ánh mắt anh mịt mờ trộm nhìn cái tư thế kì lạ, biệt nữu lại một mực không thay đổi của người đàn ông một cái, tiện đà lập tức thu hồi tâm thần tiến lên vài bước hết sức chuyên chú giúp Cố Trạch cẩn thận kiểm tra nhiệt độ.

“Nhiệt độ cơ thể của cậu hai Cố đã hạ xuống, chỉ cần hôm nay không phát sốt lại liền không có vấn đề lớn gì, lúc sau chỉ cần nghỉ ngơi bồi dưỡng mấy ngày là có thể khôi phục.”

Kì thật Cố Trạch bệnh không phải vấn đề lớn, theo góc nhìn của người chuyên môn chữa bệnh như Đào Thuật tới nói đây là kết quả đã sớm biết. Chỉ là điều làm anh ngạc nhiên chính là thái độ của vị kia, không chỉ vì cậu hai Cố bị một chút bệnh vặt liền đem anh gọi tới hai lần, hiện tại còn chủ động gần sát cậu hai Cố.

Hơn nữa nếu anh nhớ không lầm cùng nhìn lầm thì lúc trước tại bên trong chung cư cùng với hiện tại, quần áo cậu hai Cố đang mặc trên người đều có chứa hơi thở vị kia, hành vi đem hơi thở chính mình đem đối phương bao quanh……U là trời, xin cho phép anh vô lễ một chút, vị kia rốt cuộc muốn tìm một nửa kia sao? Vẫn là một con người?! Này nếu là nói ra ngoài, tuyệt đối tin tức lớn làm thế giới run rẩy ba lần!