Chương 13

“Thế nào thế nào? Có gọi được không?” Chờ Cố Trạch cất di động, Phương Dao gấp không chờ nổi hỏi cậu liên tục, cô thề chỉ cần hôm nay có thể thuận lợi trở về cô hứa lần sau nhất định không tùy hứng bắt Cố Trạch đi ra ngoài!

“Được, chờ một chút, khoảng chừng 15 phút.”

“Vậy thì tốt rồi.” Phương Dao vỗ ngực thở dài nhẹ nhõng, cô không muốn mình phải ngủ trong rừng, càng không muốn phải ngồi xe cảnh sát trở về. Không biết ghĩ đến điều gì, Phương Dao liếc Cố Trạch một cách khinh bỉ, cô bĩu mỗi nói: “Cố Tiểu Trạch, trở về cậu mau đem dãy số của chú Cố học thuộc đi, yên tâm, tôi sẽ cùng ngồi học với cậu.”

Cố Trạch liếc trả Phương Dao, không nương tay cho đối phương một đòn ngay tim: “Cái người ngay cả di động đều quên sạc pin thì không có tư cách nói tôi.”

“QAQ Cố Tiểu Trạch, tình bạn chúng ta kết thúc từ đây.”

“Được, đi vui vẻ không tiễn, bái bai ~ ~”

“Chúng ta có thể còn cùng nhau vui vẻ chơi đùa được không hả?”

“Không thể.”

“Cậu nói dứt khoát một chút đi được không! Tiểu đồng bọn của cậu đều sắp bị cậu làm khóc!!”

“Ai là tiểu đồng bọn? Tôi không biết người đó.”

“Này…”

Thời gian lặng lẽ trôi đi trong lúc hai người còn cãi nhau không dinh dưỡng. 15 phút rất nhanh trôi qua nhưng không chịu nổi ông trời mưa gió thất thường. Trời đang trong xanh đột nhiên bị tầng mây đen bao phủ, không trung tối sầm lại, một tiếng ‘đùng’ vang lên tiếp theo sau là thêm năm tiếng sấm nữa, hạt mưa to như hạt đậu ‘bùm bùm’ rơi xuống, đem hai người chưa hiểu xảy ra chuyện gì trở tay không kịp. Dù hai người kịp thời trốn vào trong xe tránh mưa, nhưng trời mưa quá nhanh hai người vẫn không tránh khỏi bị xối ướt.

“Thời tiết thay đổi nhanh quá!”

Cầm khăn lông xoa tóc dài thấm mưa nửa ngày, Phương Dao nhìn nước mưa chảy trên cửa sổ xe bên ngoài lảm nhảm một mình: “Rõ ràng đã xem dự báo thời tiết nói là không có mưa, đã vậy còn rơi dữ dội như vậy, xem ra cả ông trời đều cảm thấy cậu cùng Hàn Tịch Nguyệt kia đều không có duyên với nhau.”

“Giữa tôi và cô ta có duyên phận gì?” Cậu ước gì nữ chính đi càng xa Cố gia cuối cùng vĩnh viễn không gặp nhau càng tốt. Hôm nay nếu Phương Dao không yêu cầu, hơn nữa cậu càng lo lắng mạch não kì lạ của nữ chính nếu cậu không đi không biết cô ta sẽ suy diễn thành cái gì thì cậu trực tiếp làm lơ tờ giấy kia đi. Không nghĩ đến trên đường đi xe hư rồi trời đổ mưa, nếu giống như Phương Dao nói, quả nhiên ngay cả ông trời cũng muốn cảnh cáo cậu cách nữ chính xa một chút sao? “Không phải cô cũng biết tôi bị thương mất trí nhớ tạm thời sao, nếu mọi người không nhắc đến cộng thêm cô ta tự mình tìm tới thì tôi căn bản không nhớ được có người tên là Hàn Tịch Nguyệt đâu.”

Nhắc đến chuyện này, Phương Dao cảm thấy Hàn Tịch Nguyệt thật không tốt, mọi người thử nghĩ xem, yêu nhau là việc anh tình em nguyện, chô nên Cố Trạch làm chút gì đó cho Hàn Tịch Nguyệt là chính cậu tình nguyện không ai có thể can thiệp. Đằng này cô ta biết rõ Cố Trạch không có năng lực cùng kinh nghiệm sống tại dã ngoại còn xúi giục cậu một mình vào núi. Đây không còn gọi là tùy hứng điêu ngoa nữa, từ góc nhìn pháp luật đó là cố ý gây thương tích, đối với người mình thích gây ra chuyện như thế này thì Hàn Tịch Nguyệt kia không phải tàn nhẫn bình thường, mà gọi là mỹ nhân rắn rết mới đúng.

“Không sao đâu, trên đời này hoa thơm còn nhiều, không có bông đào hư Hàn Tịch Nguyệt đó đối với cậu mà nói là chuyện tốt rồi.” Phương Dao an ủi vỗ vai Cố Trạch, đem khăn lông cầm trong tay hơi ẩm vì lau nước lúc nãy đưa cho cậu: “Lau một cái đi, cậu bị dính nước nhiều hơn tôi.”

Không phải cô không đưa Cố Trạch khăn lông khô, chỉ là xe này để trong gara Cố gia lâu lắm, bên trong xe chỉ có một cái khăn lông, cô không tìm được cái thứ hai chỉ có thể cho cố Trạch chấp nhận một chút.

Cố Trạch nhận lấy khăn lông lau đầu tóc bị ướt một chút rồi ném sang bên, thật sự cậu không ghét bỏ, có khăn lau là may rồi. Mưa Xuân rơi bất ngờ không có dấu hiệu dừng lại, mưa to rơi tầm tã vừa nhiều vừa lớn, đυ.ng vào cửa sổ xe ‘bùm bùm’ vang dội. Khi mưa rơi, Cố Trạch mở cửa xe cho Phương Dao chui vào trước, còn cậu thì bị xối đến lạnh thấu tim, gió nhẹ thổi qua cũng khiến cậu lạnh lẽo vào xương cốt, thật lạnh, dù có mở máy sưởi cũng không thấy đỡ hơn chút nào.

Nhìn thiếu niên cả người ướt nhẹp, sợi tóc lộn xộn, Phương Dao chỉ cảm thấy không thể nào chớp mắt. Cố Trạch quả thật rất đẹp, nhưng cô đi qua rất nhiều nơi, cũng không phải chưa thấy qua người lớn lên đẹp hơn Cố Trạch, không hiểu tại sao bọn họ cũng không thể khiến cô thích như Cố Trạch. Đương nhiên loại thích này không phải là tình yêu nam nữ, cô thích người đẹp nhưng cũng chỉ để nhìn, thậm chí không kết giao bạn bè, rốt cuộc những người này chỉ có thể nhìn từ xa, nhìn gần thì không ‘đẹp’ nữa.

Nhưng Cố Trạch lớn lên đẹp, làn da trắng nõn, sạch sẽ, không giống những tiểu thịt tươi trên TV, cảm giác cậu ôn hòa, ấm áp. Thời điểm khẽ mỉm cười mặt cậu cong cong làm người nhìn cảm thấy thoải mái, khi ở trước mặt người nhà lâu lâu cậu sẽ thất thần, mang tính trẻ con dễ thương.

Cô không biết lời đồn Cố Trạch thế nào, nhưng mấy ngày nay ở Cố gia quan sát được, cậu đối người nhà săn sóc rất ấm áp. Chỉ là quan tâm đó không nói ra miệng mà dùng hành động biểu hiện. Buổi tối cậu làm một tô mì hay pha một ly trà sau buổi trưa cho chú Cố cùng anh Cố luôn bận rộn mà nói thì đó là hành động quan tâm đi. Đừng thấy chú Cố cùng anh Cố nghiêm túc, cô thấy rõ ràng mỗi lần Cố Trạch thò lại gần nhõng nhẽo hay đùa giỡn với hai người, dưới tầng da nghiêm túc đó chính là ý cười vui vẻ!

Ngoan ngoãn, đáng yêu còn biết nhõng nhẽo, bán manh * , cô hận không thể ôm Cố Trạch đem về nhà mà nuôi dưỡng. Làm cho thằng em trai nhỏ hơn cô 10 tuổi luôn thích tỏ ra mình là ông cụ non không giống con nít, luôn nhắc nhở cô biết thế nào là em trai nhỏ bé xinh xinh! Đáng tiếc nhà cô không có em gái, nếu không cô khẳng định đem Cố Trạch bắt về nhà làm em rể.

Ngay lúc Phương Dao nhìn sườn mặt Cố Trạch, ý nghĩ bay xa bay cao ra ngoài, có một chiếc xe khác dừng lại bên cạnh xe của họ. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cầm dù đi xuống. Phương Dao nhìn một cái cả trái tim như bị thứ gì đó đánh trúng thật đau – ngao ngao ngao ngao, anh đẹp trai! Tuyệt đối, tuyệt đối chỉ có đẹp trai hơn chứ không có đẹp trai nhất!! Quả thật là đẹp trai đến cực kì, trời hận người oán, nhìn mi kia, nhìn mắt đó, mỗi một đường cong đều cân xứng hoàn mỹ, lại kết hợp với khí chất mạnh mẽ nam tính này, Phương Dao tỏ vẻ: “Người như thế này thật hiếm quá.”

Phương Dao nói rất nhỏ, ngay cả Cố Trạch ngồi kế bên cô cũng nghe chưa rõ. So với hành vi hoa si của Phương Dao, phản ứng của Cố Trạch bình tĩnh hơn nhiều. Khi nhìn thấy người đàn ông cậu nhướng mày một cái, trong mắt là sự kinh ngạc. Theo ý nghĩ của người đàn ông, cậu mở cửa xe đi đến dưới dù của anh, ngửa đầu lên, ngơ ngác nhìn thẳng người đàn ông mở lời, bộ dạng ngốc ngốc có chút chất phác.

“Là anh?’ Lại là người đàn ông này, là người mà cậu vô ý đυ.ng vào cũng là người lái xe đυ.ng vào cậu.

Người đàn ông cúi đầu, đem biểu tình ngốc ngốc của Cố Trạch vào đáy mắt, ý cười tự nhiên nở ra trên môi anh, ngay cả khí thế mạnh mẽ sắc bén kia cũng nhu hòa vài phần, thậm chí anh còn thuận tay cởϊ áσ khoác phủ thêm lên người Cố Trạch: “Là tôi”.

“Thật là có duyên.” Cố Trạch nói ấp úng, đi theo người đàn ông lên xe của anh, chờ lúc ngồi xuống mới nhớ đến phương Dao còn chưa có lên xe, cậu quay đầu định cùng người đàn ông nói một tiếng liền thấy anh cầm một cái dù gấp trong xe mình ném lên trên ghế ngồi của Cố Trạch lúc trước, giọng nói lạnh lùng cứng rắn mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Nhanh lên.”

Phương Dao: “…” Đối Cố Trạch là bung dù khoác áo, còn đối cô là trực tiếp ném dù không kiên nhẫn, anh đẹp trai, anh có hai mặt như vậy mẹ anh dạy phải không?!

Nội tâm không nhịn được muốn chửi thầm nhưng động tác trên tay lại không chậm, mở dù xuống xe lại lên xe, Phương Dao rất tự giác ngồi ngay ngắn nhìn thẳng, dọc theo đường đi càng là im lặng khác thường không có tìm Cố Trạch nói chuyện, yên tĩnh trầm lặng không giống cô thường ngày – mẹ nó, các người cho rằng cô không muốn cùng Cố Trạch nói chuyện đúng không? Phải biết rằng anh đẹp trai dù đẹp cũng chịu không nổi thái độ ác liệt cùng xa lạ đó, ở trong không gian nho nhỏ không tự nhiên này về đến nhà, làm cô hận không thể không tìm lời nói đánh vỡ không khí im lặng trong xe.

Chính là cô không dám, mỗi lần cô muốn tìm Cố Trạch trò chuyện thì trong kính chiếu hậu sẽ có một tầm mắt lạnh băng dừng trên người cô, ánh mắt đó nặng nề lạnh căm căm sắp đông cô thành tượng được không? Nếu không phải anh đẹp trai giới tính nam cô sẽ cho rằng người ta đem cô làʍ t̠ìиɦ địch.

Trên đoạn đường ước chừng 20 phút cô bị dày vò cho đến khi xe ngừng lại trước cổng lớn một biệt thự ở vùng ngoại thành. Phương Dao khép miệng im lặng, đi sau theo người đàn ông cùng Cố Trạch vào biệt thự. Khung cảnh xa hoa lọt vào tầm mắt của Phương Dao – dù là con cưng cũng không nhịn được líu lưỡi, trong lòng đối với người đàn ông cũng có đánh giá nhất định – Đây là người so với Cố, Phương hai nhà đều giàu hơn!

Edit:

Phương Dao: A,anh đẹp trai!

Người đàn ông: Sách!

Cố Trạch: A, Người quen!

Người đàn ông: Ừm!